- Hoàng huynh! “Sát Nhân điện chủ” thật ra là ai?”
Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Mình bị một chỉ của y đâm vào tử huyệt ‘Linh Cái’, mặc dù trước đó đã vận nội kình phòng bị, nhưng cũng bị hôn mê bất tỉnh, vì vậy sự tình sau này ‘Sát Nhân điện chủ’ xử trí Hoàng Cổ Lăng ra sao đều không hay biết. Chẳng lẽ hắn thật sự nhìn thấy khuôn mặt của ‘Sát Nhân điện chủ’?”
Hoàng Cổ Lăng căm hận nói:
- Y chính là kẻ mà võ lâm xưng tụng là người có lòng nhân từ nhất, bang chủ “Hồng Thập Tự”.
Lang Thiên Như kinh ngạc nói:
- Là “Nhân Từ Thánh Mẫu” Lục Huyên Trần? (*)
(*) Nguyên văn là Lục Noãn Trần, nhưng mình thấy cái tên này không hay nên đổi một chút.
Hoàng Cổ Lăng nghiến răng nói:
- Đúng là ả độc phụ giả nhân giả nghĩa này. Hoàng Cổ Lăng ta còn sống nhất định có ngày sẽ vạch trần bộ mặt thật đáng ghê tởm của ả, để cho ngàn vạn đồng đạo võ lâm trừng trị!
Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
- Hảo tiểu tử! Ngươi đúng là chán sống, không ngờ dám ngang nhiên chửi mắng “Nhân Từ Thánh Mẫu” mà người người ca tụng!
Trong tiếng nói, một lão già áo xám dáng người gầy ốm thấp bé chậm rãi bước đến.
“Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như vừa nhìn thấy lão già này, liền mỉm cười nói:
- Xin hỏi các hạ có phải là Tây phương kỳ Từ đàn chủ của “Hồng Thập Tự” bang?
Lão đầu thấp bé hai mắt bắn ra một tia lãnh quang sắc bén, nhìn chằm chằm vào Hoàng Cổ Lăng, lạnh lùng nói:
- Vừa rồi kẻ nói khoác không biết ngượng chính là ngươi phải không?
Lúc này, trên mặt Hoàng Cổ Lăng hiện lên sắc thái cực kỳ thống hận và căm ghét. Hắn vẫn không trả lời câu hỏi của lão già.
Nguyên lai lão già tướng mạo nhăn nheo xấu xí này chính là đàn chủ của Tây phương kỳ, một trong tứ phương kỳ dưới trướng “Hồng Thập Tự” bang, “Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình. Lão thấy Hoàng Cổ Lăng không trả lời, bất giác lửa giận trong lòng dâng lên, cười lạnh một tiếng, một trảo như tia chớp chụp đến mạch môn trên cổ tay trái của Hoàng Cổ Lăng.
“Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như biết một trảo của “Thiên Tý Tẩu” không thể nào chế trụ được Hoàng Cổ Lăng, thân hình của hắn chợt lao lên, một chưởng mạnh mẽ vỗ vào khuỷu tay phải của Từ Nham Bình, đồng thời lên tiếng:
- Từ đàn chủ! Vãn bối Lang Thiên Như có chuyện muốn nói với đàn chủ!
“Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình lạnh giọng quát một tiếng, cánh tay đang chụp vào cổ tay của Hoàng Cổ Lăng liền lật lại, từ trảo biến thành chưởng đánh về phía Lang Thiên Như.
Lang Thiên Như cười khẩy một tiếng, vung chưởng ngạnh tiếp một chiêu.
Hai luồng chưởng lực va chạm vào nhau, so với khi vừa phát ra đều bị chậm lại. Lang Thiên Như thừa dịp lui về phía sau ba bước, mỉm cười nói:
- Từ đàn chủ chưởng lực thâm hậu, vãn bối cực kỳ khâm phục!
“Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình nhướng mày. Một chưởng vừa rồi lão đã sử dụng đến năm thành công lực, nhưng tên tiểu tử trẻ tuổi này lại có thể tiếp được. Cặp mắt của lão nhìn chằm chằm vào Lang Thiên Như, đột nhiên lên tiếng:
- Ngươi chính là đồ đệ của chưởng môn Thiếu Lâm Nguyên Không thần tăng, “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như?
Lang Thiên Như mỉm cười nói:
- Không dám, không dám! Chỉ là một kẻ hậu sinh mà thôi. Kính xin Từ đàn chủ đỉnh đỉnh đại danh chỉ giáo nhiều hơn!
“Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình vốn đang tràn đầy lửa giận, nhưng nghe được đối phương là đồ đệ yêu quý của Trung Nguyên cửu đại minh chủ Nguyên Không thần tăng, lập tức kìm nén nộ khí trong lòng lại, bởi vì lão biết chỗ dựa của Lang Thiên Như lớn đến mức nào. Một bụng lửa giận của lão lại phát tiết trên người Hoàng Cổ Lăng, lạnh lùng nói:
- Lang Thiên Như, ngươi nên biết cho dù là sư phụ của ngươi cũng không dám nhục mạ “Nhân Từ Thánh Mẫu” như vậy! Ta hỏi ngươi, tên tiểu tử cuồng vọng này là đệ tử của ai?
Hoàng Cổ Lăng lạnh nhạt đáp:
- Ngươi không cần hỏi lai lịch thân thế của ta, tiếp chưởng!
Thân hình của hắn chợt nhoáng lên, chỉ nhún người một cái đã đến trước mặt lão, tay trái đánh thẳng vào ngực đối phương.
“Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình trong chốn giang hồ cũng là một nhân vật võ lâm tông sư, cộng thêm lão lại gia nhập dưới trướng “Hồng Thập Tự” bang, cho nên người trong võ lâm đều kính trọng vài phần với lão, chưa từng có ai dám xem thường lão như vậy. Nhìn thấy một chưởng lăng lệ của Hoàng Cổ Lăng đánh tới, lão đột nhiên hóp bụng lại, lui về phía sau ba thước, tránh thoát một chưởng này.
Hoàng Cổ Lăng thừa cơ hội sấn tới, hai tay liên tục vung lên. Chỉ thấy chưởng ảnh chập chờn, trong nháy mắt hắn đã liên tục đánh ra bảy chưởng.
Từ Nham Bình là một võ lâm cao thủ, kinh nghiệm đối địch vô cùng phong phú, nhưng chưởng thế của Hoàng Cổ Lăng đánh ra lại rất quỷ dị, lực đạo mạnh mẽ tựa như khai sơn phá thạch, cực kỳ lăng lệ. Lão không ngờ lại bị bảy chưởng như ánh chớp của Hoàng Cổ Lăng bức lui về phía sau ba bốn bước.
Lang Thiên Như nhìn bảy chiêu chưởng pháp này của Hoàng Cổ Lăng, chân mày không khỏi nhíu lại. Bảy chưởng vừa rồi mặc dù vô cùng quỷ dị, hơn nữa còn biến hóa một cách kỳ diệu, nhưng lại có điểm tương đồng với võ học của võ lâm Trung Nguyên.
Nên biết rằng gần đây cửu đại phái của võ lâm Trung Nguyên đã đặc biệt tuyển ra một vị đệ tử hậu bối, sau đó chưởng môn các phái sẽ lần lượt truyền thụ tuyệt kỹ của bổn phái, để cho tương lai người này trở thành một nhân vật chính đại vô tư đứng ra giải quyết các tranh chấp của võ lâm. “Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như chính là người may mắn này, hắn đã tiếp thu tuyệt học của các môn phái võ lâm Trung Nguyên, đương nhiên nhận ra được võ công của Hoàng Cổ Lăng có chút tương tự với một số chiêu thức đặc biệt của cửu đại môn phái.
“Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình bình sinh gặp qua vô số địch nhân, nhưng lại chưa bao giờ thấy qua chưởng pháp quỷ dị vừa cương vừa nhu như của Hoàng Cổ Lăng. Lão đã biết người trẻ tuổi này võ công cao cường, không dám có chút khinh địch, vội vàng vận công vào cánh tay phải, một chiêu “Đại Bằng Triển Sí” lập tức quét tới.
Tay trái của Hoàng Cổ Lăng đột nhiên từ phía dưới chụp lấy cánh tay đang quét tới của Từ Nham Bình đấy ngược lên trên, đồng thời tay phải đánh vào ngực đối phương.
Một chiêu này biến hóa kỳ ảo, vượt ra khỏi dự liệu của người khác, hơn nữa thuận thế phát chưởng lại nhanh chóng tuyệt luân.
“Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình kinh hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, lập tức vận chân khí từ đan điền, thân thể nhanh chóng lui về phía sau ba bước.
“Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình cười lạnh một tiếng, nói:
- Tốt tốt tốt! Lão phu tung hoành giang hồ ba bốn mươi năm, không ngờ đến hôm nay lại gặp được kình địch. Để lão phu lĩnh giáo thêm vài chiêu của ngươi!
Dứt lời, một chưởng “Thần Long Xuất Thủy” lập tức công đến, phát ra tiếng gió vù vù.
Một chiêu này Từ Nham Bình đã dùng đến hơn bảy thành công lực.
Hoàng Cổ Lăng nghiêng người lách sang ngang, tránh khỏi một chưởng của đối phương, đồng thời trả lại một chiêu ‘Băng Hà Khai Đống’ công kích vào bên hông đối thủ.
Từ Nham Bình giống như đã động chân nộ, tay trái sử ra một thức “Xuyên Vân chưởng” nghênh tiếp một chiêu phản thủ của Hoàng Cổ Lăng, đồng thời thét lên một tiếng, khởi thân sấn tới.
Hai tay của lão liên tục vung lên, một chưởng nối tiếp một chưởng, tăng cường công lực. Tiếng thét như sấm động. Cát đá chung quanh đều bị cuốn lên theo chưởng phong của hai người.
Lần giao thủ này Hoàng Cổ Lăng hoàn toàn lâm vào thế bị động. Nhưng dưới chưởng phong tầng tầng lớp lớp như ba đào hải lãng, động tác của hắn vẫn lâm nguy bất loạn, lần lượt hóa giải từng chiêu từng thức của đối phương.
Trong chớp mắt, hai người đã giao thủ với nhau hơn bốn mươi chiêu. Trong lòng Từ Nham Bình vô cùng kinh ngạc, từ đầu đến giờ lão đã đánh ra mấy chục chưởng, nhưng đối phương lại không hề đánh trả. Hơn nữa thủ pháp mà đối phương dùng để hóa giải chiêu thức của mình đều là những chiêu thức quỷ dị từ trước đến giờ chưa từng thấy. Hơn nữa mỗi lần hắn xuất chiêu, thủ pháp lại rất chậm, giống như không hề để ý.
Trong lúc lão đang phân tâm. Hai mắt của Hoàng Cổ Lăng chợt lóe sáng, lập tức áp sát đối phương, tay trái xuất chưởng, tay phải dùng chỉ đồng thời công kích.
Trong nháy mắt, hắn đã phát ra năm chưởng và bốn chỉ.
Năm chưởng bốn chỉ này chẳng những nhanh chóng tuyệt luân, hơn nữa còn vô cùng tàn độc. Chỉ điểm vào đại huyệt, chưởng đánh vào nơi yếu hại, mỗi một chiêu đều dồn kẻ địch vào tử địa.
Từ Nham Bình bị công kích liên hoàn của Hoàng Cổ Lăng bức phải liên tục lui về phía sau. Thoát khỏi chín chiêu, lão cũng vừa vặn lui về phía sau chín bước. Lúc này sắc mặt lão trầm lại, khẽ cảm thán một tiếng:
- Các hạ tuổi còn trẻ lại có võ công cao cường như vậy, lão phu vô cùng kính phục! Nhưng lão phu muốn cảnh cáo các hạ một câu, tuổi còn trẻ huyết khí phương cương, nhất là cậy mạnh đấu thắng, loại giết người máu phun năm bước này là vô vị nhất. Nhìn ngươi cũng không phải là hạng người không hiểu chuyện, hãy tự lo liệu cho mình, sau này có ngày gặp lại!
Dứt lời, thân ảnh của “Thiên Tý Tẩu” Từ Nham Bình liền biến mất vào trong bóng đêm mờ mịt.
Hoàng Cổ Lăng trầm mặc suy nghĩ. Những lời nói vừa rồi của Từ Nham Bình, dường như có ẩn ý sâu xa.
Đột nhiên một bàn tay đặt lên vai trái của hắn, bên tai khẽ vang lên tiếng cười của Lang Thiên Như:
- Hoàng huynh võ công kinh người, tại hạ thật sự cảm thấy không bằng. Dám hỏi Hoàng huynh, năm chưởng bốn chỉ vừa rồi của huynh có phải là ngầm chứa thủ pháp phất huyệt tiệt mạch?
Hoàng Cổ Lăng lắc đầu nói:
- Tại hạ cũng không biết.
Lang Thiên như nghe vậy, trong lòng có chút không vui. Võ công sở học của một người, sao lại ngay cả bản thân cũng không biết đó là võ công gì? Rõ ràng là hắn không muốn lộ ra. Lang Thiên Như thầm nghĩ: “Ngươi không muốn nói, nhưng Lang Thiên Như ta cũng không phải là một người kiến thức nông cạn. Người xuất ra một chiêu một thức ta đều nhìn thấy rất rõ ràng.”
Hoàng Cổ Lăng đột nhiên hỏi:
- Lang huynh, tại sao huynh lại có được ‘Sát Nhân chỉ’ kia?
“Thiểm Điện Kim Tiễn” Lang Thiên Như mỉm cười nói:
- Đó là do sư phụ đưa cho tại hạ. Vì để trà trộn vào trong hàng ngũ hồng cân sát thủ, cho dù phải tổn thất “Sát Nhân chỉ” khiến cho người trong võ lâm điên cuồng cũng không đáng tiếc!
Lúc này trong đầu Hoàng Cổ Lăng hiện lên một chuyện cũ thê lương…
Một lão nhân hiền hậu, nước mắt tuôn rơi, phát ra giọng nói đứt quãng cực kỳ thống khổ: “Lăng nhi! Sư phụ là một ma đầu giết người không chớp mắt, chết vẫn chưa đền hết tội… Bởi vì ‘Sát Nhân chỉ’ kia, đã khiến cho ta rơi vào vực sâu tội ác. Ta đã giúp ‘Sát Nhân điện chủ’ sai khiến rất nhiều nhân vật thành danh trong võ lâm đi giết người, không từ bất cứ việc gì. Con phải nhớ kỹ, phàm là những người sở hữu ‘Sát Nhân chỉ’, đều là những kẻ âm hiểm tàn độc…” Lời vẫn chưa nói xong, lão đã đoạn khí chết đi.
Hoàng Cổ Lăng trầm mặc không nói gì, nhưng trong đầu hắn lại không ngừng nhớ lại giọng nói thê lương đó.
Đột nhiên, Hoàng Cổ Lăng kinh hô một tiếng, sắc mặt nhất thời đại biến. Hai mắt của hắn bỗng nhiên biến thành màu đỏ, lóe lên rồi biến mất.
Hoàng Cổ Lăng đột nhiên ôm quyền nói:
- Lang huynh! Tại hạ bây giờ còn có chuyện khó nói ra, chỉ đành tạm biệt tại đây!
Lang Thiên Như cũng cảm thấy được ánh mắt của Hoàng Cổ Lăng có chút khác thường, vội vàng nói:
- Hoàng huynh, huynh muốn đi đâu?
Hoàng Cổ Lăng nói:
- Sau này có ngày gặp lại, xin bảo trọng!
Dứt lời, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất rời đi, bỏ mặc tiếng gọi của Lang Thiên Như ở phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT