Đúng 8 giờ kém năm, Harry mang khuôn mặt ủ dột đến văn phòng của Lockhart. Cuộc trò chuyện vui vẻ buổi trưa và sự hưng phấn khi học ma pháp buổi chiều đã bay mất tiêu. Cứ nghĩ đến cái nụ cười muốn ói của lão Lockhart là tâm trạng Harry lại thấy khó chịu. Do dự một lúc khi đứng trước cửa phòng, cắn răng, Harry đưa tay gõ cửa.
Cánh cửa mở tung. Lockhart đang tươi cười nhìn nó:
- Trò đây rồi, nhóc con tinh ranh. Vào đi!
Vô số bức ảnh được đóng khung trên tường của Lockhart toả sáng rực rỡ nhờ ánh sáng của vô số ngọn nến đang được cắm đầy phòng. Trên bàn, có một số ảnh đã được kỹ tên sẵn, có vẻ Lockhart cũng đang làm việc khá chăm chỉ. Tuy nhiên lượng công việc còn lại cũng vô cùng khổng lồ. Một lượng lớn ảnh chưa ký vẫn nằm đầy trên bàn.
Lockhart bảo Harry:
- Trò hãy giúp ta ghi địa chỉ lên phong bì.
Cái giọng của Lockhart khiến Harry có cảm giác ông ta coi công việc đó là một sự ban ân lớn lao cho nó.
- Thư đầu tiên gửi cho Gladys Gudgeon, một người phụ nữ hết sức hâm mộ ta. Mong phước lành đến cho bà ấy.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Harry để lời của Lockhart trôi từ tai này qua tai kia. Nó cắm đầu viết địa chỉ và hồi đáp những lời lảm nhảm của Lockhart bằng vài từ "Vâng", "Dạ" và "Được". Tuy nhiên, lão lừa đảo cũng nói được vài câu khá hay ho.
- Tiếng tăm là một người bạn phù phiếm thay đổi liên tục, Harry à. Người nổi tiếng thì cũng phù phiếm như tiếng tăm thôi. Hãy nhớ kỹ điều đó!
Sự lảm nhảm của Lockhart khiến Harry ù đầu. Nó quên luôn mất nhiệm vụ thăm dò tình huống của Lockhart với mục đích lột mặt của gã. Harry di chuyển bàn tay nhức buốt của mình trên cái phong bì thư, có lẽ là thứ một nghìn bao nhiêu đó, để ghi địa chỉ của nữ phù thủy tên Veronica Smethley nào đó. Trong đầu nó chỉ có một ý nghĩ là chờ cái đồng hồ mau mau tới giờ nghỉ. Nhìn qua Lockhart đang chăm chú ký tên, đôi khi lại trả lời thư của độc giả, miệng thì lảm nhảm về sự ái mộ của đọc giả dành cho ông ta, Harry có phần khâm phục. Ít nhất thì khả năng nói nhảm và kỹ năng viết của nó còn xa mới đạt được trình độ đó.
Hiện tại đã là đêm khuya, phòng sinh hoạt chung của Gryffindor đã chống rỗng. Harry đi về phòng ngủ, Ron vẫn chưa về, còn Thomas thì không thấy bóng dáng. Dạo gần đây, từ khi Thomas trở về, nó thường xuyên biến mất. Harry không biết là nó đã đi đâu. Thở ra một hơi, Harry thay đồ ngủ và leo lên giường. Nó đợi nửa giờ thì Ron xuất hiện sau cánh cửa. Thằng bạn nó vừa lần mò trong căn phòng vừa xoa bóp bàn tay, người nó mang theo đầy mùi si đánh bóng.
Ron phát hiện ra Harry vẫn còn thức, có lẽ thằng bạn cũng mới trở về như nó. Quẳng mình xuống giường, Ron rên rỉ:
Thời gian trở về một tiếng trước. Hôm nay Thomas không thí nghiệm, đám tiêu bản nó mang theo đã hết sạch. Nó cần thêm tiêu bản để nghiên cứu, thực may là đám tiêu bản mới sẽ được gửi đến trong tuần.
Đang say sưa với quyển sách ma thuật cổ đại của TQ do ngài Sùng Minh đưa tặng, đột nhiên một âm thanh sàn sạt rất nhẹ như những tiếng ma sát khiến Thomas giật mình. Tiếp theo đó, một cảm giác lạnh lẽo, âm u ập tới. Thomas cảm nhận được một con vật khổng lồ đang di chuyển cực nhanh bên trong tường nhà. Đôi mắt của Thomas trở lên cực kỳ sắc bén, nó đã nhận ra đó là thứ gì. Xà Quái đã xổ lồng.