Hermione vẻ mặt có chút xoắn xuýt. Cô cảm giác mọi thứ không chỉ đơn giản như vậy, Thomas giấu diếm có lẽ bởi cả bọn không lên biết, Nhưng sự tò mò là thứ đã tồn tại trước cả khi hộp Pandora được mở, nó có trong bản chất linh hồn con người và không thể ma diệt.

- Mình nghĩ không chỉ có vậy đúng không Thomas? Đêm qua cậu có thu hoạch được gì khác nữa không? Mình đoán, ngay từ đầu Rừng cấm đã là mục tiêu của cậu rồi.

Thomas rất là bất đắc dĩ, nó sẽ trả lời vấn đề cuối cùng này, không có tiếp theo, nếu không chỉ sợ lại tiết lộ thêm chút gì nữa thì khổ.

- Mục đích ban đầu của mình là kiếm cách công khai vào Rừng cấm, ở đó có rất nhiều thứ có giá trị để nghiên cứu. Cùng thời điểm mà mọi người tính đưa con rồng đi, mình biết được bên trong đó có chút động tĩnh không bình thường. Và việc sau đó thì mọi người đã biết rồi.

Cả bọn gật đầu. Harry, Ron và Hermione tuy có phần không vui vì bản thân bị Thomas tính kế, nhưng chúng cũng chẳng nói gì, suy đến cùng thì chúng chỉ là bị liên lụy còn trên thực tế - Thomas đã cứu cả 3 đứa khỏi bị trừ điểm và cấm túc. Tuy nhiên Hermione cũng chưa hết tò mò.

- Thế hôm qua cậu có thu hoạch được gì không? Ngoại trừ đánh nhau và cứu con kỳ lân.

Thomas cười đầy mãn nguyện. Máu kỳ lân nó thu được không hề bị mất, ngoài ra nó còn được thưởng thêm, Gs Dumbledore đồng ý cho nó mượn cái xác kỳ lân đã chết trước đó để nghiên cứu, dĩ nhiên việc này là bí mật.

- Thu hoạch phong phú. Mình kiếm được kha khá máu kỳ lân từ những vết thương của nó. Chỗ này có thể đủ mình dùng thời gian rất dài.

Hermione đứng dựng lên:

- Không được, Thomas! Máu kỳ lân quá nguy hiểm, cậu sao có thể chủ quan như vậy.

4 người còn lại quay sang nhìn Hermione. Theo như lời Hermione thì Thomas có vẻ đang làm cái gì đó rất nguy hiểm. George lên tiếng:

- Có vấn đề gì vậy Hermione? Anh biết máu kỳ lân rất hiếm, nhưng nó rất nguy hiểm lại là chuyện gì?

Hermione hít một hơi lấy lại bình tĩnh, tuy biết là Thomas cũng sẽ chẳng để bụng nhưng cô không muốn xảy ra việc lần trước.

- Máu của kỳ lân sẽ giúp kẻ uống nó giữ được mạng sống, dù đang bên lề cái chết. Nhưng mà kẻ đó sẽ phải trả một cái giá khủng khiếp vì đã dùng một sinh mệnh thuần khiết để cứu sống bản thân. Kẻ uống máu kỳ lân sẽ phải sống một cuộc sống bị nguyền rủa, sống dở chết dở.

Cả bốn người nuốt một ngụm nước bọt. Cái giọng trầm trọng của Hermione khiến chúng cảm giác như đang nghe chuyện kinh dị. Cả bọn đang muốn khuyên bảo Thomas bỏ qua vụ này thì nó đã lên tiếng.

- Yên tâm đi. Mình không phải người giết kỳ lân lên sẽ không có vấn đề. Hơn nữa, mình chỉ dùng nó làm thí nghiệm chứ không có sài nó làm nước giải khát đâu. Mọi người cứ yên tâm.

Câu trả lời của Thomas cũng khiến đám bạn an tâm phần nào, chỉ duy nhất Hermione là vẫn lải nhải kêu nó phải cẩn thận. Những lúc này nó thấy Hermione thật phiền, tuy nhiên đó là ý tốt lên Thomas cũng không chỉ có thể ậm ừ cho qua chuyện.Rất may Ron đã cứu nó:

- Mọi người nghĩ ai là kẻ đã giết và uống máu con kỳ lân?

Harry trả lời gần như bản năng:

- Dĩ nhiên là Voldemort. Cậu biết đó, hắn có thể đang rất yếu – thậm chí là sống dở chết dở, hiện giờ hắn đang đợi ở trong rừng mà chờ Snape lấy viên đá Hiền triết. Trong lúc chờ đợi, hắn phải uống máu kỳ lân để kéo dài sinh mạng.

Những người còn lại đều gật đầu. Thomas kém chút cho một tràng vỗ tay. Nếu nó không biết trước mọi việc, đồng thời vẫn luôn sử dụng thẻ đặc biệt của nó giám sát để phòng ngừa thế giới bị biến đổi mà nó không hay biết, thì có lẽ nó cũng tin suy luận của Harry 7 - 8 phần.

Hermione quay sang hỏi Thomas:

- Cậu có biết đó là ai không? Mình nhớ là thẻ của cậu có thể tùy thời bật giám sát.

Thomas lắc đầu, nó không có ý định để mọi người biết về Quirrell; đây cũng là sự ăn ý chung giữa Thomas và Gs Dumbledore. Lần này, Quirrell là bài kiểm tra dành riêng cho mọi người. Thomas chỉ đưa đến tác dụng trợ công, còn lại tất cả phải tự túc.

- Mình không biết. Đêm qua mình không mang thẻ. Sẽ rất phiền nếu nó rơi trong rừng.

Câu trả lời của Thomas cũng chấm dứt cho cuộc trò chuyện của mấy đứa về chủ đề hiện tại. Dù sao Thomas cũng sẽ không cho chúng biết thêm bất cứ điều gì.

Thời gian tiếp theo Thomas chìm đắm trong công việc nghiên cứu con kỳ lân. Nó cũng đưa cho Gs Dumbledore một kết quả khiến ông cực hài lòng – một loại bùa được chế tạo từ lông kỳ lân có tác dụng phòng thủ vô số ma pháp hắc ám, thậm chí có thể giảm bớt uy lực của “Crucio” và “Imperio” trên phạm vi cực lớn.

Các môn học cũng được Thomas hoàn thành gọn gàng và giao cho các giáo viên. Không có bất kỳ bất ngờ: ma dược, biến hình, phòng chống nghệ thuật hắc ám và bùa chú điểm tuyệt đối còn những môn khác đều đủ chỉ tiêu.

Trong khoảng thời gian này, Harry liên tục gặp nhưng cơn đau đầu, thậm chí thuốc giảm đau được Thomas cho cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Còn Thomas, nó đang hoàn tất nhưng thứ chuẩn bị cho cuộc chiến. Lời của Harry là đúng, vết sẹo đau liên tục chứng minh Voldemort đã hết kiên nhẫn và chận chiến sắp bắt đầu.

Một hôm, cả bốn đứa ra bờ hồ ngồi chơi để ăn mừng việc thi xong. Trong khi vẫn còn đang tranh cãi với Ron và Hermione về vết sẹo, Thomas ngủ gật, thì Harry đứng phắt dậy.

Ron ngái ngủ hỏi:

- Cậu đi đâu vậy?

Mặt Harry trở nên trắng bệch:

- Mình vừa nghĩ ra một điều. Phải đi gặp bác Hagrid, lập tức!

Hermione vội vã đứng lên theo, hồi hộp:

- Đã có vấn đề?

Harry vừa bò lên dốc cỏ vừa trả lời:

- Mọi người không thấy kỳ quặc sao? Hagrid muốn một con rồng hơn bất cứ thứ gì khác, và một người lạ xuất hiện có một quả trứng trong túi? Có bao nhiêu người đi lang thang với trứng rồng nếu nó chống lại luật pháp phù thủy? Trùng hợp là hắn lại gặp được Hagrid, các cậu nghĩ sao? Tại sao mình không nhận ra nó trước đây?

Harry chạy cắm đầu qua sân trường, Ron và Hermione đuổi theo nó, chúng thậm chí quên cả gọi Thomas.

Khi đám bạn đã đi xa, Thomas ngồi dậy; nó đã tỉnh từ lâu. Thomas tự nhủ: “Cuối cùng cũng nhận ra bất thường. Mà hình như trong truyện cũng ghi là Harry là người nhận ra việc này trước tiên – đầu óc quả nhiên vẫn rất nhạy bén. Xem ra nguyên nhân khiến Harry trở lên xung động có thể suy đoán như sau: vài lần phá vỡ âm mưu của Voldemort cộng thêm chiến thắng cuộc thi Tam phép thuật dẫn đến tâm lí chủ quan bành chướng, ảnh hưởng xấu từ mảnh vỡ linh hồn ngày càng lớn mạnh của Voldemort và cuối cùng thì do hoàn cảnh sống - ở với một đám sư tử con không quen sử dụng đầu.”

Thomas cảm thấy may mắn là gặp cả lũ này vào năm đầu, nếu như vào năm thứ 3 đến thứ 5 thì đúng là khó mà kết bạn được. Tại thời điểm này, Harry vẫn còn rất khiêm tốn và biết sài cái đầu (ai bảo không đi).

Hagrid đang ngồi trên ghế bành bên ngoài nhà; quần và tay áo của ông được cuộn lên. Ông chào hỏi khi thấy 3 đứa chạy lại:

- Hullo! Bài kiểm tra xong rồi? Có thời gian uống chút trà không?

Harry đã cướp lời người khác:

- Không! Bọn cháu đang rất vội. Hagrid, cháu phải hỏi bác vài thứ. Bác có biết vào cái đêm bác thắng Norbert ,người lạ mà bác chơi bài có hình dạng như thế nào không?

Hagrid thản nhiên:

- Không. Tại hắn có rời cái áo trùm ra đâu!

Khi Hagrid thấy ba đứa sững sờ, ông nhướng mày:

- Có gì mà lạ. Tại cái quán Đầu Heo – cái quán rượu trong làng – có đầy người kì quặc ở đó. Người đó có thể là một người buôn rồng. Bác không thể nhìn thấy mặt của hắn, hắn kéo mũ chùm đầu rất thấp.

Harry ngồi xuống cạnh bát đậu Hả Lan.

- Bác đã nói gì với hắn vậy? Bác có nhắc tới Hogwarts?

Hagrid cau mày cố nhớ lại:

- Để ta nhớ coi… Ờ… hắn có hỏi ta làm gì, ta nói ta là người giữ khoá ở đây… Hắn hỏi ta về những thứ mà ta khoái… nên ta có nói với hắn… ờ, ta nói cái mà ta luôn ao ước là một con rồng… và rồi… ta không nhớ rõ lắm, bởi vì hắn cứ mua thêm rượu mời ta uống… Để coi… Ờ, rồi hắn nói hắn có một cái trứng rồng, nếu ta muốn ta có thể chơi bài với hắn… nhưng mà hắn muốn biết chắc là ta có muốn giữ nổi một con rồng hay không. Hắn không muốn nó rơi vào tay hạng tầm thường… Ta bèn nói cho hắn biết là một khi ta đã thuần hoá được con Fluffy, thì dạy dỗ một con rồng là chuyện dễ thôi…

Harry cố giữ cho giọng nói của mình đừng xúc động quá, hỏi dồn dập:

- Rồi… rồi hắn có… có tỏ ra chú ý đến con Fluffy không?

- Ủa, có chứ! Trên đời này có được mấy con chó ba đầu? Ngay cả ở Hogwarts đây cũng không dễ gặp nữa là. Vậy là ta nói với hắn, con Fluffy thật ra dễ thương như một miếng bánh mì nếu biết cách dỗ nó, chỉ cần cho nó nghe một khúc nhạc là nó đi ngay vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên lão Hagrid có vẻ kinh hoảng.

- Ta không nên nói với các cháu!… Thôi, quên những điều ta nói đi!… Ê! Tụi bay chạy đi đâu đó?

Harry, Ron và Hermione hoàn toàn không nói chuyện với nhau cho đến khi họ dừng lại ở sảnh vào, Thomas lúc này đang đi đến đây.

- Mấy người các cậu đã đi đâu vậy? Sao không gọi mình? – Có kẻ đang giả ngu.

Harry vội vàng nói:

- Đi báo cho Gs Dumbledore ngay, Thomas! Hagrid đã nói với gã người lạ cách vượt qua Fluffy, và đó có thể là Snape hoặc Voldemort dưới chiếc áo choàng. Hắn đã dễ dàng moi được những gì hắn muốn, khi hắn đã chuốc say Hagrid. Mình chỉ hy vọng Gs Dumbledore tin chúng ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play