Đám học sinh nghi ngờ nhìn 7 quả cầu, rất nhanh, có người đã đoán ra vấn đề.
“Thưa giáo sư, đây là một ứng dụng mới của bùa cơi nới?” – Một học sinh năm 2 của nhà Ravenclaw hỏi.
“Và một số phép thuật nho nhỏ khác.” – Thomas đáp lại với sự đắc ý hiện rõ trên mặt – “Tôi đã mất tới hơn 3 tháng để hoàn thành chúng.
Một cánh tay khác giơ cao giữa không trung:
“Thưa giáo sư, làm thế nào mà thầy có thể duy trì sự ổn định cho một không gian lớn và phức tạp như vậy? Thầy đã phải huy động bao nhiêu người? Thứ trước mặt này gần như là không tưởng!”
Thomas cười nhạt:
“Đó là bí mật. Được rồi, chấm dứt cuộc trò chuyện ở đây. Có ai có thể cho tôi biết cách để tiếp đất an toàn ở độ cao 3000 thước?”
Ron và Draco chợt rùng mình. Cả hai đột nhiên có cảm giác câu hỏi của Thomas gợi lên 1 vài ký ức tệ hại.
“Bùa độn thổ.” – Cedric Diggory trước tiên lên tiếng.
“Không tệ!” – Thomas tán thưởng – “Còn ai có các thức nào khác?”
“Phép giảm tốc.” – Lại một học sinh nữa đến từ nhà Ravenclaw lên tiếng.
“Tuyệt! Tiếp theo!”
“Phép biến hình.” – Lần này là Hermione, cô cuối cùng cũng bắt kịp.
Cả đám học sinh quay sang nhìn Hermione, chúng không hiểu lắm cô tính nói gì. Chẳng lẽ là hóa thú, nhưng hiển nhiên là không phải ai cũng có thể hóa thành chim bay.
“Có thể biến áo thành dù.” – Hermione nhanh nhau bổ sung khi nhận ra mình thành tiêu điểm của những người còn lại.
Mấy người học sinh máu lai hoặc xuất thân Muggle ngay lập tức lĩnh ngộ được ý tưởng của Hermione. Còn những người còn lại thì cũng hiểu được sau khi nghe người khác giải thích.
Sau đó, các học sinh cũng lục tục đưa ra các giải pháp của mình.
Ron lúc này giơ tay, hỏi:
“Giáo sư, thầy không định…”
Thomas đáp lại câu hỏi của Ron bằng một nụ cười vô cùng vui vẻ, nhưng sự vui vẻ đó trong mắt Ron lại tràn đầy ác ý.
“Các vị, chuẩn bị đũa phép của mình chưa?” – Thomas hỏi.
Các học sinh vội vàng nắm chặt đũa phép của mình, họ cũng có dự cảm bất thường.
Thomas nhìn tất cả mọi người, cười:
“Nếu các bạn đã sẵn sàng…” – Cậu ta chỉ tay về phía một quả cầu thủy tinh – “Cuộc huấn luyện của chúng ta… Bắt đầu!”
Đám học sinh chăm chú nhìn theo hướng chỉ của Thomas, toàn bộ tinh thần đều căng thẳng. Nhưng rồi chẳng có gì xảy đến.
Ngay khi có người định lên tiếng hỏi thăm thì…
“A…A…A…” – Hàng loạt tiếng hét đầy sợ hãi xuất hiện.
Tất cả các học sinh nhận ra mình đang rơi tự do giữa bầu trời xanh ngắt.
Thomas lơ lửng giữa trời nghe tiếng kêu thảm thiết của các học sinh với khuôn mặt thỏa mãn. Sau khi đã thưởng thức đủ, thân hình của cậu ta cấp tốc rơi xuống và chẳng mấy chốc đã bắt kịp các học sinh của mình.
Những học sinh hiện tại không hổ thẹn là những thành phần xuất sắc nhất. Tất cả họ đã ổn định lại sự sợ hãi, thậm chí một số người còn có thể hỗ trợ các bạn khác. Không một học sinh cấp cao nào bỏ chạy một mình.
Thomas duy trì tốc độ song song với hầu hết mọi người, cậu ta đưa chiếc đũa phép chỉ vào cổ của mình, nói:
“Chúc mừng tất cả các bạn. Tôi hi vọng màn chào hỏi vừa rồi có thể khiến mọi người hài lòng.”
Nhờ vào thần chú mà âm thanh của Thomas có thể chuyền rõ tới tai của từng học sinh. Mặc dù tất cả không nói gì nhưng trong đầu đang chửi ầm lên. Màn rơi tự do vừa rồi khiến không ít người đến giờ tim vẫn đang đập như trống trận.
Thomas dường như rất thưởng thức khung cảnh trước mặt. Cậu ta vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt.
‘Màn chào hỏi coi như xong.” – Thomas nói – “Giờ mới nhập tiệc. Hi vọng bữa ăn sẽ giúp mọi người vừa lòng.”
Dứt lời, Thomas biến mất mà không để mọi người kịp phản ứng.
Khi mà tất cả các học sinh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Draco hét lớn:
“Chuẩn bị chiến đấu!”
Các học sinh nhìn sang và giật mình khi từ sau lưng của Draco đột nhiên mọc ra một đôi cánh giống như cánh dơi. Thứ khác biệt lớn nhất là kích thước khổng lồ cũng như lớp da vảy bao bọc quanh nó. Một đôi cánh mà chỉ cần nhìn qua là có thể biết chúng thuộc về loài sinh vật nào.
Ron lúc này cũng không giấu nghề, cậu ta móc trong túi áo ra một cái hộp chứa thẻ bài. Ron rút ra 1 lá bài và đọc lầm bầm gì đó.
Một đống khói xuất hiện và từ trong đó 1 tiếng chim gáy cao vút vang lên. Một con đại bàng khổng lồ với sải cánh dài tới hàng chục mét lao ra khỏi làn khói. Trên lưng của nó là Ron đang bám chặt bằng 1 tay, một tay khác đang sẵn sàng chuẩn bị đũa phép.
Đám học sinh trợn tròn mắt nhìn sự biến hóa của cả hai người. Đặc biệt là Harry và Hermione. Họ chưa từng biết rằng bạn mình lại có khả năng biến hóa ra 1 con chim khổng lồ.
Khi mà tất cả mọi người đang lắp bắp thì Draco đã cắt ngang:
“Không có thời gian để ngây người đâu. Theo những gì tôi biết về Thomas thì chắc chắn cậu ta không có ý định để chúng ta tiếp đất an toàn. Tôi và thằng tóc đỏ kia sẽ yểm hộ. Mày nghe không tóc đỏ?”
“Câm mồm tắc kè! Tao không có điếc.” – Ron trả lời với giọng cáu kỉnh.
Ron điều khiển con đại bàng bay tới gần nhóm Harry, Hermione, Fred và George, nói:
“Mọi người cẩn thận. Em không dám chắc chuyện gì sắp xảy ra đâu.”
Fred không quan tâm tới chuyện gì sắp xảy ra. Hai mắt của anh ta đang sáng lên như đèn pha ô tô khi nhìn con đại bàng khổng lồ.
“Mày kiếm đâu ra con chim đó vậy? Ngầu bá cháy luôn!”
“Đúng vậy!” – George tán đồng – “Có thể chỉ chỗ cho bọn anh không? Tụi anh cũng muốn kiếm 1 con.”
Ron lắc đầu:
“Để sau đi. Cái mọi người lên làm bây giờ là chuẩn bị cho kỹ. Nếu không nhẹ nhất thì cũng gãy vài cái xương.”
Nói xong, Ron điều khiển con đại bàng lao xuống. Cậu ta muốn đi đầu để phát hiện tình huống.
Harry và Hermione dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng của Ron. Cả hai người có thể đoán được Ron lấy đâu ra phép thuật lạ lùng hiện tại. Việc cậu ta thường xuyên đánh lẻ gần đây cũng đã có lời giải đáp.
Một bên khác, Draco cũng đã lợi dụng đôi cánh của mình để bay lượn vài vòng xung quanh. Lúc này, không chỉ đôi cánh là nơi duy nhất biến đổi. Đôi mắt của Draco cũng chuyển thành 1 màu màu vàng với đồng tử dựng thẳng như mắt của loài bò sát. Xung quanh mắt của cậu ta, làn da cũng biến đổi thành 1 lớp vảy dày, sần sùi.
Các học sinh cấp cao thông qua thái độ của Ron và Draco cũng trở lên cảnh giác. Họ cố gắng hết mức để giảm tốc độ rơi. Những người có giả năng thì gia trì thêm bùa giảm tốc cho những người đang phụ thuộc vào các phương pháp khác khó kiểm soát hơn.
Qua một quãng thời gian, khi mà mặt đất dưới chân đã có thể nhìn rõ. Các học sinh cuối cùng cũng nhận ra nơi mình được đưa đến là đâu.
Một hòn đảo khổng lồ được bao quanh bởi nước biển và nơi trung tâm của nó – một núi lửa khổng lồ đang phả 1 cột khói cũng khổng lồ không kém vào không trung.
Các học sinh nhận ra mình đã được đưa vào không gian trong bình. Và nơi họ đang đáp xuống là một rừng rậm nguyên thủy.
Dù đã được chứng kiến từ trước nhưng chỉ khi đã đặt mình vào nơi đây các học sinh mới thực sự cảm nhận được sự khổng lồ của không gian này.
Những học sinh cấp cao có thể chắc chắn rằng hòn đảo phía dưới kia rộng lớn chẳng kém Luân Đôn. Và khi tính cả diện tích nước biển và bầu trời… Họ đã không muốn tiếp tục tính toán nữa.
Nếu những gì Thomas nói là thật, thì rốt cuộc sức mạnh của cậu ta đã đạt tới mức nào? Phải biết rằng không phải chỉ có 1 mà tới tận 7 quả cầu như hiện tại. Dù cho kém cỏi thì chúng chắc chắn sẽ không chênh lệch quá nhiều.
“Cẩn thận!” – Tiếng hét lớn của Ron cắt đứt suy nghĩ vẩn vơ của vô số người.
Theo ngay sau tiếng hét của Ron là một tiếng nổ lớn.
Các học sinh có thể nhìn thấy Ron đang bị tấn công bởi hàng loạt quả cầu méo mó.
Tuy đã kịp dựng lên một lớp khiên ma thuật bảo vệ nhưng theo hàng loạt bóng đen kéo tới và tấn công liên tục thì cái khiên đó cũng sẽ chẳng thể chịu được lâu.
Không ngoài dự đoán của mọi người. Khi đòn tấn công thứ 7 tiến tới, chiếc khiên ma thuật của Ron mỡ tan. Những quả bóng bắt đầu bay vun vút với tốc độ đáng sợ về phía những người phía sau cậu ta.
Ron chỉ có thể phòng thủ một thời gian ngắn ngủi nhưng cũng đủ để cho nhũng người khác chuẩn bị tinh thần. Với đũa phép trong tay, các học sinh phối hợp 1 cách nhịp nhàng ngoài dự kiến.
Các học sinh cấp thấp dùng những bùa chú của mình cố gắng để bảo vệ bản thân. Những học sinh có khả năng cao hơn thì cố gắng khống chế các quả cầu. Học sinh cấp cao thì phá hủy hoặc hất văng chúng ra xa. Bởi các quả cầu chỉ bay thẳng nên việc phòng thủ không phải là bất khả thi.
Quỹ đạo thẳng tắp của các quả cầu khiến chúng dễ phòng thủ nhưng tốc độ cũng như mật độ đáng sợ của chúng lại khiến việc phá hủy gặp khó khăn.
Các học sinh cấp cao phải phân tâm kiêm nhiệm nhiều việc 1 lúc. Họ vừa phải đảm bảo giữ vững tốc độ rơi an toàn cho cả đội, vừa phải lo loại bỏ các quả bóng. Trong quá trình này đã có vài lần tình trạng ngộ thương suýt soát đã xảy ra.
Ron lúc này đã quay trở lại gần nhóm bạn thân của mình. Cậu ta đang cố gắng phá hủy càng nhiều quả cầu càng tốt.
George phát hiện ra sự khác thường của Ron. Anh hỏi:
“Có chuyện gì vậy Ron? Chú mày cố gắng với mấy quả cầu đó quá đấy. Bộ có thù gì à?”
Ron cau chặt lông mày, vừa cố gắng phá hủy cầu tấn công, vừa đáp lại anh trai:
“Em chỉ là có cảm giác nếu chúng ta không phá hủy hết đám cầu thì sẽ có phiền phức lớn hơn xảy ra.”
Ron nhìn ra phía xa, nói tiếp:
“Có vẻ như con thằn lằn kia cũng có cùng cảm giác đó.”
Theo lời nói của Ron, mọi người nhìn ra xa. Ở đó, Draco cũng đang điên cuồng phá hủy những quả cầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT