Câu hỏi của Ron đưa tới sự bất mãn của Hermione và cả hai lại bắt đầu 1 cuộc khẩu chiến. Còn Harry không biết trả lời thế nào về câu hỏi của Ron. Cậu ta thậm chí không biết mình phải làm gì. Cậu chỉ biết rằng, mình không thể chịu được khi để Sirius Black nhở nhơ ngoài vòng pháp luật mà không bản thân lại không làm gì cả.
Đột nhiên Harry nói:
“Các cậu có nghĩ là Thomas đã nắm được thông tin gì đó về Black không? Hoặc có khi cậu ấy cũng đã tóm được hắn.”
Ron tức điên:
“Giờ thì cậu bắt đầu nghi ngờ bạn mình luôn đó hả? Cậu bị làm sao vậy Harry? Nếu Thomas có tóm được Black thì tại sao cậu ấy phải dấu diếm cơ chứ?”
“Vì đó là ông cậu duy nhất của cậu ấy!” – Harry gắt gỏng – “Và sẽ chẳng có bất kỳ ngạc nhiên nào khi Thomas bao che cho ông ta.”
Hermione và Ron im lặng. Cả hai bị Harry nói không ra lời, nhất là khi cả hai đều không có những điều khó nói.
Ron nhìn xung quanh, cố gắng kiếm 1 đề tài để thay đổi không khí:
“Coi nào, hiện tại đang là kỳ nghỉ lễ, gần tới Giáng sinh rồi. Hay là tụi mình… tụi mình xuống thăm bác Hagrid. Lâu quá rồi bọn mình không đi thăm bác ấy.”
Hermione lập tức phủ nhận:
“Không được! Harry đâu có được phép rời khỏi lâu đài.”
Harry đứng dậy, nói:
“Tụi mình đi đi! Mình cũng muốn hỏi bác ấy tại sao lại không kể gì tới Black khi kể mình nghe toàn bộ câu chuyện của bố mẹ mình.”
Ron chưa bao giờ có ý định tiếp tục bàn luận về Sirius Black. Cậu vội vàng nói:
“Hay là tụi mình đánh bài đi. Mình mới có mấy quân bài hiếm hay lắm. Mình có thể cho cậu chơi thử chúng.”
Harry nhất quyết theo ý mình:
“Không. Tụi mình đi thăm bác Hagrid!”
Dứt nời, Harry đứng dậy trở về phòng để lấy thêm áo ấm. Ron và Hermione đi phía sau và đưa mắt nhìn nhau. Hermione cho Ron một ánh mắt ra hiệu, người còn lại cũng hiểu bạn mình có ý gì, cậu ta đưa tay vỗ nhẹ chiếc túi áo, nơi con chuột Scrabbers đang ngoan ngoãn nằm ngủ.
Sau khi đã mặc kỹ áo trùm, cả ba chui qua cái lỗ chân dung, rồi đi xuống, xuyên qua tòa lâu đài trống vắng, đi qua cánh cửa chính khổng lồ bằng gỗ sồi. Tới đây, vì không để người khác phát hiện ra, Harry chùm lên áo tàng hình và đi theo sau Ron và Hermione.
Cả ba đi từ từ qua bãi cỏ, dấu chân tạo thành một rãnh sâu băng qua lớp tuyết xốp xộp lóng lánh, tất và vạt áo trùm của tụi nó đều bị ngấm ướt và đông lạnh. Khu Rừng Cấm trông như thể đã bị ếm bùa, mỗi cái cây bị đắp lên từng mảng tuyết bạc, và căn chòi của lão Hagrid thì giống y như một cái bánh trét kem trắng.
Lão Hagrid đón tiếp cả 3 một cách vô cùng nhiệt tình. Sự nhiệt tình đó khiến cho Harry đến tận cuối giờ chiều mới có thể mở miệng ra hỏi thăm về Sirius Black.
Khi Harry hỏi thăm tới Sirius Black, lão Hagrid đã tỏ ra vô cùng lúng túng. Và cuối cùng, lão chỉ có thể đuổi cả 3 trở lại lâu đài.
Không còn cách nào để moi thông tin, Harry bực tức kéo Ron và Hermione quay trở lại lâu đài. Trời vào mùa đông tối vô cùng nhanh. Khi cả ba ra tới khoảng sân trống thì bóng tối đã phủ xuống khắp chung quanh.
Lúc này Ron đột nhiên bụm túi áo, rít lên:
“Scabbers! Nằm yên coi!”
Con chuột vẫn vùng vẫy điên cuồng. Ron phải dừng bước, cố hết sức nhét con chuột vào sâu trong túi áo:
“Mày mắc chứng gì vậy hả, con chuột ngu ngốc? Mày có nằm yên không? UI DA! Nó cắn tui!”
Hermione van nài:
“Khẽ thôi Ron! Chúng ta sẽ bị lộ mất!”
“Nó không chịu... nằm yên...” – Ron có vẻ cáu gắt.
Rõ ràng là con Scabbers hoảng sợ. Nó đang vùng vẫy bằng tất cả sức lực để thoát ra khỏi bàn tay túm chặt của Ron.
“Nó mắc chứng gì vậy?” – Hermione hỏi.
Nhưng vừa lúc đó Harry nhìn thấy Crookshanks - thân mình ép sát mặt đất, hai mắt vàng khè to cộ lóng lánh một cách kỳ lạ trong bóng tối, con vật đang lẩn lút tiến về phía cả bọn. Harry không thể biết được là con mèo đó có thể nhìn thấy tụi nó không, hay chỉ lần theo tiếng chút chít của con Scrabbers.
Hermione rên rỉ:
“Crookshanks ơi! Không được đâu, đi chỗ khác đi, Crookshanks! Đi đi!
Nhưng con mèo đang tiến tới gần...
“Scabbers! KHÔNG!” – Ron hét lên.
Quá trễ. Con chuột đã vuột ra khỏi những ngón tay nắm chặt của Ron, rớt xuống đất rồi cuống cuồng chạy trốn. Chỉ với một cú nhảy vọt, Crookshanks phóng sát theo sau con chuột, và trước khi Hermione hay Harry có thể ngăn chặn kịp, thì Ron đã chạy thục mạng vào trong bóng đêm.
Hermione rên rỉ:
“Ron ơi là Ron!”
Hermione nhìn sang khoảng không, nơi mà Harry đang đứng rồi cả hai cũng cố hết sức lao ra để đuổi theo Ron. Nhưng mặc áo tàng hình thì chẳng thể chạy nhanh được, Harry cũng bất chấp, cởi phăng cái áo để đuổi theo. Cả Hermione và Harry đều có thể nghe được tiếng Ron quát thét con Crookshanks:
“Tránh xa nó ra… đi chỗ khác… Scabbers, quay lại đây!”
Khi Harry và Hermione chạy tới, cả hai thấy Ron đang nằm dài trên đống tuyết, hai tay nắm chặt con chuột. Cả người Ron vướng đầy bông tuyết, quần áo lộn xộn không thành hình dáng. Cậu ta vừa bò lồm cồm để đứng dậy, vừa cố gắng nhét con chuột Scabbers vào túi. Sau một hồi vật lộn, Ron cuối cùng cũng cho được con chuột vào túi của mình, đồng thời dùng tay giữ chặt lấy cái túi để tránh việc con chuột tiếp tục giở chứng.
Hermione thở hổn hển:
“Ron, mau trở lại thôi. Nhỡ có ai bắt gặp tụi mình thì…”
Khi cả ba định trở về, một tiếng sột soạt phát ra từ phía sau đã khiến họ chững lại. Cả ba người ngoái đầu nhìn lại, và trong bóng đêm, 1 con chó khổng lồ đen nhánh, với đôi mắt xanh xám, đa xuyên qua đám bụi cây và áp sát họ.
Người đầu tiên phản ứng lại là Harry, cậu lập tức rút cây đũa phép của mình ra. Nhưng quá muộn, con chó đã tiến tới quá gần, nó nhảy vút qua khoảng cách giữa hai bên, chụp mạnh cái vuốt trước vào ngực của Harry và đẩy cậu ngã lăn về phía sau.
Ngay khi cả ba người còn sửng sốt, con chó đã đổi hướng. Nó nhào tới, cắn mạnh vào ống quần của Ron và lôi ngã cậu ra, kéo lê trên đất dễ dàng như đang lôi 1 con búp bê bằng vải chứ không phải người.
***
Trên một ngọn tháp cao của lâu đài, hai bóng người một cao một thấp đang đứng quan sát tất cả những gì đang xảy ra với nhóm Harry, Hermione và Ron.
Một giọng nói già nua vang lên:
- Con đã chuẩn bị chu đáo chưa? Đừng để bạn của con gặp nguy hiểm!
Bóng người thấp hơn nhẹ nhàng gật đầu:
- Con đã chuẩn bị hết những gì cần thiết. Xin thầy yên tâm.
***
Sau một hồi chật vật, Harry và Hermione dưới sự giúp đỡ của con mèo cũng đã có thể tiến tới bên cái hốc nằm dưới đám rễ của cây Liễu roi.
Harry rút đũa phép của mình và tiến lên. Cậu bò tới, thò đầu vào và tuột xuống một cái dốc bằng đất đến tận đáy của một đường hầm rất thấp. Con mèo Crookshanks ở cách đó một chút, hai mắt loé lên ánh sáng của ngọn lửa phát từ đầu cây đũa phép của Harry. Vài giây sau, Hermione cũng tuột xuống bên cạnh Harry. Cô thì thầm với giọng hoảng sợ:
- Ron đâu rồi?
Harry cúi lom khom đi theo con Crookshanks, trả lời Hermione:
- Đi theo lối này.
Cả hai vừa trò chuyện vừa tiến nhanh hết mức có thể về phía trước. Sau khi trải qua một quãng đường dài không kém quãng đường dẫn từ lâu đài tới tiệm Công tước mật, con đường bắt đầu dốc lên và ngoằn nghoèo uốn khúc. Lúc này cả hai người Harry và Hermione có thể nhìn thấy 1 vệt sáng mờ mờ xuyên qua một khe hở nhỏ.
Harry và Hemrione tiến lên phía trước, giơ cao cây đũa phép để đề phòng một mối nguy hiểm nào đó có thể đột ngột xuất hiện. Khi đã tới đủ gần, cả hai nhận trước mặt họ là một căn phòng bừa bộn và phủ đầy bụi bặm. Giấy dán tường đã bong tróc gần hết, khắp trên sàn vương vãi cáu bẩn rác rến, mọi thứ bàn ghế và đồ nội thất đều bị bể gãy, như thể đã bị kẻ nào đập phá. Còn tất cả cửa sổ thì đều bị đóng ván bịt kín.
Harry liếc nhìn Hermione, mặt của cô đã tái mét đi vì sợ hãi, nhưng cũng gật đầu.
Harry bèn chui qua cái lỗ, mở to mắt nhìn quanh. Căn phòng trống vắng, nhưng cánh cửa bên phải để mở, dẫn đến một hành lang âm u. Một lần nữa, Hermione đột ngột chụp lấy cánh tay Harry. Đôi mắt mở to của cô đang đảo quanh khung cửa sổ bị bít kín bằng ván. Cô thì thầm:
- Harry, mình nghĩ là tụi mình đang ở trong căn Lều Hét.
Harry nhìn quanh và gặp cái ghế gỗ nằm gần đó. Nhiều thanh gỗ đã bị bẻ gãy và một cái chân ghế bị sút ra hoàn toàn. Harry chậm rãi nói:
- Ma không thể nào làm điều đó được!
Ngay lúc đó, phía trên đầu hai người vang lên một tiếng rắc. Có cái gì đó di chuyển lên tầng trên. Cả hai cùng ngước nhìn lên trần. Bàn tay Hermione bấu cánh tay Harry chặt đến nỗi Harry không còn nghe cảm giác gì nữa ở mấy ngón tay. Cậu nhướn chân mày nhìn Hermione, cô lại gật đầu và buông tay ra.
Cả hai cố hết khả năng của mình để di chuyển lên tầng trên một cách bí mật nhất có thể. Khi tới gần cầu thang, cả hai tắt ánh sáng từ đũa phép và mò tới gần cánh cửa duy nhất đang mở. Có thể nghe thấy có cái gì đó đang chuyển động ở phía sau đó. Một tiếng rên trầm trầm, rồi một tiếng gừ gừ to và sâu.
Sau khi trao đổi với nhau cái nhìn dò ý và nhất trí cuối cùng, Harry nắm chặt đũa phép và tiến lên, đá mạnh vào cánh cửa khiến nó mở tung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT