Trên bục, Gs. Dumbledore tiếp tục phát biểu sau khi tiếng vỗ tay rời rạc chúc mừng Gs. Lupin chấm dứt.
“Việc chỉ định vào chức vụ giáo viên thứ hai trong niên học này là... Vâng, tôi rất tiếc thông báo cho các con biết là giáo sư Kettleburn, giáo sư môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí, đã về hưu vào cuối niên học vừa rồi, để có nhiều thời gian chăm sóc các chị còn lại của ông. Tuy nhiên tôi vui mừng thông báo là vị trí của giáo sư Kettleburn được thay thế bằng chính ông Rubeus Hagrid, người đã đồng ý nhận thêm nhiệm vụ mới này bên cạnh nhiệm vụ giữ khóa trường Hogwarts của chúng ta.”
Harry, Ron và Hermione, sửng sốt nhìn nhau. Lập tức sau đó, cả ba vỗ tay như điên, phụ họa với tràng vỗ tay đặc biệt ầm ĩ trong đám nhà Gryffindor. Harry chồm tới trước nhìn lão Hagrid cho rõ. Lão đang đỏ bừng mặt như vừa uống hết một thùng tô nô rượu, hai mắt ngượng ngùng nhìn xuống hai bàn tay to bè của mình. Chắc chắn là lão hạnh phúc lắm, nhưng nụ cười toét miệng của lão đã ẩn khuất sau bộ râu đen xum xuê rậm rạp che gần hết gương mặt.
Ron vỗ lên mặt bàn gào:
“Lẽ ra tụi mình phải đoán ra trước chứ hả! Còn ai khác nữa trên đời này có thể bắt mình học với một cuốn sách cắn đớp lung tung kia chứ?”
Harry, Ron và Hermione là ba đứa ngừng vỗ tay sau cùng, khi giáo sư Dumbledore lại tiếp tục nói. Họ nhận thấy lão Hagrid chùi nước mắt bằng tấm khăn trải bàn.
“Xong, tôi cho rằng nhiêu đó là tất cả chuyện quan trọng cần phải nói. Bây giờ hãy để bữa tiệc bắt đầu!”
Những cái dĩa bằng vàng và ly bằng vàng bày trước mặt mọi người bỗng đầy ắp thức ăn thức uống.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu được một hồi, Hermione đột nhiên hỏi:
“Sao thế Thomas, cậu có vẻ không được vui vẻ cho lắm kể từ khi nghe tin bác Hagrid được bổ nhiệm.”
Thomas phẩy bàn tay của mình, dùng cái tay còn lại xiên môt miếng khoai tây, bỏ nó vào miệng, nhai nhồm nhoàm và nói:
“Chả có gì đâu. Mình chỉ chợt nghĩ tới một vấn đề không hay cho lắm.”
Ron tò mò quay sang:
“Có vụ gì hả? Có liên quan tới bác Hagrid không?”
Harry cũng bỏ dở cái dĩa đồ ăn của mình và di chuyển
Thomas tắc lưỡi bất đắc dĩ, cậu ta đáp bằng một giọng tẻ ngắt:
“Các cậu chắc cũng biết thừa về gu thẩm mĩ của Gs. Hagrid rồi đó. Mình chỉ đang nghĩ tới việc ông ấy sẽ đưa mấy con Sinh vật Huyền bí nào để dạy cho học sinh. Hi vọng là sẽ không gây ra rắc rối gì quá lớn.”
Lời của Thomas khiến đám bạn ngây người, cả ba quá vui mừng trước việc người bạn lớn tuổi của mình được bổ nghiệm làm giáo viên trường mà quên phéng đi vấn đề mà Thomas mới đề cập. Nhất là Harry và Ron, cả hai nhớ tới đám nhện khổng lồ mà chúng chạm trán vào năm học trước.
Ron lắp bắp:
“Chắc… chắc… sẽ… sẽ không phải là nh… nhện… khổng lồ… đâu nhỉ?”
Harry lắc đầu:
“Chắc không đâu. Dù sao thì đám nhện đó đã bị Thomas nướng sạch hồi năm học trước rồi mà.”
Ron thở phào một hơi, ký ức về lũ nhện đó thực sự là một cơn ác mộng mà cậu chỉ muốn quên đi.
Thomas không tiếp tục nói thêm điều gì, cậu ta đã không nhớ tới việc lão Hagrid sẽ trở thành giáo viên mới cho bộ môn Chăm sóc Sinh vật Huyền bí.
Thú thực thì cái cách lão Hagrid lâu lâu lại moi ra một con thú kỳ dị nào đó rất hợp với khẩu vị của Thomas. Nếu bỏ qua cái việc đây là lớp học và có 1 đám luôn sẵn sàng tìm đường chết thì Thomas sẽ giơ cả hai tay hai chân mà hoan nghênh những ý tưởng điên rồ của lão Hagrid.
Hiện tại, điều mà Thomas quan tâm là bản thân có lên cứu lão một phen khỏi vụ liều mình tự sát của Malfoy hay không. Nếu Thomas nhúng tay, cậu e rằng hành động đó sẽ kéo theo 1 loạt hệ lụy khác.
Thomas của hiện tại chẳng còn e ngại việc lịch sử bị biến đổi, nhưng cái cậu ta cân nhắc lại là việc cải biến dòng lịch sử đó có đáng hay không, có mang lại ích lợi lớn hơn việc để nguyên không can thiệp hay không.
Bữa tiệc kết thúc và Gs. Dumbledore nói những nời cuối cùng rằng đã tới giờ bọn trẻ phải đi ngủ. Harry, Ron và Hermione nhanh chóng tận dụng cơ hội. Cả ba chạy ùa tới bàn giáo viên, còn Thomas thì theo chân đoàn người trở lại phòng trước, cậu ta nói bản thân hơi mệt.
Khi tới gần bàn giáo viên, Hermione kêu lên:
“Chúc mừng, bác Hagrid!”
Lão Hagrid cầm cái khăn ăn của lão chùi gương mặt hồng hào sáng rỡ của mình, ngước nhìn ba đứa trẻ.
“Đó là nhờ tụi bây. Bác không thể nào mơ tưởng nổi... cụ Dumbledore quả thật là một người vĩ đại... Ngay khi giáo sư Kettleburn xin đủ với nghề gõ đầu trẻ rồi và xin về hưu, cụ Dumbledore lập tức đi thẳng tới cái chòi của bác... bác từng ao ước biết bao lâu công việc này...”
Cố gắng kềm chế tình cảm của mình, lão Hagrid vùi mặt vô tấm khăn ăn, giáo sư McGonagall bèn suỵt tụi nó đi về phòng ngủ trước khi cả bọn kịp nói thêm với lão Hagrid điều gì đó. Tuy nhiên đây là trường học và cơ hội vẫn còn nhiều.
Khi trở lại, nam nữ sinh chia nhau trèo lên những cái cầu thang riêng để về buồng ngủ. Thomas quăng thân mình lên chiếc giường đã được chuẩn bị chu đáo từ trước rồi nhanh chóng chìm vào giác ngủ.
Khi Thomas, Harry, Ron và Hermione bước vào Đại Sảnh đường để ăn điểm tâm vào sáng hôm sau, thì người đầu tiên mà tụi nó thấy là Draco Malfoy. Có vẻ như Malfoy đang nói chuyện gì đó với lũ học sinh nhà Slytherin. Tuy nhiên, ngay khi Thomas bước qua cái cánh cửa Đại Sảnh đường, Malfoy bỗng im bặt, khuôn mặt tái nhợt của nó dường như nhợt nhạt thêm đôi chút. Nó thậm chí còn cố gắng núp sau lưng của 2 thằng bạn bồ tượng của mình để giảm cảm giác tồn tại.
Hermione đã nhanh mắt nhìn thấy hiện tượng lạ này. Cô tự hỏi Thomas rốt cuộc đã làm cái gì khiến cho Draco Malfoy phải sợ hãi tới như vậy. Rốt cuộc thì Malfoy không phải là cái loại có thể sợ hãi chỉ vì một vài lời đe dọa.
“Làm sao mà mình có cảm giác Malfoy nó đang sợ cậu ghê gớm vậy?” – Hermione tiến tới đi ngang Thomas và hỏi bằng giọng chỉ có 2 người có thể nghe được.
Thomas nhún vai, trả lời với khuôn mặt đầy vẻ vô tội:
“Làm như mình biết ấy. Có quỷ mới biết thằng đó làm trò gì.”
Hermione cau mày, trực giác nói cho rằng Thomas chắc chắn biết được gì đó. Nhưng cái vẻ mặt của Thomas lúc này khiến cho Hermione hiểu rằng Thomas sẽ chẳng hé răng về bất cứ điều gì.
Cả bốn người đi tới bàn ăn và ngồi xuống bên cạnh hai anh em sinh đôi Fred và George. George đưa cho bốn đứa mấy tờ giấy:
“Thời khóa biểu của học sinh năm thứ ba đây.”
Cả bọn vừa bắt đầu ăn sáng, Hermione thì bắt đầu nghiên cứu cái thời khóa biểu mới và kêu lên một cách mừng rỡ:
“Oh, tuyệt vời! Tụi mình bắt đầu học mấy môn mới ngay hôm nay.”
Ron ngó qua vai Hermione đọc ké, mặt mày nghiêm trang hẳn ra. Nó nói:
“Hermione, người ta làm rối beng cái thời khóa biểu của cậu rồi. Coi nè, họ xếp tới mười môn học một ngày. Làm gì có đủ thời giờ.”
“Mình sẽ xoay sở. Mình đã dàn xếp xong với giáo sư McGonagall rồi.”
Ron vẫn cười, nói:
“Nhưng mà coi nè, bồ thấy thời khóa biểu sáng nay không? Chín giờ môn Tiên tri. Và ngay phía dưới, chín giờ, Muggle-học. Và...”
Ron chồm tới, ghé sát cái thời khóa biểu hơn, vẻ không thể nào tin được:
“Coi nè, ngay dưới dòng đó: môn Số học, cũng chín giờ. Ý mình nói là mình biết bồ giỏi, Hermione à, nhưng không ai có thể giỏi đến như vậy. Làm sao cùng một lúc mà bồ có thể học ở ba lớp chứ?”
Hermione nói cộc lốc:
“Đừng có ngu. Dĩ nhiên mình sẽ không ngồi học ở trong cả ba lớp cùng một lúc.”
“Vậy thì...”
Thomas cắt lời:
“Cậu ấy chỉ cần hoàn thành hết học phần là được, chỉ cần có thể đạt điểm xuất sắc ở bộ môn theo học thì các giáo viên sẽ không quá chú ý tới việc cậu có ở trên lớp đó hay không.”
Ron quay sang, trợn to đôi mắt của mình, hỏi:
“Có vụ đó nữa hả?”
George nhún vai:
“Vẫn có mà. Tuy nó không có được đề cập công khai, nhưng đôi khi vẫn có những học sinh như vậy. Dĩ nhiên là nếu chú mày nhắm mình có thể cố gắng ngang với Hermione hay anh Percy thì…”
Fred phụ họa:
“Thì cứ tự hành xác như vậy.”
Ron chợt rùng mình, rồi lầm bầm:
“Em đâu có khùng dữ vậy.”
Hermione gắt:
“Vâng. Thưa quý ngài không có khùng. Làm ơn đưa giùm mình hũ mứt. Và thời khóa biểu của mình có hơi đầy một chút cũng chả mắc mớ gì tới cậu. Mình đã dàn xếp xong hết với giáo sư McGonagall rồi!”
Mọi người xung quanh nhún vai nhìn Ron và Hermione đấu khẩu, đâu đã trở thành thông lệ của mỗi khi đôi bên chạm mặt.
Vừa lúc đó, lão Hagrid bước vào Đại Sảnh đường. Lão mặc cái áo khoác dài bằng lông chuột chũi, và lão cứ lơ đễnh vung vẫy xác một con chồn hôi trong bàn tay to kếch xù của mình.
Trên đường đi tới bàn giáo viên, lão dừng bước nói với bọn trẻ:
“Ổn cả chứ? Các cháu là những học trò trong lớp học đầu tiên mà bác được dạy đó! Lớp bắt đầu ngay sau bữa ăn trưa! Bác phải thức dậy từ lúc năm giờ sáng để chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng... Hy vọng đâu đã vô đó rồi... bác đây, một thầy giáo... thiệt tình...”
Lão ngoác miệng cười toe toét với bọn trẻ và đi tiếp tới bàn ăn dành cho giáo viên, vẫn vung vẩy xác con chồn hôi.
Với một chút lo âu trong giọng nói, Ron thắc mắc:
“Không biết bác ấy chuẩn bị sẵn sàng cái gì là cái gì nhỉ?”
Thomas nhún vai:
“Cái gì thì cái, mình dám chắc nó sẽ “dễ thương” ở mức độ XXX trở lên.”
Ron trệ ngữ, với tính cách và quan điểm về sự dễ thương của lão Hagrid thì điều mà Thomas nói 8, 9 phần mười sẽ trở thành sự thật.
Sảnh Đường bắt đầu vắng bớt khi mọi người lục tục đến lớp học đầu tiên của mình. Ron xem thời khóa biểu của mình:
“Tụi mình phải đi thôi, để coi, lớp Tiên tri ở tầng trên cùng của Tháp Bắc. Tụi mình sẽ mất mười phút mới đến được nơi đó...”
4 người Thomas, Harry, Ron và Hermione vội vàng kết thúc bữa sáng và đứng dậy, chào tạm biệt Fred và George. Đi ra Đại Sảnh đường, Harry quay sang hỏi Thomas:
“Cậu không theo học lớp Tiên tri thật đó hả?”
Hermione cau mày nhìn sang, cô nói:
“Sao cậu lại có thể bỏ qua lớp học như vậy chứ? Tuy nó không phải là môn bắt buộc, nhưng….”
Thomas nhún vai:
“Tha cho mình đi. Mình không có hứng thú với cái môn học đó. Mình cũng không cho rằng biết trước tương lai có gì thú vị. Các cậu thích thì có thể theo học tùy ý, nhưng nói trước cho biết nhé: nó sẽ chả vui vẻ gì đâu.”
Hermione cau mày:
“Ý cậu là sao?”
Thomas lúc này đã rẽ đi theo 1 hướng khác, tiếng của cậu ta vọng lại:
“Rồi cậu sẽ sớm biết thôi. Hẹn gặp lại ở lớp Số học.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT