Trong sân đấu, Tư Đồ Tĩnh mặc bộ đồ màu trắng đậm chất cổ trang. Đồng phục của Côn Lôn Tiên cung không hề thay đổi trong suốt hàng trăm năm. Đó là một hán phục màu trắng với họa tiết hoa văn hình những đám mây với màu sắc phụ thuộc vào địa vị của người mặc, như Tư Đồ Tĩnh là những đám mây màu lam nhạt chạy dọc theo dải áo. Đây là trang phục của đệ tử thủ tịch của Côn Lôn.
Tư Đồ Tĩnh nhẹ nhàng đứng đó, vẻ mặt đạm mạc không mang theo bất cứ cảm tình đáng kể, dường như y không quan tâm tới bất kỳ thứ gì trên thế gian này. Thanh bội kiếm cũng được treo đeo một cách lỏng lẻo bên hông.
Mái tóc của Tư Đồ Tĩnh nhẹ nhàng đung đưa theo gió, cả thân hình thẳng tắp như một thanh trường kiếm đang chỉ thẳng lên bẩu trời. Nhìn vào Tư Đồ Tĩnh lúc này, bất kỳ ai cũng có cảm giác y giống như một kiếm khách từ trong tiểu thuyết võ hiệp bước tới trọng nhập vào xã hội hiện đại.
“Xem ra không chỉ có thằng Quốc là coi trọng chận đấu này. Tư Đồ Tĩnh dường như cũng cảm nhận được điều gì đó.” – Văn Đoàn đứng cạnh ông Nhân lên tiếng.
Ông Nhân nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Có lẽ. Dù sao cũng là đệ tử xuất sắc nhất trong lịch sử của Côn Lôn, cảm giác nhạy bén vượt xa bình thường cũng không có gì là không thể hiểu được.”
Văn Đoàn im lặng, anh đã từ bỏ ý nghĩ ganh đua với Tư Đồ Tĩnh. Sau khi nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh chiến đấu, anh ta nhận ra mình kém hắn xa tới mức nào. Trong trận chiến ở vòng bảng, trong ba đối thủ của Tư Đồ Tĩnh có 1 phù thủy tới từ NB mà Văn Đoàn tương đối quen thuộc. Anh ta đã từng giao đấu với người đó trước đây. Với khả năng của mình, Văn Đoàn có tự tin chiến thắng nhưng tuyệt đối không thể kết thúc trận đấu 1 cách áp đảo tuyệt đối như Tư Đồ Tĩnh đã làm.
Văn Đoàn đưa mắt nhìn về dưới sân đấu, ở đó Tưởng Quốc như một thái cực hoàn toàn đối lập với Tư Đồ Tĩnh đang đứng sừng sững ở một bên sân đấu. Ngày hôm nay, Tưởng Quốc mặc một bộ võ phục màu đen tuyền, nơi cổ tay và chân đều được quấn xà cạp gọn gàng. Bộ võ phục có thiết kế tương tự với bộ mà cậu ta đã mặc trong lễ nhận tổ cách đây tầm 1 năm.
Trần Tưởng Quốc đứng đó, nhắm nghiền hai mắt, tâm trí trôi dạt về nơi xa, cậu ta nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua trong suốt một năm trở lại quá khứ vừa rồi. Từng màn ký ức hiện lên, chải dài trong tâm trí như từng thước phim tua chậm. Cảm xúc táo bạo trên người của Tưởng Quốc dần bình ổn trở lại.
Dáng người cao lớn của Tưởng Quốc (so với khu vực Đông Á) kết hợp với trang phục đang mặc khiến cậu ta có một khí chất uy nghiêm bất phàm dù vẫn chỉ là một thiếu niên. Trái lại, khí chất thong dong, lãnh đạm, phiêu hốt thoát tục lại là thứ người khác cảm nhận được ở Tư Đồ Tĩnh.
Hai con người, hai sắc thái đối lập, như âm và dương, như một người tướng quân vô địch và một tiên nhân không vướng bụi trần. Hai con người như hai thái cực đó hiện đang đối diện với nhau trên võ đài trước sự chứng kiến của hàng ngàn người.
Tưởng Quốc mở to đôi mắt đã lấy lại bình tĩnh của mình và nhìn thẳng về phía Tư Đồ Tĩnh. Khi ánh mắt của cả hai đối diện, không khí dường như ngưng lại. Cái vẻ thong dong trong đôi mắt của Tư Đồ Tĩnh cũng dần thu lại. Bản năng của anh ta đang mách bảo về một mối nguy hiểm trí mạng sắp tiến tới.
Trọng tài chính của trận đấu nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt. Cái không khí căng thẳng trong sân dương như khiếm hô hấp của ông trở lên nặng nhọc. Cứ như là không khí đang đặc quánh lại vậy. Âm thầm cười khổ, trọng tại tự nhủ: “Hai thằng nhóc này đúng là quái vật!”
Cả khán đài dương như cũng chịu ảnh hưởng khí nặng nề trong sân đấu mà trở nên yên lặng khác thường, tất cả mọi người lúc này đã dồn mọi sự chú ý của mình xuống hai đối thủ dưới sân thi đấu.
Những người ở trên khán đài có cảm giác hiệu lệnh bắt đầu của trọng tài dường như không hề tới tai của hai đối thủ, cả hai dường như đứng yên bất động. Chỉ có những trọng tài ở gần mới và số ít người có đôi mắt quan sát cực kỳ nhạy bén mới có thể phát giác ra được sự thay đổi nho nhỏ giữa cả hai.
Ngón tay của Tư Đồ Tĩnh đã khẽ đẩy kiếm cách, thân thể đua nhẹ về phía trước, sẵn sàng để né tránh bất cứ đòn phép nào sẽ được tung ra bởi Tưởng Quốc.
Còn về phía Tưởng Quốc, cậu ta đã siết nhẹ chiếc đũa phép trong tay, ánh mắt không rời khỏi bất cứ cử động nhỏ nhặt nào của Tư Đồ Tĩnh.
Chợt một cơn gió nổi lên như một hiệu lệnh chính thức. Mặt sân thi đấu nổ tung như có một quả tạc đạn nặng ký bộc phát. Tiếp sau đó là hàng loạt tiếng nổ vang lên liên tục, phần sân thi đấu nơi Tư Đồ Tĩnh đứng bị tàn phá không còn hình dạng.
Lá bùa trong tay người trọng tài bốc cháy từ bao giờ, một vòng bảo hộ xuất hiện bao lấy toàn bộ cơ thể giúp ông có thể thuận lợi quan sát toàn bộ trận đấu để có thể ra tay ngăn cản tai nạn kịp thời. Bên cạnh đó, có 3 trọng tài phụ đặc biệt chăm chú tới hành động của Tưởng Quốc. Cậu ta đã vào sổ đen của các trọng tài khi “lỡ tay” làm thịt đối thủ của mình ở vòng trước.
Tư Đồ Tĩnh né tránh những vụ nổ nhanh tới mức khó tin. Anh ta dường như không cần dùng mắt quan sát để né tránh những vụ nổ đó. Ngoại trừ đất đá bắn vào quần áo khiến cho Tư Đồ Tĩnh có phần chật vật thì không có bất cứ bất kỳ hiệu quả thực tế nào. Và Tư Đồ Tĩnh dường như đã bắt đầu quen với nhịp độ tấn công của Tưởng Quốc, anh ta đang dần rút gần khoảng cách của hai bên.
Tưởng Quốc cũng nhận ra điều đó. Cậu ta tung ra một loạt bùa nổ khiến già nửa sân đấu chìm trong khói bụi. Ngay sau đó, Tưởng Quốc quơ nhẹ chiếc đũa phép, một con sư tử lửa khổng lồ xuất hiện và lao thẳng về cái bóng lờ mờ vừa xuất hiện từ trong đám bụi.
Tư Đồ Tĩnh cau chặt lông mày, anh đã nhìn thấy con quái vật khổng lồ bằng lửa đang lao về phía mình. Tư Đồ Tĩnh ngay lập tức nhận ra đó là một trong số những bùa chú hắc ám nguy hiểm hàng đầu thế giới. Trong tích tắc, Tư Đồ Tĩnh lâm vào thế bí, né tránh con quái vật thì dễ nhưng đâu là thứ phép thuật truy tung, nó sẽ không biến mất trừ khi đã hủy diệt mục tiêu của mình.
Một lý do khiến Tư Đồ Tĩnh không né tránh đó là ngay khi ý tưởng né tránh xuất hiện thì giác quan thứ sáu sẽ điên cuồng nhắc nhở anh ta về một mối nguy hiểm khủng khiếp. Tư Đô Tĩnh hoàn toàn chắc chắn: chỉ cần thò đầu ra thì bản thân sẽ được đối thủ tiếp đãi nhiệt tình bằng một đòn nguy hiểm chỉ hơn chứ không kém. Và đến lúc đó bản thân anh ta sẽ thực sự gặp nguy khi bị tiền hậu giáp công.
Tưởng Quốc đã giương sẵn đũa phép sẵn sàng bồi thêm cho Tư Đồ Tĩnh một đòn chí mạng ngay khi anh ta ló người ra khỏi phạm vi che chắn của con sư tử lửa.
Nói thì chậm nhưng trên thực tế, Tư Đồ Tĩnh ngay lập tức đưa ra quyết định của mình. Anh ta khom người, thu kiếm về ngang vai và sau đó bắn thẳng người về phía con sư tử.
Tưởng Quốc ngay lập tức phát hiện ra hành động của Tư Đồ Tĩnh. Kèm theo hành động của anh ta một cơn đau nhói xuất hiện trong đầu và bùa Quỷ lửa (Fiendfyre) bắt đầu có dấu hiệu tán loạn. Tưởng Quốc lập tức cắt đứt liên hệ của mình với bùa chú đó, mặc kệ nó tự sinh tự diệt, và thi triển phép biến hình làm xuất hiện hàng loạt cọc sắt nhọn đâm xuyên qua toàn bộ phạm vi ngọn lửa đang bao phủ.
Tư Đồ Tĩnh va vào thân của một cây cọc sắt, mượn xung lực để bắn vọt ra khỏi phạm vi tác động của ngọn lửa đồng thời thu hẹp khoảng cách với Tưởng Quốc. Anh ta đã thành công phá tan một trong những lời quyển nguy hiểm hàng đầu.
Sự nguy hiểm của Quỷ lửa (Fiendfyre) tới từ hai điểm: nhiệt độ kinh khủng và ý thức quái dị xuất hiện nhờ phép thuật của nó. Nếu đật nát được cái ý thức mờ nhạt của con quái vật từ lửa đó thì độ nguy hiểm của nó sẽ giảm xuống rõ rệt. Tư Đồ Tĩnh đã tính toán được rằng nếu trải rộng khí ra toàn thân thì anh ta có thể giảm thiệt hại của bản thân xuống tối đa. Có lẽ hình tượng sẽ tương đối khó coi nhưng còn đỡ hơn là chết.
Tư Đồ Tĩnh đã nhận ra sát ý của Tưởng Quốc. Mà chính cậu ta cũng không hề che giấu ý đồ sát nhân của mình khi ngay từ khi trận đấu bắt đầu tất cả những câu thần chú được tung ra đều có mức độ nguy hiểm cực cao: nếu thực sự dính đòn thì nhẹ cũng tàn phế.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT