Sau trận đấu cuộc sống trở lại nhịp điệu bình thường. Điều đáng nói là Malfoy tỏ ra biết điều ngoài dự kiến của cả bọn, từ đợt đó nó rất hiếm khi kiếm chuyện với Harry cũng như những người khác của nhà Gryffindor. Có điều chó sủa là chó không cắn, Thomas có chút thắc mắc liệu chơi nó một vố như thế có đáng giá không. Dù sao một thằng ngu tỏ ra nguy hiểm vẫn tốt hơn một thằng nguy hiểm mà làm ra vẻ đần độn.
Thời gian tiếp theo của cả bọn coi như không tệ, cuộc sống Thomas thành một đường thẳng giữa phòng học, thư viện và ký túc xá. Harry thì bận rộn với trương trình luyện tập Quidditch cùng với đám chương trình học, có vẻ đội trưởng đội bóng kỳ vọng rất cao vào nó. Ron thể hiện cũng không tệ, khi biết tại cây đũa phép lên bản thân mới thể hiện kém cỏi trong mấy môn học, nó đặc biệt ôn tập lý thuyết theo lời Thomas để khi mua được một cây đũa mới sẽ có vốn để nhanh chóng đuổi kịp mọi người.
Đến cuối tháng 10, Thomas như mong muốn xin được nghỉ phép về nhà vài ngày sau khi vượt qua kiểm tra của các giáo sư. Mọi sự coi như thuận lợi, nó phải hoàn thành kiểm tra kiến thức để chắc chắn là đã học xong mọi kiến thức trong một tuần nghỉ. Riêng Gs.Snape đặc biệt ưu ái Thomas, ông kiểm tra kiến thức của cả học kỳ. Biết ngay là Gs.Snape sẽ không dễ dàng cho qua chuyện, Thomas cảm thấy may mắn vì đã học xong kiến thức cả năm của môn ma dược để dự phòng nếu không đúng là khốn khổ.
Nộp thư tay được viết từ bà Serena cho cô McGonagall, nhận được gật đầu và lời nhắc nhở không quên việc học và sớm trở lại của bà Thomas trở về ký túc xá thu dọn chút đồ đạc. Trong thời gian về nhà, nó tính toán sẽ xử lý thêm chút công việc bên ngoài, Hẻm Xéo là địa điểm chắc chắn phải tới. Hi vọng lão Borgin cáo già đã chuẩn bị đủ những gì mà nó đặt hàng, khả năng của lão thì không có gì bàn cãi nhưng đạo đức thì…
Chào tạm biệt Harry, Ron cùng 2 anh em sinh đôi. Thomas dặn dò đôi chút công việc trong quãng thời gian nó vắng mặt.
- Mình sẽ về nhà trong tầm một tuần. Khi trở lại sẽ mang quà cho mọi người. Nếu có thể, mình hi vọng mọi người hãy đọc thêm một chút về các ma thuật tạo ảo ảnh. Sau này chúng ta sẽ cần tiếp xúc với nó nhiều đấy. Biết trước một chút sẽ khiến công việc nhẹ nhàng hơn.
- Ma thuật ảo ảnh? Cậu cần nó làm gì? – Harry lúng túng, nó có vẻ là người chả biết gì cả.
- Ax! Quên mất là cậu không biết vụ này. Cậu đợt này bận quá rồi, không cần phải tốn công thêm đâu. – Thomas giải thích.
Lúc này Ron cũng lên tiếng:
- Đúng vậy đó Harry. Lịch của cậu đã kín rồi mà. Thomas muốn mình và 2 anh trai giúp đỡ trong việc làm một trò trơi thôi. Cậu không cần quá để tâm đâu. Dù gì thì đội trưởng Wood cũng sẽ không cho cậu có thời gian rảnh đâu.
Harry có chút ảo nảo: “Cậu nói đúng. Mình thực sự quá bận. Nhưng nếu có gì cần thì cứ lên tiếng, mình sẽ giúp hết mình.”
Fred cười phớ lớ: “Yên tâm! Nếu cần thì em trốn cũng không được đâu.Đúng không George?”
“Chính xác! Nếu như công việc bọn này kham không nổi, em sẽ được điều động đầu tiên.” – George lập tức đứng thành hàng.
“Cậu thấy đó, Harry. Đến lúc đó đừng trách bọn này không thương sót.” – Nụ cười hiển hiện trên mặt Thomas làm cho Harry có cảm giác mình bị mắc lừa nghiêm trọng. Rõ ràng nó đang cố ý để Harry tự nhảy vào hố. Lần đầu tiên Harry có cảm giác kết bạn sai người.
“Ok! Mình phải lên đường rồi. Chuyến tàu sẽ không đợi mình đâu. Ở lại mạnh giỏi. Hẹn gặp lại” Thomas chào tạm biệt rồi quay đầu tiến về phía cổng.
Harry, Ron cùng 2 anh em sinh đôi nhìn bóng của Thomas khuất dần sau cánh cổng. Không biết tại sao, cả bọn có cảm giác lần tới khi gặp lại cuộc sống của chúng sẽ có biến đổi không tưởng.
Ngồi trên xe lửa, Thomas ngắm nhìn khung cảnh đồi núi chạy lùi lại phía sau qua ô cửa kính. Lần này toa xe thật yên tĩnh, cả đoàn tàu chỉ có vài ba người, trong đó duy nhất nó là học sinh. Thomas tựa đầu lên cửa kính, tay trái chống cằm còn tay phải đang gõ nhẹ lên mặt bàn. Nó đang tự hỏi việc gì khiến cha mẹ gọi nó về gấp như vậy giữa học kỳ. Hai ông bà Walker đều là người cực kỳ lý trí và thông minh, vì vậy nếu như không có vấn đề gì nghiêm trọng họ chắc chắn sẽ không triệu hồi nó trở về. Không đoán trước được điều gì sắp đến khiến Thomas có chút bất an, nó ghét những thứ không nằm trong vòng kiểm soát.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thomas đến Luôn Đôn. Con gia tinh Jack đã đợi sẵn ở ga tàu. Ném cái cặp đựng hành lý cho Jack, Thomas đặt tay lên vai nó, bụp một tiếng cả hai đã có mặt trong trang viên nhà Walker. Bà Serena hiện tại đang ở nhà chuẩn bị bữa sáng, còn ông Phong thì đã đến công ty, bà vui vẻ tiến lên ôm chầm lấy Thomas rồi ngắm vuốt nó từ đầu tới chân tận vài lần mới chịu buông ra. Thomas vui vẻ hưởng thụ sự quan tâm từ mẹ, nó yêu quý gia đình này, so với cuộc sống mà nó trải qua trong mơ thì đây thực sự là thiên đường.
Ra lệnh cho con gia tinh mang đồ lên phòng ngủ, Thomas ngồi nói chuyện với bà Serena. Nó kể cho bà nghe về cuộc sống ở trường, về các giáo sư và cả những người bạn mới. Tuy trong thư đã được nghe Thomas kể nhưng bà Serena vẫn hứng thú bừng bừng, nhất là khi nghe đến việc con trai bà đứng đầu trong môn ma dược thì bà đặc biệt cao hứng. Cả một buổi sáng hai mẹ con ngồi nói chuyện với nhau về cuộc sống của Thomas ở trường cũng như một số truyện thú vị đã xảy ra ở nhà. Hai người không đề cập đến lý do Thomas được gọi về, bà Serena có vẻ không muốn đề cập, còn Thomas thì nó tin không cần phải hỏi nó cũng sẽ được bố hoặc mẹ giải thích.
Buổi trưa hôm đó ông Phong không trở về, theo lời bà Serena thì gần đây công việc của ông rất bận. Hầu như đều đi từ sáng sớm đến tối mới trở về, thậm chí ông còn bỏ rất nhiều bữa tối không về nhà ăn cơm, điều mà trước giờ chưa từng xảy ra.
Buổi chiều, Thomas kiếm cớ ra ngoài, nó muốn đi một chuyến đến Hẻm Xéo lấy đồ. Hẻm Knockturn không thay đổi nhiều từ lần cuối cùng nó tới đây. Lần này cũng trang phục che kín người nhưng không có kẻ nào đến làm phiền nó, thậm chí nhìn vào thái độ của những kẻ đó thì có vẻ họ coi Thomas thành không khí.
Thomas hài lòng với thành quả hiện tại của chiếc ma pháp bào nó mặc. Một chút biến hóa từ phép thuật khắc ấn vĩnh cửu cộng thêm một chút bùa lú lẫn; chiếc áo không tàng hình nhưng khi khởi động ma pháp trên áo sẽ tác động đến người khác khiến người ở gần theo bản năng bỏ qua sự tồn tại của kẻ mặc và sau một thời gian sẽ nhớ sai lệch về nhân dạng. Trong nhiều trường hợp nó còn tốt hơn áo tàng hình.
Tiếng chuông cửa vang lên gọi Mr Borgin nhìn về vị khách đang đứng ở cửa. Đã hai tháng kể từ lần cuối cùng gặp mặt, có vẻ vị khách kia cao hơn một chút. Có lẽ kẻ tới là một học sinh, nó cao lớn hơn sau mỗi lần tới đây, tuy nhiên giờ này thì đám học sinh đáng nhẽ phải ở trường chứ nhỉ. Hoặc giả thân phận của kẻ núp sau áo choàng kia sẽ sớm được xác định.
“Tò mò về thân phận của khách mua hàng là một hành động không an toàn đâu thưa quý ngài. Nhất là khi bản thân ngài không có thực lực để tìm hiểu.” – Giọng nói đều đều vang lên dưới tấm áo choàng. Chủ nhân của nó có vẻ không được hài lòng.
Mr Borgin giật mình, kẻ đến biết ma thuật đọc tâm trí (Legilimency). Điều này thật tệ hại! Làm thế nào bọn trẻ bây giờ toàn lũ quái thai!
Thomas hài lòng gật đầu. Phép thuật đọc tâm quả thực vô cùng hữu dụng. Kết hợp với những gì nó đọc được trong mấy quyển sách về tâm lý học thì kết quả càng dễ thâm nhập tâm trí người khác hơn. Bình thường Thomas không sử dụng loại phép này nhưng bước vào khu hỗn loạn này thì không thể không đề phòng.
“Thật xin lỗi thưa quý khách. Hàng ngài đặt đã có đủ, không biết ngài có cần thêm gì không? Đợt này tôi có thêm rất nhiều đồ chơi thú vị.” – Mr Borgin cười làm lành. Dù sao thì ở con hẻm Knockturn này mấy việc này diễn ra rất thường xuyên. Nếu kẻ đến không có đủ khả năng thì đến xương cũng sẽ bị gặm không còn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT