Tưởng Quốc không quay đầu lại, đáp trả câu hỏi bằng một giọng điệu vô cùng vui vẻ:
- Đúng vậy! Không thất vọng chứ Makoto?
Một người thanh niên tầm 17, 18 tuổi, có khuôn mặt tràn đầy kiêu ngạo, mặc một bộ Kimono màu đen đang tiến lại gần Tưởng Quốc. Anh ta chính là thủ lĩnh của đội NB trong đợt giao hữu lần này - Shishio Makoto.
Shishio Makoto dẫn theo một nhóm 5 người đi tới. Anh ta tiến lên, đứng sóng vai với Tưởng Quốc, nhìn Tư Đồ Tĩnh đã tập trung về cuối hàng đội tuyển TQ, nói:
- Sức mạnh đáng nể. Nhưng tính cách thì không đáng khen! Hắn quá mềm yếu. Kẻ mạnh như hắn đáng ra phải là kẻ đứng đầu. Nhưng hắn lại vì một mớ lý do ngớ ngẩn mà vất bỏ vị trí thuộc về mình. Thực ngu xuẩn!
Tưởng Quốc khẽ cười, qua vài lần gặp gỡ, Tưởng Quốc đã lãnh giáo đủ cái triết lý sống "kẻ mạnh là kẻ có thể sở hữu tất cả" của Shishio Makoto rồi. Tưởng Quốc không ưa cái quan điểm sai lệch đó. Nhưng rõ ràng, sự khách biệt nho nhỏ đó chẳng đáng để lôi ra tranh cãi lúc này.
Tưởng Quốc hỏi:
- Hắn không nhận lời cũng tốt. Chứ liên hợp rồi, tới khi vào vòng thứ 2, đối mặt với nhau, tình cảm chiến hữu lại khiến người khó mà ra tay. Không phải sao?
Shishio Makoto không nhìn Tưởng Quốc, anh ta hỏi:
- Ngươi sẽ do dự sao?
Tưởng Quốc cười nhạt:
- Nếu không phải gia đình ta, ta sẽ xé xác kẻ nào dám cản đường.
- Hê hê… hi hi… ha ha ha…!
Shishio Makoto cười một cách điên cuồng:
- Đúng vậy! Đó mới là cái mà ta chờ mong! Cuối cùng thì chúng ta cũng có điểm gì đó giống nhau rồi đấy Thomas Walker. Ta đang đợi để chiến đấu một trận thật sảng khoái ở vòng thứ hai. Đừng để cho ta thất vọng!
Dứt lời, Shishio Makoto quay người rời đi. Mang theo nhóm thuộc hạ của mình. Tưởng Quốc híp mắt nhìn theo bóng lưng của Shishio Makoto. Qua khí thế vừa bộc phát vừa rồi của anh ta, Tưởng Quốc có thể nhận ra Makoto cũng giống như Tư Đồ Tĩnh và Văn Đoàn, đều đã bước chân vào lĩnh vực cuối cùng kia rồi. Chiến ý lóe lên trong mắt của Tưởng Quốc, cậu ta lẩm nhẩm:
- Xem ra cuộc thi này còn thú vị hơn đã tưởng. Chẳng uổng công…
Dứt lời, Tưởng Quốc quay trở về nhóm của mình. Văn Đoàn hỏi cậu ta khi vừa trở lại:
- Shishio Makoto đã đuổi kịp anh và Tư Đồ Tĩnh rồi! Anh nói sao?
Minh Vương bật thốt lên trước bất cứ người nào:
- Quá tệ chứ còn gì sao trăng gì nữa.
Tưởng Quốc khẽ cười, nhìn về phía Văn Đoàn. Người sau thì chiến ý đã như nhưng thành thực chất trong hai mắt.
- Em nói đúng! Quả thực rất… rất thú vị! Máu anh đang sôi lên rồi đây!
Tưởng Quốc nhìn về hướng đội HQ, cậu ta nói:
- Duy nhất có HQ hơi kém một chút. Lee Dong Hwa vẫn kém một bậc. Nếu hắn không thể đột phá trong thời gian này, thì đội HQ sẽ khó mà có kết quả tốt được.
Văn Đoàn tiếp lời:
- Đúng vậy! Lee Dong Hwa có vẻ ít trải qua thực chiến, anh không cảm giác được mùi sát phạt trên người của hắn.
Tưởng Quốc khẽ lắc đầu:
- Cũng chả phải việc gì to tát. Chúng ta chỉ hợp tác để canh chừng đám người TQ mà thôi. Với thực lực hiện tại của họ, nếu có cái việc cỏn con đó còn làm không xong thì em chỉ có thể nói, bọn họ sống chỉ tổ chật đất.
Văn Đoàn đang tính nói gì đó thì một giọng nói vang lên khắp toàn bộ quảng trường:
- Tất cả chú ý! Yêu cầu các đội nhanh chóng trở về vị trí của mình!
Tưởng Quốc nhìn về phía đài cao, cậu ta nói:
- Đã bắt đầu rồi sao? Mọi người nghe rõ, sau khi đổ bộ lên đảo, nhanh chóng di chuyển tới địa điểm đã thống nhất. Chúng ta có đồng minh, cần thiết tránh việc dẫm chân nhau. Nếu có gì thay đổi, em sẽ thông báo sau.
- Rõ! - Cả bốn người đồng thanh trả lời.
Sau đó bốn người nhanh chóng di chuyển về vị trí xếp hàng. Lúc này, trên đài cao, người đại diện cho đơn vị tổ chức, bộ trưởng bộ pháp thuật NB, một ông lão với mái tóc hoa râm, cũng bắt đầu phát biểu vào phần chính:
- Sau đây, mỗi một tuyển thủ sẽ nhận được hai lá bùa. Lá màu xanh được phát một cách ngẫu nhiên, nó là một khóa cảng sử dụng một lần, có tác dụng đưa các bạn tới một tọa độ ngẫu nhiên trên hòn đảo nơi sẽ là võ đài cho các bạn trong 1 tuần tới.
Một người đàn ông trung niên đứng phía sau vung tay lên, từ phía sau bộ trưởng bộ pháp thuật NB, vô số lá bùa màu xanh bay về phía dưới quảng trường và dừng lại trước mặt tất cả các tuyển thủ.
Tưởng Quốc đưa tay nắm lấy lá bùa trước mặt, cậu ta có cảm giác lá bùa này có phần hơi khác với cái khóa cảng mà bản thân đã gặp ở Anh.
Bộ trưởng bộ pháp thuật NB tiếp tục:
- Khi có hiệu lệnh bắt đầu, lá bùa sẽ tự kích hoạt, việc của các bạn là nắm chặt lấy nó và tiếp đất thật nhẹ nhàng. Đồng thời, những lá bùa này đã được chế tạo dưới sự giám sát chặt chẽ của tất cả thành viên có thẩm quyền của các nước, những người tham gia chế tạo cũng đã ký vào một bản khế ước pháp thuật trước đó để đảm bảo tính công bằng. Vì vậy, các bạn có thể hoàn toàn yên tâm rằng vị trí của các tuyển thủ sẽ được sắp xếp một cách ngẫu nhiên và không có bất cứ ai làm ra hành vi gian lận để chiếm được lợi thế khi bắt đầu.
Ông lão bộ trưởng dừng lại một chút để lấy hơi:
- Lá bùa thứ hai, có tác dụng như một tầng bảo hộ. Nó sẽ bảo hộ các bạn khỏi những đòn tấn công chí mạng hay những nguy hiểm ảnh hưởng tới mạng sống, Tuy nhiên, khi lá bùa này được kích hoạt, đồng nghĩa với việc các bạn bị loại khỏi cuộc thi. Ngoài ra, lá bùa này cũng đóng vai trò theo dõi vị trí của các thí sinh, mỗi khi có một cuộc chiến đấu xảy ra, nó sẽ phát ra tín hiệu. Như vậy, chúng tôi có thể theo dõi tình hình cuộc thi và đảm bảo rằng, không có thí sinh nào cố ý gây nguy hiểm một cách ác ý cho những thí sinh khác, cũng như cứu viện những người bị thương kịp thời.
Một loạt lá bùa màu đỏ tiếp tục bay tới. Sau khi tất cả các thí sinh đã tiếp nhận đủ hai lá bùa. Ông lão tiếp tục:
- Sau đây là khế ước pháp thuật, trong đó có tất cả các điều lệ liên quan tới giải đấu. Các bạn nếu không có thắc mắc gì thì xin hãy ký tên xác nhận của mình lên đó.
Tưởng Quốc chép miệng nhìn điệp giấy trước mặt. Phải nói sao đây, tràn đầy tính hoài cổ. Sau khi xác nhận không có bất kỳ mánh khóe nào trong đó, Tưởng Quốc ký tên lên tờ giấy. Dĩ nhiên là dưới cái tên Trần Tưởng Quốc hiện tại đang sử dụng, sẽ chẳng ai chấp nhận cái tên tiếng Anh của cậu ta trong trường hợp này.
Sau khi tất cả các cuộn giấy khế ước đã được thu hồi, bộ trưởng bộ pháp thuật lớn tiếng:
- Tôi muốn nhắc nhở các thí sinh. Cuộc thi đấu này được tổ chức với mục đích tạo ra một sân chơi cho các bạn trẻ trong cùng độ tuổi của các nước giao lưu, học hỏi lẫn nhau nhằm tăng cường sự thân thiết giữa các cuốc gia. Vì vậy tôi mong các bạn thi đấu với tinh thần: hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai. Chúc các bạn kết giao được nhiều người bạn mới và hài lòng với những gì bản thân học được qua cuộc thi này.
Trong tiếng vỗ tay, Tưởng Quốc quay sang phàn nàn với Văn Đoàn:
- Em chả biết cái vụ hữu nghị là thế nào. Em chỉ thấy mùi thuốc súng nồng nặc thôi.
Văn Đoàn nhún vai:
- Khẩu hiệu mà, phải hô cho thật kêu chứ. Dù ai mà chả biết nó chỉ là tượng trưng.
Tưởng Quốc bật cười:
- Anh nói cũng đúng!
Lúc này, hơn hai mươi người tiến lên, cả nam cả nữ. Tưởng Quốc có thể nhìn ra họ tới từ các quốc gia khác nhau dựa vào trang phục họ đang mặc. Một trong số những người đó có người quen của Tưởng Quốc, người đã đưa Tưởng Quốc qua NB, Vũ Văn Hùng.
Một người đàn ông tiên lên phía trước. Giọng nói của ông ta vang vọng:
- Tôi, Kyoshiro Mibu, thay mặt cho toàn thể trọng tài xin tuyên thệ: Sẽ dùng hết khả năng của mình để đảm bảo cuộc thi được diễn ra một cách công bằng, an toàn và lành mạnh…
Kết thúc màn tuyên thệ của của người đàn ông trung niên, tất cả các trọng tài lần lượt ký tên lên khế ước ma thuật dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Văn Đoàn quay sang nói với Tưởng Quốc:
- Người đàn ông đó, chức vụ của ông ta tương đương với Trưởng văn phòng Auror ở bên Anh đấy.
Tưởng Quốc không khỏi nhìn thêm người đàn ông vừa rồi một chút. Dù sao có thể ngồi lên vị trí này, thì thực lực của ông ta tuyệt đối không tệ. Hoàn toàn có đủ khả năng và tư cách đảm nhiệm tổ trưởng tổ trọng tài.
Sau khi nghi thức tuyên thệ kết thúc, bộ trưởng bộ pháp thuật NB lần nữa lên đài. Ông lớn tiếng:
- Tôi xin tuyên bố: Cuộc thi chính thức bắt đầu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT