Tưởng Quốc quay đầu tính chạy lại đầu giường lấy cái va li, nơi là phòng thí nghiệm của cậu ta, để bắt đầu nghiên cứu thanh “Võ binh” của Văn Đoàn. Nhưng trời không chiều lòng người, khi Tưởng Quốc mới đi được nửa bước, một bàn tay đã chộp lấy cổ áo phía sau của cậu ta.
- Ặc… Chị làm cái gì vậy?
Tưởng Quốc quay lại nhìn Thu Nguyệt một cách kỳ quái, vừa rồi chị chính là người kéo cổ nó lại.
Thu Nguyệt trừng Tưởng Quốc, cô nói:
- Chị mới là người phải hỏi câu đó. Mày có biết chị tốn công tốn sức đi từ tận đẩu tận đâu để mang vũ khí về. Thế mà tụi bay tính cho chị nhịn đói luôn hả.
Tưởng Quốc quay sang hỏi Văn Đoàn:
- Có hả? Anh có biết thằng tính bắt chị mình nhịn đói không?
Văn Đoàn lắc đầu:
- Không có. Anh mà biết thằng nào dám làm vậy, anh sẽ không để yên cho nó đâu.
Tưởng Quốc quay sang Thu Nguyệt:
- Chị Nguyệt, nói nghe coi, ai bắt chị nhịn đói. Có em với anh Đoàn ở đây, để xem ai dám bắt nạt chị.
Thu Nguyệt liếc mắt:
- Có, có hai thằng mặt dày, dày lắm, hai đứa tụi mày đánh không si nhê đâu.
Tưởng Quốc gãi đầu cười:
- Chị đã nói vậy chắc hai thằng đó mạnh lắm. Thôi, để khi nào đó bọn em lớn rồi tính sau vậy. Quân tử báo thù 10 năm chưa muộn mà. Nhỉ?
Thu Nguyệt nói:
- Đi ăn đã. Hôm nay thằng Đoàn phải chủ chi. Có ý kiến gì không?
Văn Đoàn lắc đầu, lần này cậu thực sự đã làm phiền Thu Nguyệt rất nhiều.
- Cứ để em. Hôm nay chị muốn ăn gì cũng được, miễn không sợ béo là được.
Tưởng Quốc xen mồm:
- Cứ thả ga đi chị. Bọn TQ có một câu hay lắm, ăn một lần không thành mập, nhưng chị hoàn toàn có thể ăn cho anh Đoàn nghèo luôn.
Thu Nguyệt phì cười:
- Ăn nghèo nó? Mày nghĩ chị là giống gì hả?
Tưởng Quốc bật cười:
- Thôi mặc kệ, chúng ta đi ăn đã chứ, em cũng đói rồi.
Hôm đó, vì tiết kiệm thời gian, Tưởng Quốc, Văn Đoàn và Thu Nguyệt ăn tối ngay tại khách sạn. Tưởng Quốc gọi một phần bò bít tết và vài món ăn Pháp, cậu ta thực sự không quen các món NB, thưởng thức cho biết vị thì không vấn đề, nhưng để lựa chọn thì… Cũng chẳng chê bai gì, nhưng đơn giản là không hợp khẩu vị.
Sau bữa ăn, Tưởng Quốc cùng Văn Đoàn trở về phòng. Cậu ta dẫn Văn Đoàn đi xuống phòng thí nghiệm của mình.
Đây là lần thứ hai Văn Đoàn tới căn phòng này. Nó đã thay đổi khá nhiều so với lần đầu cậu tới đây hồi năm trước. Văn Đoàn hỏi:
- Chú lại mở rộng thêm căn nhà này đấy à? Ma thuật phương Tây thật là tiện lợi.
Tưởng Quốc dẫn Văn Đoàn đi tới một gian phong riêng biệt. Đi qua cửa, là một khu vực đất đá lởm chởm. Tưởng Quốc lấy đũa phép gõ nhẹ vào một tảng đá ở gần cửa ra vào. Tảng đá tách ra, để lộ bên trong là một cái giá chứa vô số loại vũ khí khác nhau, nóng có lạnh có, có cổ điện, có hiện đại.
Tưởng Quốc nói:
- Anh có thể ở trong này luyện tập. Ừm… thời gian ở đây sẽ trôi đi nhanh hơn bên ngoài rất nhiều. Đây cũng là cách mà em nói với anh hồi sáng. Em sẽ mượn thanh vũ khí của anh đi nghiên cứu một chút. Ok?
Văn Đoàn gật đầu, giao cái vali mà bản thân cầm theo từ trước khi ăn cơm tới tận giờ cho Tưởng Quốc.
Tưởng Quốc mang theo cái vali rời đi. Cậu ta tiến vào khu vực thí nghiệm chân chính, mở cái va li ra, lấy thanh kiếm của Văn Đoàn ra và bỏ nó lên bàn thí nghiệm.
Tưởng Quốc bắt đầu thử đưa dòng khí của mình vào, đo đạc năng lượng và sự phản ứng của thanh kiếm…
Một thời gian dài sau, Tưởng Quốc cho ra kết luận. Thứ hợp chất được dùng để thay thế cho “Đá Triết Gia” có độ linh hoạt rất cao, nó có thể phản ứng với những dòng khí khác nhau và dẫn tới tính chất của thanh kiếm biến hóa nhẹ.
Theo những gì Tưởng Quốc thu được, thì khả năng dẫn năng lượng của loại hợp chất mới sẽ kém hơn “Đá Triết Gia”, nhưng bù lại nó lại tăng thêm về tính đa dạng của tính chất biến hóa. Loại hợp chất mới và “Đá Triết Gia” đều có công dụng mô phỏng môi trường trung gian cho khí lưu chuyển.
Sau khi đã thu thập đủ số liệu, Tưởng Quốc đem thanh kiếm bỏ lại vào vali và gọi Văn Đoàn rời khỏi phòng thí nghiệm.
Khi cả hai ra ngoài, thời gian bên ngoài mới trôi đi vài tiếng. Văn Đoàn tấm tắc kỳ lạ. Cậu nói:
- Quốc. Từ nay anh ở luôn trong đó luyện tập tới lúc bắt đầu thi đấu được không?
Tưởng Quốc lắc đầu:
- Không thể. Ở lại đó quá lâu, cơ thể của anh sẽ bị ảnh hưởng bởi dòng chảy hỗn loạn của thời gian. Cụ thể là, cơ thể sẽ bị lão hóa nhanh hơn so với quãng thời gian mà anh đã sử dụng. Và càng ở lâu thì quá trình này diễn ra càng nhanh. Theo tính toán sơ bộ của em, nếu anh ở lỳ trong đó tới lúc thi đấu bắt đầu thì anh sẽ thi đấu với bộ dạng hơn 30 tuổi.
Văn Đoàn khẽ nuốt nước bọt. Tiêu tốn 1, 2 tuổi gì đó thì vẫn trong phạm vi chịu đựng. Nhưng một phát từ thiếu niên thành ông chú trung niên thì… vẫn là thôi đi.
Tưởng Quốc tiếp tục:
- Quãng thời gian nghỉ, chúng ta sẽ đi thu thập thông tin về tất cả thành viên của những đội khác. Đặc biệt là những người trong danh sách cần đặc biệt chú ý.
Rút kinh nghiệm của ngày hôm nay, Tưởng Quốc muốn trực tiếp quan sát tận mắt những đội khác, tránh cho lại có kẻ ẩn dấu thực lực.
Văn Đoàn hoàn toàn đồng ý với Tưởng Quốc lần này, việc Tư Đồ Tĩnh đột nhiên tiến bộ vượt bậc khiến cậu cũng bắt đầu lo lắng về việc lại có kẻ tiếp tục đột phá mà bản thân không biết.
Những ngày tiếp theo, Tưởng Quốc cùng Văn Đoàn và Mỹ Quyên lần lượt đi “thăm viếng” những thành viên của các đội khác. Kết quả còn rất khả quan. Tư Đồ Tĩnh chỉ là trường hợp đột biến. Thực lực của những người còn lại không có sai lệch gì quá nghiêm trọng so với tình báo. Điều này cũng khiến Tưởng Quốc và Văn Đoàn thở phào một hơi.
Thời gian còn lại, cả đám bắt đầu phối hợp chiến đấu để gia tăng độ ăn ý của đoàn đội. Tưởng Quốc còn đặc biệt kéo thêm 3 tiểu đội còn lại của đội VN để cùng luyện tập. Dĩ nhiên Tưởng Quốc cũng không có bộc lộ hết sức mạnh của mình. Hoàn toàn không có cần thiết. Vì vậy, 3 tiểu đội kia cũng chỉ biết Tưởng Quốc rất mạnh, nhưng cũng không rõ ràng cậu ta mạnh tới mức nào.
Sáng ngày thứ ba, sau khi nhận được câu trả lời chính xác về thời hạn để hoàn tất một thanh “Võ binh”, Tưởng Quốc đưa cho Thu Nguyệt một lọ thủy tinh chứa chất lỏng màu bạc và nhờ chị đi chế tạo một thanh “Võ binh” cho bản thân.
Thu Nguyệt kinh ngạc hết sức nhìn chất lỏng trong lọ rồi lại nhìn bản vẽ của thanh “Võ binh” mà Tưởng Quốc muốn chế tạo. Tưởng Quốc biết Thu Nguyệt đã đoán ra thứ chứa trong lọ thủy tinh là gì, nhưng đồng thời cậu cũng tin tưởng Thu Nguyệt sẽ biết cách giữ bí mật cho cậu.
Thu Nguyệt cười khổ:
- Em làm khó chị quá rồi. Em cũng biết công việc của chị, thế mà giao thứ này cho chị thì…
Tưởng Quốc nói:
- Em tin chị. Huống hồ, phần hợp chất này đã qua sử lý. Ngoài tác dụng làm nguyên liệu rèn, thì chả có tác dụng gì khác cả.
Tưởng Quốc cầm lấy cái lọ, khẽ đung đưa nó. Chất lỏng màu bạc sền sệt trong lọ cũng khẽ giao động theo bàn tay của cậu.
- Chị sẽ giúp em, phải không?
Thu Nguyệt không biết phải từ chối theo cách nào. Đôi mắt chân thành của Tưởng Quốc khiến những lời muốn nói của cô bị nuốt ngược trở lại.
Thu Nguyệt thở dài:
- Thôi được. Chị chịu thua em rồi. Để đó cho chị. Sau khi em chiến thắng và trở về từ vòng thi thứ nhất, chị sẽ giao một thanh “Võ binh” hoàn chỉnh cho em.
Tưởng Quốc nở một nụ cười rực rỡ, cậu ta đã đoán đúng, Thu Nguyệt sẽ giúp cậu.
Thu Nguyệt nhìn Tưởng Quốc cười như một đứa trẻ, cô cũng nhẹ nhõm phần nào khi không báo cáo về thứ này lên cho cấp trên. Huống hồ, theo Thu Nguyệt, thứ trong bình này là vật sở hữu của Tưởng Quốc. Nếu cậu ta không tính nộp lên, thì cũng chẳng ai có quyền tước đoạt nó từ bản thân cậu, Tưởng Quốc lại chẳng đi trộm cướp nó từ ai cả.
Thu Nguyệt mang theo lọ chất lỏng màu bạc rời đi. Tưởng Quốc cũng tiếp tục công việc của mình. Hiện tại, công việc cậu ta tập trung hàng đầu là hỗ trợ Văn Đoàn lĩnh ngộ được trình tự chiến đấu tối cao của võ thuật.
Cách tốt nhất để giúp đỡ Văn Đoàn lĩnh ngộ chính là chiến đấu. Và người chiến đấu với Văn Đoàn là tổ hợp ba người Minh Vương, Minh Tuấn và Mỹ Quyên.
Tưởng Quốc đứng ngoài trận đấu, cậu ta là chỉ huy của toàn đội, Tưởng Quốc cần quan sát kỹ cả ba để đưa ra chiến thuật hợp lý khi vào trận sắp tới. Tuy đã rất cố gắng, nhưng có vẻ như vẫn thiếu chút gì đó. Văn Đoàn cũng rất liều mạng, nhưng vẫn không thể lĩnh ngộ được trình tự chiến đấu.
Cho tới khi còn lại một ngày nữa là bước vào trận đấu. Tưởng Quốc đột ngột nảy ra một ý tưởng. Cậu ta hô lên:
- Mọi người dừng tay đã.
Bốn người đang chiến đấu ngừng lại. Văn Đoàn quay sang hỏi Tưởng Quốc:
- Có chuyện gì vậy Quốc? Nếu như muốn để bọn anh nghỉ ngơi thì không cần đâu. Chúng ta không còn bao nhiêu thời gian nữa.
Tưởng Quốc tiến tới nơi tập trung đồng đội đang đứng. Cậu ta nói:
- Em mới nảy ra một ý tưởng. Có lẽ sẽ có ích.
Văn Đoàn hai mắt sáng lên, nói thật, những ý kiến của Tưởng Quốc luôn đưa tới những kết quả khá bất ngờ.
Văn Đoàn hỏi:
- Em nghĩ ra cách gì?
- Mọi người trước tiên khôi phục đã. – Tưởng Quốc nói. – Sau đó… cả bốn người sẽ đấu với em.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT