Buổi gặp gỡ giữa Văn Đoàn, Mỹ Quyên và Manaka Junpei thành công tốt đẹp, có thể nói, việc liên minh là nhu cầu cấp thiết của các đội trước một đối thủ mạnh như TQ.

Sau khi tạm biệt Manaka Junpei, Văn Đoàn và Mỹ Quyên vòng trở lại quán cà phê và gặp Tưởng Quốc, người đang đợi họ ở trong một căn phòng có cửa số ngắm cảnh đường phố khá đẹp.

Sau khi cả hai đã an vị, Văn Đoàn lên tiếng:

- Đúng như em suy nghĩ, quan điểm của Manaka Junpei thể hiện rõ một việc, NB cho rằng việc liên minh là cần thiết. Hơn thế nữa, chính anh ta cũng cho rằng, phải đối xử với đội TQ như một chỉnh thể, chờ đợi xích mích khiến họ chia rẽ là việc không khả thi.

Tưởng Quốc vừa nghe Văn Đoàn nói, vừa ngắm nhìn dòng người đi đường, nhàn nhạt nói:

- Nếu như điểm đó cũng không nghĩ tới, thì cũng chả thể có mặt tại đây giờ này.

Văn Đoàn khẽ gật đầu, sau đó anh hỏi:

- Ban nãy em gặp bọn TQ rồi chứ? Thấy thế nào?

Mỹ Quyên bên cạnh hai mắt cũng sáng lên, cô cũng bị Văn Đoàn gợi lên lòng hiếu kỳ, có thứ gì ở đội TQ khiến cho đội trưởng thay đổi kế hoạch ban đầu của mình, đặc biệt tự thân đi quan sát.

Tưởng Quốc quay lại, nhìn Văn Đoàn:

- Tình báo của anh có nhầm lẫn. Tư Đồ Tĩnh mạnh hơn anh đã nói.

Văn Đoàn nheo mắt lại, lần đầu anh phán đoán sai thực lực của đối thủ. Văn Đoàn hỏi lại:

- Em chắc chắn không?

Tưởng Quốc gật đầu, cậu đáp lại với giọng chắc nịch:

- Trăm phần trăm. Nói sao nhỉ, Tư Đồ Tĩnh cho em cảm giác nguy hiểm. Anh ta có thể uy hiếp… thậm chí có đủ khả năng giết chết em.

Văn Đoàn sắc mặt biến đổi. Tưởng Quốc lần đầu thấy vẻ mặt đó trên mặt của anh, ở đó nó thấy được sự không cam lòng, hối hận, thậm chí là có phần nhục nhã.

Sau một hồi, Văn Đoàn thở ra một hơi, bình phục tâm trạng của mình. Anh nói:

- Xem ra Tư Đồ Tĩnh đã đạt được trình tự chiến đấu tối cao hiện tại của võ giả rồi. Anh vốn nghĩ bản thân chẳng thua kém ai, nhưng xem ra…

Tưởng Quốc vẻ mặt hiện đầy vẻ nghi hoặc, trình tự chiến đấu tối cao của võ giả, cái này chưa ai nói cho nó biết. Quyển sách của ngài Sùng Minh trọng tâm là ma thuật với giả kim thuật, phương pháp luyện khí trong đó chủ yếu là dùng cho rèn luyện cơ thể, còn chiến đấu thì hầu như không có.

- Trình tự tối cao là gì? Ông nội chưa từng nói cho em biết cái vụ này.

Văn Đoàn nói:

- Thực sự thì em cũng không có cần cái này cho lắm, theo đuổi nó ngược lại làm em phân tâm.

Tưởng Quốc cau mày:

- Không có tri thức thừa thãi. Nhất là trong tình trạng chúng ta sắp bước vào chiến trận lớn như hiện tại.

Văn Đoàn trầm ngâm, Tưởng Quốc chờ đợi, cậu ta biết Văn Đoàn sẽ không giấu diếm cậu về mấy việc như thế này.

Sau một hồi tổ chức lại kiến thức, Văn Đoàn mới bắt đầu thuật lại cho Tưởng Quốc kiến thức về trình tự chiến đấu cao nhất của võ giả hiện tại.

- Như em đã được biết, võ giả đến mức độ nhất định có thể chiến đấu ngang với pháp sư, ví dụ như đánh nát khiên phép thuật, kháng lại ma thuật…

Tưởng Quốc không có lạ vụ này, chính nó là người từng trải. Bố của nó, ông Phong, đã đấm nát cái khiên ma thuật của nó cách đây hơn một năm. Những ký ức đó vẫn còn vô cùng mới mẻ trong đầu của Tưởng Quốc.

Văn Đoàn hỏi:

- Thế em biết tại sao lại có việc như vậy không?

Tưởng Quốc cau mày:

- Là dùng khí cường hóa cơ thể tới một mức độ nhất định, sau đó sử dụng cơ thể mạnh mẽ cùng với kháng tính của khí để đối phó ma thuật. Chẳng lẽ trong này còn có gì em không biết.

Văn Đoàn khẽ gật đầu. Sau đó anh nói:

- Đúng là có cái em còn chưa biết.

Tưởng Quốc cau mày. Văn Đoàn phẩy phẩy tay và nói:

- Cái này không phải là dấu diếm gì em. Chẳng qua là em chưa đủ trình độ võ thuật, lên có nói cũng chẳng để làm gì.

Tưởng Quốc nói:

- Em không có vấn đề gì với việc đó cả. Nhưng cái em không thể hiểu được là một việc quan trọng như vậy tại sao lại không cho em biết trước khi thi đấu bắt đầu, phải biết là trong chiến tranh, tình báo là vô cùng quan trọng. Như hôm nay em không tới trực tiếp quan sát đội TQ, tới lúc đối mặt, chúng ta sẽ bị động đến mức nào?

Văn Đoàn thở dài:

- Cái này cũng là do anh chủ quan. Không thể tưởng được là Tư Đồ Tĩnh lại có thể đạt tới trình độ đó nhanh tới vậy.

Tưởng Quốc cau mày:

- Nó rất khó?

Văn Đoàn than thở:

- Cực kỳ, cực kỳ khó.

- Mà đến cùng nó là cái gì?

Văn Đoàn đáp:

- Trình tự chiến đấu tối cao, là trạng thái hòa quyện tinh thần, thể xác và dòng khí làm một. Dĩ nhiên là phải giữ được nó trong chiến đấu.

Tưởng Quốc cau màu như có điều suy nghĩ:

- Hòa quyện tinh thần, thể xác và dòng khí làm một…

Văn Đoàn gật đầu:

- Ma thuật được tạo ra dựa vào sự hòa quyện giữa ma lực, linh hồn và tinh thần của pháp sư, phù thủy. Trình tự chiến đấu tối cao lấy tinh thần đối kháng tinh thần, lấy dòng khí đối kháng ma lực, lấy thể xác để cân bằng với linh hồn. Từ đó tạo ra sự cân bằng giữa pháp sư với võ giả. Hơn nữa, khi đạt tới trình tự đó, khả năng khống chế cơ thể sẽ tăng vọt, sức mạnh vận dụng, tốc độ phản xạ… tất cả sẽ có sự thay đổi về chất.

Tưởng Quốc cau mày, vấn đề này nó chưa từng nghĩ tới, sự đối ứng giữa đôi bên thực sự là vô cùng kỳ diệu.

Tưởng Quốc hỏi:

- Thế anh thì sao? Đã đạt tới mức độ đó chưa?

Văn Đoàn lắc đầu:

- Chưa. Anh còn kém chút nữa.

Văn Đoàn đấm vào khung cửa sổ bên cạnh, trong giọng tràn đầy không cam lòng:

- Chó chết thật! Chỉ cần một tháng. Một tháng nữa thôi anh tin bản thân sẽ đạt tới mức độ đó. Nhưng hiện tại… Đáng lẽ anh phải cố gắng hơn, anh lên luyện tập trong ảo cảnh nhiều hơn mới phải.

Văn Đoàn tức giận chính bản thân, bị một người mà bản thân coi như cùng đẳng cấp vượt mặt khiến anh khó chịu, nhất là khi bản thân vốn có khả năng nhưng bởi lười biếng mà bỏ lỡ.

Tưởng Quốc cau mày:

- Nếu là chỉ một tháng thì em có cách. Nhưng cái giá sẽ không nhẹ đâu.

Văn Đoàn giật mình:

- Cách gì? Em nói thật không?

Tưởng Quốc gật đầu:

- Em không có tâm trạng nói bậy lúc này.

Văn Đoàn nói:

- Cái giá là gì? Giờ phút này rồi, cái giá gì anh cũng muốn thử một lần.

Tưởng Quốc nói:

- Một năm tuổi.

Văn Đoàn giật mình:

- Em vừa nói gì?

- Một… năm… tuổi – Tưởng Quốc gằn từng chữ.

Văn Đoàn hời hợt:

- Anh còn tưởng gì. Có một năm, ăn thua gì?

Tưởng Quốc thở dài:

- Không phải ăn thua hay không ăn thua. Mà là có đáng giá làm vậy hay không. Anh kém Tư Đồ Tĩnh tận 5 tuổi, nhưng trình độ chỉ thua kém chút xíu. Theo em thì không có đáng để hi sinh bản thân cho một cái giá như vậy.

Văn Đoàn trầm ngâm, anh nhìn dòng người đi lại phía dưới, lâm vào trầm tư.

Tưởng Quốc nói:

- Chuyện này tạm ngừng ở đây. Anh suy nghĩ đi, coi có muốn làm như vậy không. Đến sáng mai rồi quyết định cũng vẫn kịp.

Văn Đoàn gật đầu, không có tiếp lời, suy nghĩ của anh đang trôi theo dòng người ngược xuôi hối hả.

Mỹ Quyên im lặng, cô là thuần pháp sư, hoặc nói là thuần phù thủy, dù sao thì bên phương đông cũng không có quá rõ ràng cách xưng hô. Cô cũng có một vài ý kiến, nhưng hiển nhiên, cô cho rằng bản thân chưa có thân cận tới mức độ có thể xen vào cuộc thảo luận của hai anh em.

Sau một hồi, Tưởng Quốc hỏi:

- Mà chị Nguyệt đi đâu rồi thế? Chị ấy có trong đoàn hậu cần mà sao từ hôm em qua tới giờ chả thấy mặt mũi đâu.

Văn Đoàn lấy lại tinh thần, anh quay người lại:

- Chị ấy đi lấy “Võ binh” cho anh.

Tưởng Quốc giật mình:

- “Võ binh”? Em tưởng kỹ thuật rèn “Võ binh” đã thất truyền lâu lắm rồi chứ?

Văn Đoàn cười cười:

- Không hẳn là thất truyền. Cái thất truyền là phương pháp chế tạo nguyên liệu chủ chốt thôi. Chứ còn công nghệ rèn thì vẫn còn giữ lại.

Tưởng Quốc hỏi:

- Dựa theo ý anh thì, hiện giờ đã phục chế được phương pháp chế tạo “Đá Triết Gia” rồi.

Văn Đoàn lắc đầu:

- Chưa. Quá trình phụ chế phương pháp chế tạo “Đá Triết Gia” vẫn chưa hoàn tất, người giữ phương pháp chế tạo hoàn chỉnh thì lại quá kín miệng và khó chơi…

Tưởng Quốc biết Văn Đoàn nói tới ai. Nó cũng đồng ý với quan điểm của Văn Đoàn, nói tới độ khó chơi thì ngài Nicholas Flamel vượt xa Gs Dumbledore một đoạn dài.

Văn Đoàn vẫn tiếp tục:

- Tuy nhiên trong quá trình nghiên cứu, người ta thu được một thứ hợp chất có thể thay thế “Đá Triết Gia” trong công cuộc chế tạo “Võ binh”. Dĩ nhiên không thể so sánh với chính bản, nhưng chí ít đã có thể phục chế được công cuộc chế tạo “Võ binh”.

Tưởng Quốc gật đầu, hàng thay thế rốt cuộc chỉ là một loại bán thành phẩm, nó không thể nào so sánh với “Đá Triết Gia” chân chính. Đột nhiên Tưởng Quốc khẽ giật mình, một ý tưởng bắt đầu xuất hiện trong đầu nó.

Tưởng Quốc hỏi:

- Quá trình chế tạo “Võ binh” có tốn nhiều thời gian không? Với lại, quá trình đó có khác gì với quá trình chế tạo “Võ binh” cổ đại không?

Văn Đoàn khẽ giật mình:

- Em tính làm gì? Không phải tính chế tạo “Võ binh” đấy chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play