Sự xuất hiện của hai thằng nhóc dẫn tới sự chú ý của đám bảo vệ. Một thằng cha đô con tiến lên, khuôn mặt có vài vết sẹo dữ tợn. Tuy nhiên, khí thế hung ác của hắn xì hơi như bóng bay khi nhìn thấy Văn Đoàn.
Gã to con cúi đầu:
- Ông chủ!
Văn Đoàn phẩy tay:
- Mày tiếp tục công việc đi.
Dứt nời anh quay sang nói với Tưởng Quốc:
- Anh em mình đi thôi. Lên tầng.
Tưởng Quốc thu hồi ánh mắt đang quan sát vũ trường và theo Văn Đoàn lên tầng.
Cả hai đi theo lối đi nhỏ nơi đặt các dãy bàn. Xung quanh là nhiều cặp nam nữ đang quện vào nhau, thỉnh thoảng có những tiếng rên khe khẽ như tiếng mèo rên phát ra từ những cô gái ăn mặc mát mẻ.
Tưởng Quốc cau mày, nơi đây toàn mùi rượu, thuốc lá, nước hoa… hỗn tạp. Những thứ mùi này khiến nó khó chịu hơn cả những âm thanh ầm ỹ ở xung quanh.
Văn Đoàn có vẻ như có rất nhiều mối quan hệ ở đây, trên đường đi, anh luôn miệng chào hỏi, cười đùa xung quanh.
Khi hai anh em sắp tới cầu thang thuỷ tinh dẫn lên tầng trên thì từ một chỗ ghế ngồi, một gã thanh niên, tầm trên dưới 20 tuổi, đầu nhuộm vàng khè, đứng lên, xiêu xiêu vẹo vẹo tiến tới bên cạnh Văn Đoàn. Gã đưa tay khoác lên vai của anh, nói bằng cái giọng ngà ngà say:
- Hôm nay chú cũng tới à? Tới, tới đây. Ngồi uống với anh vài ly.
Văn Đoàn cười:
- Em hôm nay có việc bận rồi. Anh thông cảm. Hôm khác anh em mình không say không về.
Gã thanh niên không bỏ qua:
- Công việc mẹ gì giờ này.
Nói xong gã nhìn về phía Tưởng Quốc:
- Chú tiếp thằng nhóc này đó hả? Lông mọc đủ chưa mà đến đây? Ờ. Quả đầu ngon đấy! Lại đây anh mày coi nào. Làm vài ly cho khí thế chứ nhỉ?
Tưởng Quốc cười lễ phép:
- Anh thông cảm, em không uống được rượu.
Gã thanh niên không buông tha:
- Chú mày có phải đàn ông không? Nể mặt anh, uống vài ly cho vui.
Tưởng Quốc nhíu mày, nó chẳng muốn phản ứng lại mấy thằng cha say sỉn kiểu này.
Gã thanh niên cao giọng:
- Ơ thằng này. Mày nhìn đểu bố mày đấy à? Mày biết bố mày là ai không? Muốn chết phải không?
Tưởng Quốc quay lại, thằng khốn này khiến nó nổi giận: