Thomas đi tới bên cạnh Neville, ngồi bệt xuống đất, nó nói:

- Biết các cậu có thể tự xử lý thì mình sẽ ngồi nghỉ một lúc rồi mới trở về.

Ron và Hermione cùng Harry tới chỗ của Thomas, cả ba cũng ngồi xuống sàn, giờ này chả ai rảnh mà để ý tới sạch hay bẩn nữa. Harry đưa đôi mắt đầy hiếu kỳ nhìn con Phượng Hoàng bay xuống đậu trên vai của Thomas, hỏi:

- Con chim này ở đâu ra vậy?

Thomas khẽ xoa đầu Fawkes, đáp lại:

- Nó tên Fawkes, là chim Phượng Hoàng của thầy Dumbledore. Tiện nói luôn, lõi đũa phép của cậu làm từ lông đuôi của nó đấy.

- A!

Harry thốt lên đầy ngạc nhiên. Nó không thể ngờ được câu đũa của mình lại có mối liên hệ chặt chẽ với con Phượng Hoàng này đến vậy.

Hermione mắt sáng rực, cô đầy hiếu kỳ đánh giá con Phượng Hoàng, thực sự là loài này quá khó để tìm được. Fawkes cũng không sợ người lạ, ngược lại nó đầy thân thiện hót vài tiếng như chào hỏi.

Ron hâm mộ:

- Cũng chỉ có người như Gs Dumbledore mới có thể được một con Phượng Hoàng đi theo. Trên thế giới hiện giờ chỉ có 2 con Phượng Hoàng được biết đến là đi theo con người.

Hermione quay sang nhìn Ron đầy ngạc nhiên, lần đầu cô thấy cậu bạn tỏ ra thông thái.

Ron nhún vai, thực ra nguyên nhân nó biết chuyện này là do con Phượng Hoàng còn lại là linh vật của đội Quidditch nổi tiếng Moutohora Macaws.

Thomas chuyển câu chuyện sang một bên khác:

- Mình không nghĩ nó lại xuất hiện ở đây. Mà còn bất ngờ hơn khi cậu rút được thanh kiếm đó ra khỏi mũ Phân viện đấy, Harry.

Harry giơ cây kiếm lên ngắm nghía, đến tận bây giờ nó mới có dịp để xem xét thật kỹ thanh kiếm này. Thanh kiếm được làm bằng bạc nguyên chất, và chuôi kiếm của nó được đặt những viên hồng ngọc cỡ quả trứng - loại đá quý được sử dụng để tượng trưng cho Nhà Gryffindor tại Hogwarts. Tên đầy đủ của Godric Gryffindor cũng được khắc ngay bên dưới chuôi kiếm.

Ron và Hermione cũng chụm đầu lại để xem xét.

Thomas tiếp tục:

- Nó đáp lại lời kêu gọi giúp đỡ của những người kế vị được chọn của Gryffindor. Bất cứ khi nào một "Gryffindor thực sự" cần nó, Thanh kiếm sẽ tự được rút ra khỏi mũ của Godric Gryffindor – cũng là chiếc Mũ phân loại hiện tại đây.

Harry quay sang hỏi Thomas với đôi mắt sáng rực đầy kỳ vọng:

- Nói như vậy nghĩa là…

Thomas mỉm cười, đưa tay tiếp nhận thanh kiếm trong tay Harry, nó nói:

- Cậu đoán đúng rồi. Việc cậu rút được thanh kiếm này ra chứng minh cậu là một "Gryffindor thực sự", được công nhận bởi ý chí của chính Godric Gryffindor.

Câu trả lời của Thomas có phần vòng vo nhưng Harry, Ron và Hermione đều vô cùng dễ dàng hiểu được ý nghĩa trong lời của nó. Cả hai tươi cười vỗ vai Harry, mọi người hiểu điều này đối với Harry có ý nghĩa tới mức nào. Từ sau khi biết mình có khả năng Xà Ngữ, dù được Thomas giải khai, nhưng trong lòng Harry vẫn còn khúc mắc. Hiện tại Harry rút ra thanh kiếm, không chỉ giúp giết chết được mảnh ký ức của Voldemort mà còn chém đứt khúc mắc trong lòng của nó. Từ giây phút này, nó – Harry Potter hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu và nói với cả thế giới rẳng bản thân nó là một "Gryffindor thực sự".

Thomas cười cười, nó đã biết trước Harry có thể kêu gọi được thanh kiếm lên cũng chẳng thực sự ngạc nhiên. Thomas lấy ra một cái ống nghiệm có chứa một ít chất lỏng trong suốt, rưới nó lên lưỡi kiếm. Lần này thanh kiếm có thể thuận lợi chém đứt quyển nhật ký bởi chất liệu của nó thực sự vô cùng bình thường. Nhưng những Hồn khí còn lại thì không như vậy, Thomas cảm thấy vẫn là nâng cấp cho thanh kiếm thì an toàn hơn.

Chất lỏng chảy dọc thân kiếm, một số giọt tràn ra, rơi xuống sàn và ăn mòm tạo ra những cái lỗ thủng nho nhỏ. Cả ba người Harry mặt tái đi, Hermione gấp gáp:

- Cậu làm cái gì vậy?

Thomas thản nhiên giơ thanh kiếm ra cho đám bạn nhìn:

- Nâng cấp cho nó.

Trước sự ngỡ ngàng của 3 người, dung dịch vốn lan tràn trên lưỡi kiếm nhanh tróng bị hấp thu, lưỡi kiếm lại óng ánh như mới.

Ron nuốt nước bọt, nó hỏi:

- Cậu vừa mới cho cái gì lên đó thế?

- Nọc độc Tử Xà. 

Ron nhảy dựng lên, rụt người cách xa thanh kiếm. Thomas bật cười, đưa tay sờ lên lưỡi kiếm, nó nói:

- Thanh kiếm này làm bằng bạc của đám Yêu tinh, nó có thể hấp thụ những chất có thể gia tăng sức mạnh cho bản thân. Theo một cách nào đó, thanh kiếm này có thể tiến hoá.

Hermione mượn thanh kiếm từ tay Thomas để xem xét, thực hiếm khi có thể được chạm tận tay một vật phẩm ma pháp huyền thoại như thế này.

Thomas nói:

- Thanh kiếm này tuyệt vời đến nỗi, vua của đám Yêu tinh còn phái sát thủ đi ám sát Godric Gryffindor để chiếm lấy nó. Hắn chỉ dừng lại khi Godric đe doạ sẽ rút kiếm để tiêu diệt tất cả bọn chúng.

Harry than thở:

- Lũ Yêu tinh này thật là quá tham lam.

Thomas gật đầu:

- Lũ kẹt xỉ đó thì khỏi bàn.

Thomas chống tay đứng dậy, nó đi tới nhặt cái nón phân loại lên, phủi đi chút bụi trên đó và nói:

- Chúng ta trở về thôi chứ. Nghỉ ngơi vậy cũng đủ rồi há.

Mấy người cũng lục tục đứng dậy, Harry hỏi:

- Chúng ta trở về bằng cách nào bây giờ?

Thomas chỉ vào con Phượng Hoàng:

- Bám vào đuôi của Fawkes, nó sẽ đưa các cậu lên.

Ron ngập ngừng:

- Liệu nó có nổi không đó?

- Yên tâm. Không thành vấn đề.

Hermione hỏi:

- Còn cậu?

- Mình đi hốt lão Lockhart rồi sẽ lên ngay.

Harry nhét thanh kiếm thắt lưng, cái mũ cũng được kẹp vào đó. Harry nắm đuôi con Phượng Hoàng, Ron bám lấy Harry, tay khác thì cầm tay của Hermione, còn Hermione dùng tay còn lại lắm chặt cổ áo của Neville.

Cả nhóm chia tay nhau, Thomas men theo con đường ban nãy và trở về. Lockhart đã tỉnh lại, lão đang gõ cái hòm ầm ỹ.

Thomas mặc xác lão kêu gào. Nó rút cái ván trượt ra, trong cái địa đạo này, đi bộ thì sẽ an toàn hơn bay, nhưng bay ngược lên trên cái ống nước thì dùng ván bay vẫn là lựa chọn số một. Cho cái hòm một phát Wingardium Leviosa (bùa trôi nổi), Thomas kéo nó sau lưng rồi chậm rãi bay ngược lên phía trên đường ống.

Khi Thomas mang theo cái hòm lên tới phòng vệ sinh, đám bạn đang đứng nói chuyện gì đó. Neville cũng đã tỉnh lại, tuy gương mặt vẫn tái nhợt, nhưng không có vẻ gì là quá hoảng loạn hay tinh thần có vấn đề.

- Mọi người ổn cả chứ?

Ron gật đầu:

- Ổn cả. Ngoại trừ Myrtle có chút tiếc nuối vì không mời được Harry định cư ở đây. Cô ấy có vẻ khoái Harry lắm đó.

Thomas quay sang hỏi Harry:

- Không suy nghĩ lại hả?

Harry trừng mắt, nó hỏi:

- Lockhart tỉnh rồi hả? 

Hermione chỉ tay vào cái hòm, hỏi:

- Cậu tính nhốt luôn ổng trong cái quan tài đó thiệt luôn hả?

Thomas giơ ngón tay lắc lắc:

- Mình đính chính lại: là cái hòm, không phải quan tài. Còn câu hỏi của cậu thì: chính xác, mình sẽ gửi cả cái đống này nguyên đai nguyên kiện xuống phòng y tế. Mình quá phiền với lão rồi.

Harry nói:

- Mình nghĩ chúng ta chưa xuống đó được đâu.

Nó chỉ con Phượng Hoàng. Fawkes đã bay đi trước một cách chậm rãi, rõ ràng là đang đợi bọn nó đuổi theo. Thomas bất đắc dĩ, nó quẳng cái hòm xuống đất, chỉ vào đó:

- Stupefying!

Bùa chú đánh thẳng vào cái hòm, cả cái hòm run lên rồi im bặt.

- Được rồi! Chúng ta đi thôi. Xong việc bọn mình quay lại xử lý lão sau.

Con Fawkes bay trước dẫn đường, ánh vàng lấp lánh dọc hành lang. Cả năm người sải bước theo con phượng hoàng, và chỉ một lát sau là tụi nó đến được văn phòng của giáo sư McGonagall.

Thomas tiến lên gõ cửa, sau đó đẩy cánh cửa mở ra.

Cả căn phòng rơi vào im lặng, mọi người ngơ ngác nhìn tạo hình đầy bùn đất của mấy đứa khi chúng xuất hiện ở cửa ra vào. Thomas gãi má, nó quay sang:

- Đáng nhẽ tụi mình lên dùng Scourgify (Bùa làm sạch) rồi mới vào.

Một tiếng gào cắt đứt cuộc trò chuyện có thể sẽ bắt đầu:

- Neville!

Một bà lão phù thuỷ nhìn khá đáng sợ nhào tới. Bà cao, gầy và xương xẩu, trên đầu đội một chiếc mũ với một con kền kền nhồi bông. Đó là bà nội của Neville – bà Augusta Longbottom. Bà đã tới đây được một thời gian.

Thomas và mấy người bạn tiến tới phía trước, dành khoảng không cho hai bà cháu. Thomas mỉm cười nhìn về phía Gs Dumbledore, ông đang đứng cạnh bệ lò sưởi, tươi cười đầy hài lòng; trong khi đó, Gs McGonagall đứng kế bên thì vừa chắp tay lên ngực vừa thở hổn hển.

Con Phượng Hoàng Fawkes bay lướt qua Thomas và đậu lên vai của Gs Dumbledore. Thomas nói:

- Bọn con đã hoàn thành nhiệm vụ!

Bà Augusta Longbottom lúc này cũng đi tới, bà nói đầy xúc động:

- Cám ơn các cháu! Các cháu đã cứu Neville của ta! Thật cảm ơn…

Tiếng nói bị át đi bởi tiếng khóc nghẹn ngào, có thể thấy được Neville quan trọng tới thế nào đối với bà.

Thomas lên tiếng:

- Chúng cháu chỉ là làm việc tất yếu là giúp đỡ bạn bè của mình thôi ạ. Cháu tin chắc Neville cũng sẽ liều mình bảo vệ nếu chúng cháu gặp nguy hiểm.

Neville gật đầu, qua vụ tấn công này, nó đã trưởng thành hơn hẳn. Thomas thực sự khâm phục tính cách của Neville, cậu ta không ngừng trưởng thành, và mỗi khi đối mặt với khó khăn thì sự dũng cảm của cậu ấy càng nhanh phát triển. So với hồi mới nhập học thì Neville của hiện tại đã có một bước tiến thật dài.

Gs Dumbledore mỉm cười, ông nói:

- Ta rất hiếu kỳ các con đã làm như thế nào để giải thoát Neville.

Gs McGonagall cũng nói: 

- Tôi nghĩ tất cả chúng ta đây đều muốn biết điều đó. 

Hôm nay 2 chương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play