Hermione hơi dừng lại. Thomas mỉm cười, nó nói:

- Cậu có nhớ về cuộc phản loạn của đám yêu tinh không?

Hermione gật đầu, cô không hiểu Thomas tính nói cái gì.

- Năm 1612 đám yêu tinh phản loạn, trong đó có cả các gia tinh. Thực tế thì trước thời điểm này, các gia tinh không bị đối xử tàn bạo như hiện tại.

Hermione hỏi:

- Nhưng cái này cũng đâu thể là lý do mà chúng bị đối xử tàn bạo, phải không? Những yêu tinh khác vẫn làm việc bình thường, vẫn có tự do. Tại sao chỉ có đám gia tinh bị đối xử hà khắc như vậy?

Thomas không trả lời câu hỏi của Hermione, nó tiếp tục nói tiếp với giọng đều đều:

- Có một điều đáng buồn cười, tuy các phù thủy không tôn trọng đám gia tinh, nhưng bên cạnh đó, họ lại coi chúng là những người hầu đáng tin cậy. Sự trung thành của gia tinh với chủ nhân của nó là điều mà không bất kỳ phù thủy nào – dù thuần huyết, máu lai hay xuất thân từ người thường phủ nhận.

Hermione tính nói gì đó nhưng đã bị Thomas giơ tay ngăn cản, nó tiếp tục nói với cái giọng đều đều mà Hermione thường chỉ thấy ở Gs Snape.

- Và chính bởi sự tin tưởng đó, một số lượng kha khá phù thủy, nhất là các phù thủy thuần huyết – những người thường có gia tinh phụ vụ, đã bị "tổn thất" nặng nề về cả người và tài sản khi những người hầu cận "trung thành" của họ nổi dậy.

Thomas nhìn Hermione với một ánh mắt làm cô thấy có phần khó chịu.

- Cậu cũng biết về các gia đình phù thủy thường có họ hàng với nhau rồi. Thế thì mình cũng nói luôn cho cậu biết: 90% các phù thủy, không có xuất thân từ gia đình người thường như cậu, đều có chí ít một người thân đã bị ảnh hưởng từ cuộc nổi dậy đó. Từ năm 1612 tới nay mới qua gần 400 năm, và với tuổi thọ của các phù thủy, thì hiển nhiên đó mới chỉ là một vài thế hệ mà thôi. Cậu nghĩ người ta sẽ dễ dàng bỏ qua sự thù hận để mà đối xử tốt lành với đám gia tinh như thế hả? À, tiện thì nói rõ luôn, không chỉ riêng con gia tinh Dobby tưng tửng đâu, loài của chúng trên cơ bản đều thế cả. Không ngáo ngơ thì cũng tính tình cực đoan. Vì thế tổn thất mà mình nói, cậu có thể hiểu theo nghĩa tiêu cực nhất cậu nghĩ. Khỏi cần nghi ngờ khả năng phá hoại của chúng, cậu cũng đã thấy rồi.

Hermione ngơ ngác, cô không biết những điều Thomas nói có chính xác hay không, chúng không được ghi trên bất cứ quyển sách nào. Hermione quay sang Ron, nhưng cậu im lặng và không có bất cứ ý định nói thêm bất cứ gì. Thái độ của Ron khiến Hermione tin tưởng những điều Thomas nói là sự thật.

Còn lý do tại sao những điều đó không được ghi vào sách vở, với trí tuệ của mình, Hermione nhanh chóng lý giải. Với sự kiêu ngạo của các phù thủy thuần huyết, những người nắm quyền của thế giới pháp thuật ngày đó, làm sao họ có thể để một sự việc nhục nhã, bản thân bị người hầu phản bội được ghi chép lại công khai. Hơn nữa, có lẽ chính bởi sự nhục nhã đó mà lũ gia tinh càng bị đối xử tệ hại hơn.

Thomas tiếp tục:

- Cái này còn phải nói tiếp một việc nữa. Trừ một số trường hợp cá biệt, thì các phù thủy đều rất coi trọng gia đình của mình dù họ đối xử với người ngoài rất tệ hại, gia đình Malfoy là một ví dụ rất sống động. Thế nên, việc bọn gia tinh bị ghét bỏ, đối xử tàn tệ như vậy cũng là điều hiển nhiên. Mình tự nhận thấy không đối xử tệ với đám gia tinh làm việc cho nhà mình, nhưng cũng không đi yêu cầu người khác phải đối xử tốt với bọn chúng. Dù sao thì, tha thứ là quyền của mình, nhưng cũng không thể bắt người khác cũng phải như vậy.

Hermione im lặng, sau một hồi, cô nói:

- Nhưng như vậy là không đúng. Xã hội đã thay đổi, chúng ta không thể như vậy nữa, không thể để nhưng con gia tinh hiện tại phải chịu đối xử bất công bởi những gì chúng không làm. Trước đó không có, nhưng mình tin là mọi người sẽ thay đổi. Những con gia tinh đáng thương đó nên có cuộc sống tốt hơn, chúng đáng được đối xử tử tế.

Harry và Ron ngạc nhiên nhìn Hermione, nhưng nhanh chóng lại mỉm cười, đây đúng là Hermione mà họ biết.

Thomas cũng cười, nó không có cái ý định vặn vẹo suy nghĩ của Hermione theo suy nghĩ của nó, mà cũng không có tin bản thân sẽ làm được điều đó. Hermione là Hermione, ý chí của cô kiên định không kém bất cứ người nào mà Thomas biết. Đây cũng là một trong số những điểm khiến Thomas nể trọng Hermione, dù cho quan điểm sống giữa hai bên có nhiều đối lập.

- Thế thì cậu sẽ phải nhức đầu đó. Dù sao, điều cậu muốn làm sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới lợi ích của rất, rất nhiều người.

Hermione đáp với giọng kiên định:

- Mình không sợ! Hơn nữa, các cậu sẽ giúp mình mà.

Harry và Ron gật đầu ngay lập tức, chúng sẽ ủng hộ bạn bè hết mình khi họ làm điều đúng đắn. Thomas cũng suýt đồng ý, nhưng khi đột nhiên nghĩ tới cái huy hiệu (S.P.E.W.) do Hermione chế tạo ra thì nó cười xòa:

- Cái đó thì chưa chắc à… hahaha…

Tiếng cười của Thomas làm Hermione trợn trắng mắt, nhưng cô cùng Harry và Ron cũng biết Thomas đây chỉ là đang nói đùa mà thôi, đến lúc có việc thì cậu ta tuyệt đối sẽ giúp đỡ bạn bè của mình hết khả năng mà bản thân có thể.

Cuộc trò chuyện kết thúc với quyết định cuối cùng là: tối nay, qua 9h tối, cả bốn sẽ trốn vào rừng cấm tìm con nhện theo lời của bác Hagrid, hi vọng có thể mò ra manh mối nào đó hữu ích về mấy vụ tấn công tại trường.

* * *

Sự khủng hoảng tràn khắp trường học, khi mà thông tin Gs Dumbledore đã không còn ở đây nữa được lan ra. Ánh nắng của mặt trời dường như cũng không thể sưởi ấm được không khí bên trong toà lâu đài. Những gương mặt lo âu và căng thẳng là thứ mà người ta có thể bắt gặp ở bất cứ đâu trong toàn bộ ngôi trường.

Chiều nay, cả đám có tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc Ám. Khác với tất cả các giác viên khác, những người đều có vẻ u ám đi nhiều sau vụ bắt bớ hồi sáng, Lockhart trông vẫn hí hửng như thường. Ông ta đứng trước lớp cười tươi rạng rỡ với mọi người, hô to:

- Vui lên nào! Sao mà ai cũng sụ mặt ra vậy?

Bọn học trò trao nhau những cái nhìn khó chịu, nhưng không ai trả lời Lockhart.

- Không lẽ mọi người không nhận thấy gì sao?

"Gs" Lockhart nói thong thả như thể đám học trò đều là một lũ ngốc.

- Tai họa đã qua rồi! Thủ phạm đã bị bắt…

Dean vọt miệng hỏi lớn:

- Ai nói vậy thưa thầy?

Bằng giọng của một người đang giảng giải “một cộng một là hai”, Gs Lockhart nói:

- Chàng trai trẻ thân mến, Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật không đời nào bắt lão Hagrid nếu như không chắc chắn trăm phần trăm là ông ta có tội.

Ron lên tiếng, còn lớn tiếng hơn cả Dean:

- Ờ phải, đời nào!

Thầy Lockhart vẫn nói tiếp, giọng hết sức tự mãn:

- Này trò Weasley, ta dám nói là ta biết rõ chi tiết về việc bắt lão Hagrid nhiều hơn trò biết đấy.

Ron há miệng định cãi lại, nhưng nó đành phải ngậm miệng lại giữa chừng bởi vì bị Harry đá cho một cái dưới gầm bàn. Harry nhắc:

- Lúc đó tụi mình đang tàng hình, coi như mình đâu có mặt ở đó. Không nhớ sao?

Lockhart hồ hởi phấn khởi một cách đáng ghét, như muốn nói rằng ông ta đã biết từ lâu là lão Hagrid không phải người tốt, cùng với sự tin tưởng ngây thơ của bản thân rằng toàn bộ chuyện rắc rối lâu nay đã tới hồi chấm dứt. Hành động của lào làm cho Harry tức giận đến nỗi nó chỉ muốn vứt phăng cuốn “Lang thang cùng Ma cà rồng” vào cái mặt đang cười lộ răng kia.

Thomas nói với cái giọng đầy mỉa mai:

- Người kế thừa của Salazar Slytherin lại là một gã to con ngờ nghệch xuất thân từ nhà Gryffindor, có bố là người bình thường. Thú vị, thú vị…

Nụ cười của Gilderoy Lockhart cứng đờ. Lão nuốt một ngụm nước miếng, quay sang nhìn Thomas, cố nặn ra một nụ cười và nói:

- Trò Walker, Bộ Pháp Thuật chắc chắn sẽ không bắt sai người, hiểu chứ. Và mọi chuyện đã kết thúc rồi.

Thomas nhún vai tỏ vẻ không đáng kể:

- Chỉ là một chút cảm thán thôi thưa Gs. Dù sao thì Bộ Pháp Thuật "có lẽ" là đã tóm được đúng cái người mà "có thể" được Slytherin thừa nhận rồi. Ai mà biết được, phải không?

Câu trả lời của Thomas làm Lockhart khó chịu, ông ta ném cho Thomas một cái nhìn ác liệt nhưng cũng không nói gì thêm. Với tư cách kẻ lăn lộn xã hội già đời, Lockhart hiểu rõ Thomas khó chơi đến mức nào, thậm chí đôi mắt kia của nó làm ông ta nhớ tới Gs Dumbledore, hoặc ánh mắt của một số gã muggle mà ông ta đã gặp khi họ đang nhìn những gã hề.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play