Bài học buổi chiều là ác mộng đối với Harry. Đúng như Thomas nói, buổi học đúng là ấn tượng để đời. Lớp học ma dược ở dưới tầng hầm, sự lạnh lẽo của nó khiến bọn học trò sởn tóc gáy. Bức tường thì được trang trí đầy các ống nghiệm thủy tinh chưa những con côn trùng li ti.
Sau khi điểm danh, thấy Snape ngước nhìn cả lớp. Ánh mắt đen của ông trống rống và lạnh lùng. Thầy Snape nói:
- Tụi bây tới đây để học môn khoa học tinh tế và nghệ thuật chính xác chế tạo độc dược.
Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.
- Chỉ cần vung vẩy đũa phép rất ít ở đây lên nhiều bọn bây khó tin đây là một loại phép thuật. Ta không hy vọng bọn bây sẽ thực sự hiểu được vẻ đẹp của vạc sôi nhẹ nhàng với khói bốc lên, sức mạnh tinh tế của chất lỏng len lỏi trong huyết quản của con người, làm mê mẩn tâm trí, làm rối loạn các giác quan... Ta có thể dạy bọn bây cách đóng chai danh vọng, pha chế vinh quang, thậm chí là quan bế tử vong – nếu bọn bây không phải một đám ngu xuẩn mà ta thường dạy.
Bài diễn văn làm cả lớp im lặng tột độ. Harry nhìn qua Ron khẽ nhướng mày, quả nhiên khó chịu. Thomas cũng cảm thấy trình độ độc mồm này quả nhiên chỉ có hơn cả lời đồn, có khi nào chính tại cái tội thối mồm này mà Snape mất người yêu không. Cũng có kẻ ngoại tộc như Hermione, cô nàng ngồi chồm tới trước, tha thiết muốn chứng minh bản thân không thuộc đám ngu xuẩn trong lời của Snape.
- Potter! – Thầy Snape cao giọng đột ngột – Nếu ta pha bột được chế biến từ rễ của cây lan nhật quang vào dung dịch của cây ngải tây, ta sẽ được cài gì?
Harry ngu người. Nó có chuẩn bị bài ở nhà, thế nhưng loại thuốc này nó không thấy có đề cập trong bài.
Thấy Snape nhếc môt đầy khinh bỉ:
- Danh tiếng rõ ràng không phải là tất cả.
- Một câu hỏi khác vậy, Potter! Nếu ta muốn bảo mi tìm một Ngưu Hoàng thì mi sẽ tìm ở đâu?
Hermione đang cố gắng đua cánh tay. Thomas không ý kiến, hiện tại Snape đang nắn gân Harry chứ không phải dạy học, có giơ cao nữa cũng thì ổng cũng chả quan tâm.
Lần này thì không vấn đề với Harry, Ngưu Hoàng là một vị thuốc tương đối đặc biệt, vì vậy nó có ấn tượng tương đối sâu sắc.
- Tìm nó từ dạ dày của một con dê thưa giáo sư.
Snape có chút ngoài ý muốn, thằng ranh con có vẻ không tự đại và ngu xuẩn như cha của nó. Tuy nhiên vẫn bản mặt không đổi sắc:
- Sự khác biệt giữa cây Monkshood với Wolfsbane?
- Chúng là một thưa giáo sư.
Snape thực sự khó chịu. Tuy nhiên sự kiêu ngạo khiến ông cũng không đặt thêm câu hỏi Harry. Thế nhưng điều đó chả ảnh hưởng đến việc nắn gân thằng nhóc:
- Có vẻ mi không chuẩn bị bài tập đầy đủ Potter. Pha bột rễ cây lan nhật quang với dung dịch ngải tây sẽ cho ra một liều thuốc ngủ cực mạnh được gọi là: Phác họa cái chết của sự sống(*). Ngưu Hoàng là hòn sỏi lấy từ dạ dày một con dê và có thể giải hầu hết chất độc. Monkshood và Wolfsbane là một, còn có tên là Aconite. Bọn bây còn chờ gì mà không chép vào bài tập?
Tiếng sột soạt của bút lông chim chạy trên giấy da. Thầy Snape cao giọng:
- Nhà Gryffindor mất một điểm do sự chuẩn bị lơ là của mi, Potter.
Cho đến cuối buổi, tình hình chả khá chút nào cho nhà Gryffindor. Giáo sư Snape chia bọn học sinh thành từng cặp, giao cho bọn nó thực hành ma chế một ma dược đơn giản để chữa mụn nhọt.
Đột nhiên khói axit xanh bốc lên, rồi xì một tiếng lớn. Neville thành công chế ra một chất độc cực mạnh, nó làm tan chảy cái vạc của Seamus thành một thứ méo mó không biết phải gọi là gì. Độc tung tóe cả sàn nhà, đụng phải dầy của ai là khoét thành một lỗ. Cả lớp vội vàng nhảy lên ghế, còn Neville rên rỉ vì đau đớn. Chất độc văng chúng nó khi cái vạc rớt xuống sàn, chân nó đang nổi đầy mụn đỏ.
- Thằng ngu! – Snape quát, ông vung đũa dọn sạch chất độc vương vãi.
- Ta chắc là mi đã cho lông nhím vào trước khi nhắc cái vạc ra khỏi lửa phải không?
Neville mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu bể ngay trên chóp mũi nó. Thầy Snape nạt Seamus:
- Đem nó xuống trạm xá.
Rồi ông đi vòng lại chỗ Ron va Harry. Hai đứa lúc nãy làm thí nghiệm bên cạnh Neville.
- Mi, Potter, tại sao mi không nhắc nó đừng bỏ lông nhím vô? Mi nghĩ để nó làm sai thì mi sẽ trông tài giỏi hơn, đúng không? Mi lại làm mất thêm một điểm cho nhà Gryffindor.
Thậy bất công, Harry đang định cãi lại thì Ron đã ngăn cản.
- Đừng tranh cãi. Mình đã nghe Snape sẽ trở lên rất khó chịu nếu học sinh cãi lại ổng.
Sau một giờ, buổi học kết thúc. Harry ra về trong sự hoang mang cực độ. Chỉ trong một buổi học nó đã làm mất hai điểm của nhà Gryffindor. Sao thầy Snape lại căm ghét nó đến vậy?
Ron an ủi:
- Đừng buồn! Thầy Snape cũng vẫn thường trừ điểm của anh George và anh Fred. Chúng ta đi đến chỗ bác Hagrid thôi.
- Cảm ơn cậu, Ron. Mình không sao. – Harry lắc đầu.
- Đúng, Thomas đâu? Chúng ta đã hẹn cùng đi chỗ bác Hagrid.
- Cậu ấy có việc gì đó muốn hỏi lại Snape. Thật kinh khủng, mình nghĩ cậu ấy là người dũng cảm nhất nhà Gryffindor mà tớ biết.
- What? Hỏi Snape? Cậu ấy có bị vấn đề gì hả?
Harry choáng váng, mấy đứa đi bên cạnh cũng có vẻ sốc, ai mà nghĩ được có thể hỏi chút gì từ cái mặt lạnh tanh cùng tính tình thối hoắc của Snape.
Thomas đúng là có việc thắc mắc với giáo sư Snape. Liên quan đến vấn đề chỗ ma dược nó pha chế vừa nãy. Mặc dù nó đã hoàn thành cực kỳ chính xác đến tứng bước, từng giây của quá trình. Ma dược nó chế tạo cũng không có bất kỳ vấn đề gì nhưng thầy Snape cũng không cho nó được điểm tối đa. Vì vậy nó quyết định lưu lại một chút để hỏi thăm vấn đề này. Đánh tiếng với Ron trong lúc mọi người đang thu dọn, nó đi đến chỗ của Snape. Có vẻ thầy Snape cũng chưa có ý định rời đi lên Thomas cũng không ngại đợi thầy thu thập xong đồ đạc mới tiến lên gặp mặt, lúc này phòng học đã không còn bất kỳ học sinh nào.
- Thật xin lỗi vì đã làm phiền thưa giáo sư Snape, nhưng em có một vài thắc mắc về việc điều chế ma dược vừa rồi. Liệu em có thể xin thầy vài phút để giải đáp cho em về bài học được không?
Thầy Snape đánh giá đứa học sinh Gryffindor trước mắt. Thomas Walker, ông có biết tên nhóc này, biểu hiện đặc biệt xuất sắc ở khóa ma chú và biến hình. Trong tiết học vừa rồi, nhóm của nó là một trong số cực kỳ ít có thể điều chế ma dược chính xác, thậm chí Draco Malfoy học trò cưng của ông cũng thua một chút, và công lao chính là của tên học sinh này. Lúc đi qua thầy Snape cũng có chú ý đến thái độ nghiêm túc và cẩn trọng mà ông chỉ thấy ở các học sinh lớp cao khi pha chế ma dược, nó thậm chí không cả phát hiện thấy Snape đứng bên cạnh. Hơn nữa giờ phút này đứng đối diện ông cũng phát hiện tên nhóc này không có chút nào sợ hãi, thậm chí trong mắt còn mang theo chút kính trọng, điều mà thầy Snape chưa bao giờ thấy ở học sinh năm đầu của Gryffindor.
- Hỏi đi. Ta hi vọng đó không phải vấn đề ngu xuẩn nếu không mi sẽ ước rằng chưa bao giờ đến đây.
- Vừa nãy ma dược em điều chế hoàn toàn chính xác, thành phẩm cũng đạt được những gì mà sách đã đề cập nhưng thầy vẫn không cho điểm tuyệt đối. Em không hiểu là nó còn chỗ nào thiếu sót thưa giáo sư.
Snape có chút coi thường. Cũng như đám học sinh còn lại của nhà Gryffindor, kiêu căng và tự mãn khi có được một chút xíu tài năng.
- Ý của mi là ma dược đó của mi xứng đáng đạt được điểm tối đa?
- Hoàn toàn không thưa giáo sư. Em tin vào sự đánh giá của thầy. Em cho rằng khi pha chế có gì đó mà em đã bỏ qua khiến cho khi hoàn thành ma dược có thiếu sót. Tuy không ảnh hưởng đến khả năng chữa bệnh nhưng chắc chắn là chưa đạt được chất lượng tốt nhất mà nó có thể đạt được. Vì vậy lên em đến đây xin chỉ dẫn của giáo sư, bậc thầy về ma dược học, em tin chắc thầy đã nhìn ra vấn đề.
Lại một bất ngờ nữa đến với Snape. Tính cách này rõ ràng là một Ravenclaw tại sao lại ở trong nhà Gryffindor được. Khao khát tri thức hơn mọi vấn đề khác kể cả sĩ diện, nghiêm túc với học thuật, khiêm tốn và bình tĩnh đánh giá thiếu sót của bản thân. Giờ phút này thầy Snape đột nhiên có ý nghĩ quái dị, có khi nào cái mũ phân viện xảy ra vấn đề.
- Mi nói không sai. Trước khi bắt vạc thuốc ra khỏi lửa, nếu mi để nó thêm 10 đến 15 giây, màu của dung dịch sẽ trở lên đậm hơn và dược tính của nó sẽ tốt hơn từ 2 đến 3 phần so với thời gian chuẩn trong sách.
Thomas cúi đầu trầm ngâm. Quả nhiên là có vấn đề, cái này hoàn toàn là kinh nghiệm không đủ, chỉ có những phù thủy đã chế tạo qua ma dược vô số lần mới có được kinh nghiệm chi tiết đến vậy.
Cái này giống như câu hỏi để đạt điểm 10 vậy, ít người có thể biết.
- Còn vấn đề gì không, cậu Walker?
- A! Cảm ơn giáo sư! Em không còn vấn đề gì. Xin phép thầy.
Chào tạm biệt giáo sư Snape, Thomas nhanh chóng đi về ký túc xá cất đồ để đến chỗ Hagrid, nó đã chậm hơn 2 thằng bạn được một lúc rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT