Sao Cố Kiến Thâm lại không muốn? Hắn muốn tới sắp điên rồi, nhưng hắn biết Thẩm Thanh Huyền chưa hiểu, hắn sợ y khó chịu, cho nên trước giờ … không dám nhắc tới.

Hiện giờ y đã biết rồi, vậy thì …

Hàng mi Thẩm Thanh Huyền run rẩy, không biết lấy đâu ra dũng khí: “Chúng ta thử đi.”

Tim Cố Kiến Thâm như nổi trống, thịch thình thịch làm hắn gần như không nghe rõ y nói gì.

Thẩm Thanh Huyền nói xong lại mất tự nhiên, nhịn không được bảo: “Được không?”

Cố Kiến Thâm không lên tiếng.

Thẩm Thanh Huyền gọi hắn: “Cố Kiến Thâm …” Vừa ngẩng đầu liền rơi vào đôi mắt sâu thẳm của hắn.

Trong đôi ngươi đỏ diễm lệ ấy như có sắc lửa thiêu đốt, rực rỡ sáng lạn như đám mây được nắng chiều chiếu rọi.

Thẩm Thanh Huyền ngắm đến ngẩn ngơ, nhất thời không nhớ nổi mình muốn nói gì.

Cố Kiến Thâm ôm y, hôn lên phần gáy trắng nõn, khẽ nói: “Được, giao cho ta.”

Thẩm Thanh Huyền lập tức tê dại khắp toàn thân, mặc dù bất an râm ran, nhưng y vẫn tin tưởng Cố Kiến Thâm, y chưa hiểu hết sự đời, nếu Cố Kiến Thâm biết, vậy giao cho hắn đi.

Cho tới khi …

“Đau! Đau muốn chết!”

“Thả lỏng chút nào …” Trán Cố Kiến Thâm rịn một lớp mồ hôi mỏng, hắn không muốn y khó chịu.

Thẩm Thanh Huyền vốn đã thấy việc này không ổn, hiện giờ đau xót muốn đánh trống lui quân.

Thả lỏng? Sao y thả lỏng được! Thành thử khiến cả hai đều chịu dày vò.

Cố Kiến Thâm thấy y đau như thế bèn gọi tên tự của y: “Liên Hoa …”

Trái tim Thẩm Thanh Huyền run rẩy, thân thể bỗng hóa mềm mại.

Hắn kề môi bên tai y, dùng chất giọng khàn khàn gợi cảm mà gọi: “… Liên Hoa ca ca.”

Một cảm giác tê dại nhột nhạt không cách nào hình dung chạy tán loạn, ngay cả Thẩm Thanh Huyền cũng chẳng biết vì sao, vì sao khi nghe hắn gọi y như thế, y liền … liền … nhịn không nổi.

Dù sao thân thể Thẩm Thanh Huyền vốn không phải bình thường, tâm lý vừa thả lỏng liền rơi vào cảnh đẹp.

Một đêm này nói dài thì ngắn, nói ngắn lại rất dài, gian phòng nhỏ định sẵn phải hứng chịu tình yêu mỹ mãn của hai con người ấy rốt cục kết thúc nghĩa vụ nên có.

Hai người ôm chặt nằm sưởi ấm cho nhau, trái tim cùng nhịp đập rộn ràng, hô hấp cùng nhau bình ổn, trong quốc gia tựa như ảo mộng, bọn họ cảm nhận được hạnh phúc cực hạn, cũng nhận được thỏa mãn lớn lao.

Bởi vì người họ ôm là người mình yêu nhất.

Hôm sau, Thẩm Thanh Huyền tỉnh dậy thấy hơi khó chịu, không đau nhưng hơi ê ẩm, kỳ lạ không biết diễn tả ra sao.

Cố Kiến Thâm tiến vào, thấy y ngồi đằng kia, lập tức tới gần hỏi: “Ngươi thấy sao rồi?”

Thẩm Thanh Huyền thấy hắn sốt sắng như thế, tâm can bỗng chốc nóng hôi hổi: “Còn có thể thế nào?”

Cố Kiến Thâm khẽ hỏi: “Đau không?”

Thẩm Thanh Huyền bèn trừng hắn: “Ngươi nói xem.”

Cố Kiến Thâm ân hận quá đỗi: “Ta …”

“Được rồi!” Thẩm Thanh Huyền giãn mặt, cười nói: “Tuy thứ kia của ngươi quá lớn, nhưng ta cũng không phải người bình thường, làm gì sợ đau đến vậy, hơn nữa … sau đó còn rất thoải mái.”

Cố Kiến Thâm nhất thời ngơ ngẩn.

Thẩm Thanh Huyền thuộc kiểu miệng lanh da mặt mỏng, nói xong thì ngại ngùng, tiếp tục nói: “Ta khát.”

Cố Kiến Thâm hoàn hồn: “Ta đi lấy nước cho ngươi.”

Hắn ra ngoài, tay cầm ấm trà lại khẽ run, đến khi nước văng ra một ít hắn mới triệt để hoàn hồn, nhưng khi bình tĩnh trở lại, khóe miệng không cách nào kìm lại được.

Thẩm Thanh Huyền nói y cảm thấy thoải mái, y cảm thấy làm chuyện đó với hắn rất thoải mái …

Hắn cứ nghĩ vui sướng chỉ có bấy nhiêu, nhưng Thẩm Thanh Huyền luôn mang đến cho hắn càng nhiều vui sướng.

Sao hắn có thể gặp được người tốt đến vậy? Hắn thật quá may mắn!

Cố Kiến Thâm bưng nước vào, Thẩm Thanh Huyền đỏ mặt ngồi bên giường, đầy tâm trí đều là lời mình vừa nói, thiệt là xấu hổ quá sức, bây giờ chẳng dám nhìn Cố Kiến Thâm.

Cố Kiến Thâm lại thấy lòng ngọt muốn chảy nước, cả người nhẹ lâng lâng, hắn đi tới, giọng nói dịu dàng đến lạ: “Nào, vừa đủ ấm.”

Thẩm Thanh Huyền gật đầu bừa, duỗi tay đón chén trà.

Loại thời điểm này không nhìn người sẽ xảy ra tai nạn, Thẩm Thanh Huyền như đi vào cõi tiên, tay không nghe sai bảo, hậu quả ba bên không hợp tác là …

“Coi chừng!” Cố Kiến Thâm nhắc nhở y, đáng tiếc đã muộn.

Chén trà đổ, đẫm nước toàn thân y.

Thẩm Thanh Huyền sửng sốt, rốt cục hoàn hồn, tủi thân ngẩng đầu …

Vừa ngẩng đầu, trái tim lập tức như bị bỏng.

Đường nhìn của Cố Kiến Thâm cứ như hận không thể ăn sạch y.

Đây là cảnh tượng khiến người ta si mê cỡ nào, áo trong mỏng manh giờ đây ướt đẫm toàn bộ, đường cong có thể được phác họa rõ ràng, còn có hai điểm đỏ thấp thoáng …

Nhớ lại dáng vẻ tối qua của y, Cố Kiến Thâm như bị mê hoặc, nói với y: “Ta giúp ngươi thay y phục nhé.”

Thẩm Thanh Huyền không phải là trẻ con, thay y phục làm gì cần người giúp? Song y không lên tiếng, mặc hắn giúp, kết quả là …

Chuyện tối qua lại thêm một lần, rồi lại một lần.

Chính cái gọi là làm hoài thì quen, mới đầu hai người có biết bao ngây ngô, về sau đã biết ăn lâu nghiện mùi, cá nước mặc sức đảo điên.

Hai người vốn đã ngọt ngào, giờ tiến thêm một bước lại càng gắn bó như keo sơn.

Số lần ngày càng nhiều, Thẩm Thanh Huyền nếm được ngon ngọt, y thư thái, bỗng nhớ ra một chuyện.

“Sao ngươi lại biết việc này?”

Cố Kiến Thâm sửng sốt, không biết y hỏi về vấn đề gì.

Thẩm Thanh Huyền nói: “Ngươi làm ta thoải mái như thế, chẳng lẽ trước kia từng cùng người khác …”

Y chưa kịp dứt lời, Cố Kiến Thâm đã nói tiếp: “Sao lại có người khác? Trước khi gặp ngươi, ta cứ ngỡ mình sẽ thanh tâm quả dục cả đời.”

Thẩm Thanh Huyền cười nói: “Vậy sao giờ lại thành quỷ háo sắc?”

Cố Kiến Thâm chộn rộn: “Tất cả đều vì ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền hừ một tiếng, tiếp tục truy vấn: “Mau nói ta biết, sao ngươi lại biết nam nhân với nam nhân là làm như vậy?”

Y là tình cờ gặp phải, chẳng lẽ Cố Kiến Thâm cũng từng chứng kiến?

Cố Kiến Thâm không dám giấu giếm y, bẩm báo chi tiết: “Thập sư huynh của ta thích hội họa.”

Việc này Thẩm Thanh Huyền đã sớm nghe thấy, thập sư huynh là một con quỷ quậy phá, lão thập của Thượng Đức phong cũng rất thần kì, tu tiên chỉ dùng ba phần sức, bảy phần còn lại muốn làm nghệ thuật, khá là tùy hứng, càng đáng giận là chỉ dùng ba phần nhưng thành tích vẫn rất tốt!

Thẩm Thanh Huyền khó hiểu hỏi: “Hội họa liên quan gì tới chuyện đó?”

Cố Kiến Thâm thấp giọng: “Hắn luôn nhắc mãi tông môn chúng ta … hmm … vỡ lòng thiếu niên có vấn đề, cho nên vẽ một ít sách vở liên quan cho mỗi người chúng ta một bộ …”

Thẩm Thanh Huyền tò mò: “Sách vở gì?”

Cố Kiến Thâm lí nhí nói ra.

Sau khi nghe rõ Thẩm Thanh Huyền lập tức đỏ mặt: “Sao … sao lại là cái đó!”

Cố Kiến Thâm gật đầu.

Thẩm Thanh Huyền thầm nghĩ: Sao thập sư huynh nào cũng không đáng tin hết vậy!

Các thập sư huynh tỏ vẻ không phục: Rõ ràng bọn ta rất đáng tin đó, biết chưa! Không có chúng ta, các ngươi … ha ha!

Bên phía Cố Kiến Thâm đã hiểu, Thẩm Thanh Huyền không đợi hắn hỏi đã tự mình khai: “Thập sư huynh của ta dắt ta đi thanh lâu, ta thấy hai người quần nhau trên đất hoang, đến giờ vẫn còn sợ.”

Cố Kiến Thâm nhíu mày, cánh tay ôm y bỗng dưng dùng sức.

Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Mới đầu hắn bảo dắt ta đi ăn thịt, ta còn tưởng hắn cho ta ăn thức ăn mặn, nào ngờ lại như vậy! Chưa kể, giáo dục ở Vạn Pháp tông chúng ta quả thật có vấn đề!”

Thật ra không khoa trương cỡ đó, chủ yếu bên chỗ Thẩm Thanh Huyền rất đặc thù, từ nhỏ y đã được thu làm đệ tử thân truyền, khi còn bé lại chịu ám hại, phong chủ Thượng Tín rất che chở y, người thường căn bản không thể tiếp cận y, cho nên không có ai truyền thụ giúp y vấn đề này.

Thập sư huynh vốn nên gánh vác trọng trách này từ sớm, nhưng khéo ở chỗ khi Thẩm Thanh Huyền mười ba – mười bốn tuổi, thập sư huynh bế quan, sau khi xuất quan thì tới phiên Thẩm Thanh Huyền bế quan, một lần bỏ lỡ, Thẩm Thanh Huyền đã hai mươi tuổi rồi.

Thế là thập sư huynh nghĩ, chậm thì chậm nhưng không thể không dạy, vậy nên … lập tức dẫn y đi ‘ăn thịt”.

Thẩm Thanh Huyền tiếp tục nói: “Sau này có ai bảo ngươi đi ăn thịt, ngươi nhất định không được đi đó!”

Cố Kiến Thâm chết chìm trong giấm chua lập tức hóa thành nước đường: “Sao ta đi được?”

Thẩm Thanh Huyền cong môi cười ngọt ngào.

Nhoáng cái lại qua nửa tháng, Thẩm Thanh Huyền rốt cục đợi được động phủ của mình.

Phong chủ Thượng Tín dặn y: “Tuy tới kim đan kỳ có thể rời phong mà sống, nhưng tuổi ngươi còn nhỏ, vẫn nên thường xuyên trở về gần gũi với các sư huynh.”

Thẩm Thanh Huyền liên tục gật đầu, chứ trong lòng đang nhảy nhót tưng bừng.

Phong chủ Thượng Tín lại nói: “Không được ham chơi, phải chăm chỉ tu luyện!”

Thẩm Thanh Huyền đáp: “Đồ nhi rõ ạ.”

Phong chủ Thượng Tín nghĩ bụng: Rõ hả? Rõ mới có quỷ!

Nhưng quả thật Thẩm Thanh Huyền vẫn còn quá trẻ, lão không mong gò bó y mãi, ngày tháng mai sau sẽ cô độc hơn nhiều, bây giờ chơi được thì chơi nhiều hơn chút!

Thẩm Thanh Huyền có động phủ, tất nhiên muốn chia sẻ với người đầu tiên là Cố Kiến Thâm rồi.

Cố Kiến Thâm nói: “Chúc mừng.”

Thẩm Thanh Huyền kéo tay hắn nói: “Ta chưa từng tới đó, ngươi đi với ta được không?”

Cố Kiến Thâm tất nhiên đồng ý: “Được.”

Hai người cùng lên Nạp Linh sơn, đây là nơi linh khí dồi dào nhất trong Vạn Pháp tông, động phủ trong đó đều theo lệ phân phối cho tu sĩ kim đan kỳ.

Thứ nhất, chỉ có tu sĩ tới cảnh giới này mới có thể thừa nhận linh áp nơi đây, thứ hai là vì tương lai tông môn, tạo điều kiện bồi dưỡng thêm nhiều người xuất sắc trác tuyệt.

Nạp Linh sơn rất lớn, chưa kể người thưa thớt, ở nơi này thường là bế quan, hoặc dạo chơi bên ngoài, tóm lại không ai rảnh mà đi lung tung.

Không ai tốt nhất, Thẩm Thanh Huyền nắm tay Cố Kiến Thâm suốt đường, chưa từng cam lòng buông ra.

Động phủ rất tầm thường, trông không có gì là đặc biệt.

Cố Kiến Thâm nói: “Ngày mai ta đi tìm vài thứ về trang trí giúp ngươi.”

Mắt Thẩm Thanh Huyền lập tức sáng lên: “Giống tiểu viện của ngươi ấy hả?”

Cố Kiến Thâm dịu giọng: “Còn đẹp hơn chỗ kia.”

Thẩm Thanh Huyền thấy lòng ngọt lịm, rất nhanh lại nói: “Không có khả năng đẹp hơn chỗ kia.”

Cố Kiến Thâm hiểu tâm tư y, trong lòng ngọt ngào không sao tả xiết.

Thẩm Thanh Huyền thích thú xong mới thấy mắc cỡ, nói: “Chúng ta về thôi.”

Tuy đây là động phủ, là nhà y, nhưng đối với y, tiểu viện nơi tạp dịch kia mới đích thực là nhà mình.

Không … không phải của mình, mà là nhà của y và Cố Kiến Thâm.

Hai người vừa về liền làm chút chuyện xấu hổ.

Thẩm Thanh Huyền thông y lý, dạo trước chế thuốc, y bất chợt sinh ra ý nghĩ bào chế vài thứ dùng cho chuyện đó.

Hiện giờ dùng, hai người càng thân mật nước gợn dập dờn, tiêu hồn thực cốt.

Cố Kiến Thâm vốn yêu y hết lòng, còn được sảng khoái như thế, nếu không nhờ thiên phú dị bẩm, chắc đã chết trên người y mất rồi.

Cách mười năm, Vạn Pháp tông đều tổ chức luận đạo giữa các phong.

Thời gian gần tới, các phong môn bận việc lu bù cả lên, vì không để phong môn nhà mình mất mặt, ai nấy đều cố gắng ngộ đạo, hận không thể một đêm đột phá, nổi danh vạn người!

Cái gọi là nước tới chân mới nhảy đại khái là thế.

Đây là lần thứ hai Thẩm Thanh Huyền tham gia, lần trước y mới mười tuổi, theo bên cạnh sư phụ, mới xem mấy lượt đã buồn ngủ, bị sư phụ quất cho một phát, rưng rưng nước mắt đau hết cả ngày.

Lúc ấy phong chủ Thượng Đức nổi bão, ông với phong chủ Thượng Tín vốn đã luận đạo không vui vẻ gì, vừa thấy lão đánh thằng bé liền giận điên người, thổi râu trừng mắt chửi lộn với lão.

Phong chủ Thượng Tín lườm ông: “Cũng chả phải đệ tử của ngươi.”

Phong chủ Thượng Đức nói: “Đều là đệ tử Vạn Pháp tông, nếu ngươi chăm sóc y không tốt thì giao cho ta!”

Phong chủ Thượng Tín: “Ngươi nghĩ đẹp lắm.”

Phong chủ Thượng Đức lại giận tới mức râu trắng vểnh hết lên.

Thẩm Thanh Huyền kể Cố Kiến Thâm nghe chuyện thú vị đó, Cố Kiến Thâm nghe xong lại còn mừng: “Sư phụ quả thật rất thích ngươi.”

Thẩm Thanh Huyền nói: “Sư phụ ta cũng rất thích ngươi!”

Hai người họ nói xong đều sửng sốt, ngay sau đó nhìn nhau cười.

Lời này … nghe như tiểu tình nhân sắp gặp phụ mẫu ở thế gian vậy?

Nghĩ thế, hai người thấy lòng sao mà nóng hổi, nhưng nếu thật sự để họ đi “gặp phụ mẫu”, bọn họ chẳng dám đâu.

Luôn có cảm giác … nhất định sẽ bị đánh. Nhất là Thẩm Thanh Huyền, cực kỳ rén.

Luận đạo phong môn được triển khai với khí thế hừng hực, chứ thực ra không có ý nghĩa gì lớn với các đệ tử.

Phong chủ chín phong sẽ cùng các trưởng lão ngồi ở bên trên, ngươi một câu ta một câu, nghe có vẻ thâm ý lắm, nhưng buồn ngủ cực kỳ, đám đệ tử ngồi dưới bao năm qua có thể giữ vững tinh thần không ngủ đều là hảo hán.

Chưa kể đám đại lão này hoàn toàn không có khái niệm thời gian, vừa luận liền luận suốt mấy ngày, không cho các đệ tử đi đâu hết, tích cốc rồi còn may, chỉ đơn giản thấy nó nhàm, nhưng không tích cốc thì thảm hết chỗ nói, trong túi càn khôn đầy ắp đồ ăn, nhưng không dám ăn công khai, nếu lén ăn, có rất nhiều món ngon ăn không được, chỉ có thể bốc lương khô dưa muối lên nhai, vô cùng thê lương.

Thẩm Thanh Huyền cứ ngỡ mình phải nghe nói nhảm mấy ngày, nào ngờ vừa ngồi xuống bồ đoàn đã bắt gặp góc áo màu đỏ quen thuộc.

Y lập tức ngẩng đầu, Cố Kiến Thâm đang nháy mắt với y.

Thẩm Thanh Huyền ngạc nhiên mừng rỡ: “Ngươi …”

Ánh mắt Cố Kiến Thâm vô cùng nóng bỏng, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Ra mắt Liên Hoa sư thúc.”

Thẩm Thanh Huyền không quen nghe hắn gọi tên tự mình, thính tai nóng lên, quay đầu đáp: “Ừ.”

Cố Kiến Thâm ngồi xuống cạnh y, vung trường bào, quấn lên ống tay áo y, sau đó duỗi tay tới.

Thẩm Thanh Huyền khẽ cười, cũng lén chìa tay qua, hai người lén nắm tay nhau dưới tầng tầng tay áo.

Tư vị này thật khó mà hình dung, vừa kích thích vừa vui vẻ, tóm lại … Thẩm Thanh Huyền cho là, lần luận đạo này nhất định không buồn chán như mười năm trước!

Nhóm phong chủ bên trên đã bắt đầu giảng bài, đệ tử phía dưới vậy mà nghe rất nghiêm túc!

Lần luận đạo phong môn này không có ý nghĩa lớn với Thẩm Thanh Huyền, nhưng lại là đại cơ duyên đối với đám đệ tử, tuy chịu chút tội, nhưng bọn họ cam tâm tình nguyện.

Thẩm Thanh Huyền ngồi chung với Cố Kiến Thâm, mặc dù không nói gì cũng thấy ngọt ngào tràn trề, rất có hứng thú nghe các sư phụ “tranh cãi”.

Một lần tranh cãi này tốn hết cả ngày, cứ tưởng nhóm phong chủ sẽ thích thú cãi hoài không ngừng, kết quả lần này có nhân tính, giữa chừng thả người đi nghỉ ngơi.

Mắt Thẩm Thanh Huyền sáng lên, quay sang nhìn Cố Kiến Thâm, môi mỏng Cố Kiến Thâm giật giật.

Y lập tức xem hiểu môi ngữ của Cố Kiến Thâm.

Hai người lần lượt chuồn đi, gặp nhau ở một nơi vắng lặng.

Ngồi cùng nhau tới trưa mà không làm gì, sao có thể không nhộn nhạo trong lòng?

Cố Kiến Thâm vừa thấy y đã muốn hôn, Thẩm Thanh Huyền cũng không làm mất thời gian, chủ động hôn hắn.

Bọn họ ngọt ngào hôn môi nhau, khi tách ra mới phát hiện trên đường nhỏ cách đó không xa là hai vị đại lão tiên phong đạo cốt …

Cố Kiến Thâm & Thẩm Thanh Huyền: “…”

Phong chủ Thượng Đức & Phong chủ Thượng Tín: “…”

______

Hứng thịt vui không các muội =)))))))))))))))))))))) Các muội có hiểu cảm giác một chương chịch tận mấy lần nhưng kéo rèm hết không :v

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play