Người yêu tâm ý tương thông với mình vốn nên là một chuyện hạnh phúc.
Hắn muốn gì, y cũng muốn cái đó; hắn làm gì, y cũng làm cái đó. Phù hợp như thế vốn nên thật ngọt ngào.
Nhưng Cố Kiến Thâm rất rõ, hắn và Thẩm Thanh Huyền còn cách xa chữ phù hợp đó lắm.
Hôn nhân của Thẩm Thanh Huyền luôn là mảnh dằm trong tim hắn, khiến hắn mỗi khi hít thở đều cảm nhận được cơn đau bén nhọn.
Hắn không dám hỏi, cũng không muốn biết đến cùng mọi chuyện là sao.
Chỉ cần nghĩ tới hình ảnh Thẩm Thanh Huyền cùng người khác bước vào điện phủ hôn nhân, cùng người khác ôm nhau ngủ, dáng vẻ xinh đẹp này từng thuộc về người khác, hắn liền mất đi lý trí, đánh mất khả năng suy nghĩ, chỉ còn lại cơn đau nát lòng khoét xương.
Thẩm Thanh Huyền không có ký ức ngoài đời thực, hắn cưỡng ép dùng hôn lễ này để trói chặt y.
Nhưng trong hoàn cảnh bình thường, y không nên thế này.
Bọn họ sẽ như lúc mới quen, chầm chậm hiểu nhau, dần dần yêu nhau, từ từ bên nhau, cuối cùng phù hợp như thể cả hai là một.
Thế mà giờ đây, quá trình đó chẳng còn nữa, thay vào đó nhảy vọt tới bước cuối trong một thoáng, hắn chiếm được thứ mình muốn, nhưng hình như đã mất đi thứ mình thật sự muốn.
Đóng Chung cốc liệu có đúng không? Hắn sẽ giữ Thẩm Thanh Huyền ở lại đây thật sao? Đây thật sự là Thẩm Thanh Huyền ư?
Một Thẩm Thanh Huyền không còn là chính mình, vẫn còn là Thẩm Thanh Huyền được sao?
Cố Kiến Thâm bất an … Hắn nóng lòng chứng thực, lại sợ hãi phải chứng thực.
Nếu đây không phải Thẩm Thanh Huyền, nếu đây chỉ là số liệu đón ý nói hùa với khát vọng nội tâm của hắn, hắn phải làm thế nào đây?
Bất cứ “khả năng” nào với hắn cũng là trí mạng.
Thẩm Thanh Huyền dựa vào ngực hắn cũng không thực sự ngủ.
Tâm can y đang rỉ máu, liều mạng khống chế không cho mình xúc động nhặt áo choàng lên.
Đây là áo choàng đỏ Cố Kiến Thâm tự tay làm cho y, đẹp vượt sức tưởng tượng đó!
Hai người làm trên đó cũng thôi, còn khiến nó dơ, còn khiến nó bị lẫn với bùn đất, Thẩm Thanh Huyền đau lòng muốn chết.
Y cũng không dễ chịu gì, nếu không phải đã sớm quen ích ốc, hiện giờ chắc đã đói tới mức mặt xám ngắt, xem cánh tay Cố Kiến Thâm thành chân gà mà gặm.
May mà đang ở trong trò chơi, bằng không thân thể y làm sao chịu nổi thân mật với cường độ cao như thế!
Song dù là vậy, y cũng ăn không tiêu.
Kế hoạch của Thẩm Thanh Huyền không có vấn đề gì, đầu tiên là y vờ như mình thuận theo Cố Kiến Thâm, mất đi ý thức, định bụng khiến Cố Kiến Thâm sợ hãi, sau đó mở Chung cốc thả tất cả người chơi ra.
Đối mặt với Cố Kiến Thâm trong tình trạng này, không thể nghi ngờ đây là biện pháp nhanh nhất — có nói thẳng cũng vô dụng, nếu y biểu hiện mình có ý thức rõ ràng, nhất định hắn sẽ càng cố chấp, càng kiên quyết giữ y lại trong trò chơi.
Về phần bên ngoài xảy ra chuyện gì, một “trí não” sao có thể quan tâm được nhiều đến vậy? Có lẽ Cửu tiên sinh sẽ cực kỳ thảm, công ty kinh doanh Chung cốc cũng sẽ phá sản, nhưng Nine không biến mất, Chung cốc cũng sẽ không biến nhất nhanh tới vậy, dù gì hắn nắm giữ rất nhiều “mạng người”.
Những người lấy danh nghĩa cứu chuộc để thảo phạt Chung cốc tất nhiên sẽ kiêng dè.
Dĩ nhiên, dù họ không kiêng dè, cố tình muốn giết Nine, sợ rằng điều đó cũng chẳng hề đơn giản.
E rằng khi đó, đôi bên sẽ xung đột vô cùng căng thẳng, Cố Kiến Thâm quyết tâm cá chết lưới rách, đến cùng sẽ gây ra chuyện gì, thật sự khó thể đoán được.
Đối với Thẩm Thanh Huyền, ở trong Chung cốc quá bị động, hơn nữa cũng quá nguy hiểm, y quen việc nắm trong tay mọi thứ ở bên ngoài hơn.
Đừng xem thường năng lực và dã tâm của phàm nhân. Tiến bộ của phàm thế của mấy trăm năm qua đã khiến Thẩm Thanh Huyền cảm nhận sâu sắc được điều này.
May thay, phương pháp này có tính khả thi, hơn nữa cũng chỉ có y mới làm được. Bởi vì y nhìn một cái cũng biết Cố Kiến Thâm đang nghĩ gì, cho nên có thể phối hợp hoàn mỹ, bày ra dáng vẻ như là chỉ thuận theo hắn.
Hiện tại xem ra khá hiệu quả. Chỉ có điều, Thẩm Thanh Huyền vẫn nhịn không được muốn mắng người, đầu óc của tên khốn này dám sinh trưởng hết 90% ở nửa người dưới lắm!
Cứ làm như thế, dù là “số liệu” cũng sắp chịu hết nổi rồi!
Hai người ngủ ngoài trời một đêm, Thẩm Thanh Huyền cũng cảm thấy lạnh, bởi vì độ chân thật của thế giới này cực cao, cơ năng sinh lý của y được mô phỏng vô cùng hoàn mỹ, dĩ nhiên chắc Cố Kiến Thâm cũng đã lén động tay động chân vào đó, bằng không cơ thể y làm sao chịu nổi cậu chàng to kia của hắn.
Lạnh thì lạnh, song Cố Kiến Thâm lại ôm y rất chặt, vì chênh lệch cơ thể nên y được hắn ôm vào trong ngực, kín không kẽ hở, làm sao còn lạnh nữa? Cũng vì nhiệt độ cơ thể Berserker rất cao, làm y cảm thấy thật nóng.
Tiếng chim líu lo đánh thức bọn họ.
Thẩm Thanh Huyền mở mắt, phát hiện bên cạnh không có ai.
Cố Kiến Thâm đâu rồi?
Y vội vàng đứng dậy nhìn chung quanh — lúc nhìn chung quanh thì thấy áo choàng nằm bên kia, y phải dùng nghị lực siêu mạnh để dời mắt, cưỡng ép không phát hiện!
Y đợi một lúc lâu vẫn không thấy Cố Kiến Thâm đâu.
Hắn lại quậy gì nữa?
May mà Thẩm Thanh Huyền rất thông minh, rất nhanh đã bắt được bài.
Muốn thả y ư?
Thẩm Thanh Huyền thầm cười, trên mặt vẫn không lộ ra vẻ gì.
Y đứng dậy quay về tân phòng của họ, lần lượt tìm từng phòng, sau khi tìm hết, y lại về chỗ cũ, ngơ ngác ngồi đó không đi đâu hết.
Vừa ngồi chính là ngồi cả ngày.
Cố Kiến Thâm không xuất hiện, y bèn lặng thinh chờ hắn. Không đi đâu cả, chỗ nào cũng không muốn đi, y ngoan ngoãn chờ tại nơi Cố Kiến Thâm rời đi.
Thẩm Thanh Huyền biết, Cố Kiến Thâm vẫn luôn quan sát y, cho nên y chẳng hề thấy nhàm chán.
Dĩ nhiên, dù Cố Kiến Thâm không nhìn y, y ngồi cả ngày thế này cũng không chán, suy cho cùng, y vẫn là đại lão mỗi lần bế quan đều bế suốt mấy trăm năm, sao có thể ngay cả bản lĩnh tĩnh tâm cũng không có.
Cố Kiến Thâm quả thật đang nhìn y, còn nhìn không chớp mắt.
Hắn rất hy vọng Thẩm Thanh Huyền có thể làm gì đó, chẳng hạn như có thể đi ra ngoài, có thể trò chuyện với người khác, có thể ra ngoài xã giao, có thể giống một con người …
Thế nhưng Thẩm Thanh Huyền chẳng làm gì cả, y chỉ ngồi đấy, không biết nhàm chán hay buồn tẻ, hệt như NPC không có cảm xúc trong 《Chung cốc》, không hiểu cô độc là gì.
Đây là Thẩm Thanh Huyền, nhưng lại dần dần không còn là Thẩm Thanh Huyền nữa.
Làm sao đây … Hắn quả nhiên không có cách nào có được y ư? Hắn quả nhiên không có khả năng có được y ư? Quả nhiên mọi thứ đều là vọng tưởng của hắn sao?
Đến tối, Cố Kiến Thâm trở lại.
Thẩm Thanh Huyền đã không ăn không uống suốt hai ngày liên tiếp, thậm chí cả ngày đều trong trạng thái ngồi bất động.
Nhưng Cố Kiến Thâm vừa xuất hiện, ánh mắt y lập tức sáng lên, vội đứng dậy: “Anh đã đi đâu?”
Cố Kiến Thâm ôm chầm rồi hôn lên môi y.
Thẩm Thanh Huyền không đẩy hắn ra, cũng không hỏi thêm gì, thay vào đó là vòng tay qua cổ hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn ấy.
Đây là chuyện trước kia Cố Kiến Thâm hằng tha thiết mơ ước, song vào giờ phút này, hắn như bị đặt trên ngọn lửa, quanh thân chỉ toàn là đau đớn.
Cố Kiến Thâm không nói gì, cứ thế mà làm.
Hắn đối xử với y một cách thô lỗ, thậm chí không còn tôn trọng như trước, gần như mang theo oán giận, nhưng Thẩm Thanh Huyền không ngại, hoàn toàn tiếp nhận hắn, dùng cạn sức mình để thỏa mãn hắn.
Cố Kiến Thâm không thể thỏa mãn, dù có làm gì hắn cũng không chiếm được thỏa mãn.
Trong lòng hắn trống rỗng, trái tim sinh ra vì y đã mất đi nhịp đập của nó.
Hắn phải làm gì đây?
Đóng cửa Chung cốc, để y quay về hiện thực, hắn và y sẽ không còn tương lai. Hắn chỉ là số liệu, còn y là người, bọn họ sao có khả năng ở bên nhau.
Nhưng nếu không đóng Chung cốc, y sẽ không còn là y nữa, y ở trong ngực hắn, dưới thân hắn, trong thế giới của hắn, nhưng y không còn là chính y.
Buông tay hay là hủy diệt y? Đối với Cố Kiến Thâm, lựa chọn nào cũng khiến hắn tuyệt vọng.
Hắn điên cuồng đòi hỏi cơ thể Thẩm Thanh Huyền, triền miên với y một cách không hề tiết chế, dùng tư thái mất đi lý tính để giữ lấy y.
Hắn làm vậy, Thẩm Thanh Huyền sắp không còn diễn được nữa … Y thật sự chịu không nổi, thật muốn chết!
Y biết Cố Kiến Thâm rất khó chịu, nhưng đã hết cách rồi, đã đến mức này, y chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Hệt như lần cuồng hoan trước khi tử vong, sau khi cuộc ân ái không ngừng nghỉ kết thúc, Thẩm Thanh Huyền tỉnh lại trong hiện thực.
Chung cốc bị đóng cửa, đến cùng Cố Kiến Thâm vẫn không nỡ hủy diệt y, cho nên lựa chọn buông tay.
Thẩm Thanh Huyền ngủ mơ màng hết hai ngày, cuối cùng cũng khôi phục lại.
Thân thể vẫn ổn, nhưng tinh thần vô cùng mỏi mệt.
Ngay cả Thẩm Thanh Huyền cũng bị ảnh hưởng rất nhiều, chung quy khoái cảm vẫn là điều chân thật, không hề thuyên giảm dù ở trong trò chơi.
Mà đau lòng cũng là thật, vui sướng cực hạn giao hòa cùng thống khổ, đủ để người ta điên cuồng.
Sau khi ổn định cảm xúc, Thẩm Thanh Huyền lần thứ hai tiến vào trò chơi.
Chung cốc mở ra vô thanh vô tức, mà đóng cũng vô thanh vô tức.
Đối với người chơi, nó chỉ là trò chơi bình thường, không có gì khác biệt; đối với bên ngoài, căn bản không ai nhận ra người chơi không thể logout.
Thực ra không phải Chung cốc mở ra, mà《Chung cốc》đã là Chung cốc.
Thẩm Thanh Huyền đi vào trò chơi, lập tức liên lạc với Nine.
“Anh ở đâu?”
Qua một lúc Nine mới trả lời y: “Có chuyện gì?”
Thẩm Thanh Huyền: “Em muốn nói chuyện với anh.”
Nine hỏi y: “Em muốn rời khỏi 《Chung cốc》 ư?”
Thẩm Thanh Huyền gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ mất mát của Berserker … Tên đại ngốc này!
Thẩm Thanh Huyền trực tiếp nói thẳng: “Anh không phải người, đúng không?”
Nine lập tức xuất hiện trước mặt y, mắt nhìn y không chớp.
Thẩm Thanh Huyền không cho hắn cơ hội trốn tránh, y nói nhanh: “Em kết hôn với một người đàn ông, đó là hôn sự do bố em chủ trương, em căn bản không có khả năng từ chối, nhưng em không yêu anh ta, cũng không biết anh ta, không hề quen thuộc với anh ta.”
Nine cũng hỏi lại y thật nhanh: “Nhưng em đã nói em kết hôn, muốn rời khỏi trò chơi, muốn …” cuộc sống ngoài đời thực.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Em không muốn làm lỡ anh!”
Nine sững người.
Thẩm Thanh Huyền: “Em kết hôn với người khác, bất kể nguyên do thế nào, cũng đã là người có bạn đời, sao em có thể tiếp tục quấy nhiễu cuộc sống của anh?”
Nine hoàn hồn: “Em vì tôi sao?”
Thẩm Thanh Huyền: “Đúng vậy, em không có tư cách ở bên anh, cho nên mới …”
“Em thích tôi không?” Nine ngắt lời y, cẩn thận hỏi.
Ngốc quá cái tên ngốc này! Tuy vậy, trái tim Thẩm Thanh Huyền lại ấm áp vô cùng, y nói: “Em yêu anh.”
Nine dùng sức ôm y, cảm giác mất đi rồi có lại quá đỗi kỳ diệu, làm hắn vui tới mức không biết nên làm gì cho phải.
Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa nói xong, y nói tiếp: “Anh nói em biết, anh rốt cục là gì?”
Nine thẳng thắn: “Anh chính là Chung cốc.” Trò chơi chân thật này đã tự sinh ra ý thức của mình.
Thẩm Thanh Huyền đẩy hắn, nhìn mắt hắn rồi hỏi: “Anh có biết Cửu không?”
Nine nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Cửu?”
Thẩm Thanh Huyền: “Người kết hôn với em.”
Đồng tử Berserker co lại, lập tức thể hiện thái độ bài xích.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Anh ta là người đưa 《Chung cốc》 vào hoạt động, anh ta là một người máy.”
Nine ngẩn người: “Em kết hôn với người máy?”
Đôi mắt Thẩm Thanh Huyền trong suốt, tốc độ nói chuyện hơi nhanh, có vẻ sốt sắng và cấp bách: “Trước đó em không biết, mọi người đều không biết anh ta là người máy, việc này em tình cờ phát hiện được, ngay lập tức hỏi anh ta, anh ta cư nhiên trả lời em, nói anh ta được tạo bởi Nine.”
Thẩm Thanh Huyền nghiêm túc quan sát hắn, gần như hỏi từng chữ: “Cửu do anh tạo ra đúng không?”
Không đợi Nine trả lời, Thẩm Thanh Huyền lại hỏi hắn: “Cửu là anh đúng không?”
Trái tim Nine lập tức nhảy dựng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT