Thất sư huynh không cam lòng, tiếp tục cao giọng, nhưng hắn có nói nữa cũng vậy, cũng hiểu mình không có khả năng thức tỉnh một đám người đã “nghĩ thông nghĩ thấu”.
Nghiêm Thiên Thụy nói: “Ta đi ngăn bọn họ.”
Thất sư huynh: “Đừng gây thương tích cho họ.”
Rõ ràng đây là một cái bẫy, nếu bọn họ bất cẩn gây thương tích cho những người phàm này, Lan Phất quốc sẽ có lý do trách cứ đến ngăn cản họ, cho nên họ không thể để lại nhược điểm.
Nghiêm Thiên Thụy: “Yên tâm, ta chỉ ngăn không cho họ tiến đến đây.” Nếu lại đây sẽ rất phiền toái, con kiến còn ăn được voi, ai mà biết họ sẽ làm ra chuyện gì.
Hắn tiến về trước, hai tay nhanh chóng tạo quyết, bất chợt, một trận cuồng phong nổi dậy khiến cho đất trời biến sắc.
Gió gào thét, xoay tròn rồi tập hợp lại như thực thể, cuối cùng ngưng tụ thành một bức tường gió trong suốt.
Tường gió hình thành, đủ để bao phủ nơi họ đã đo lường, dựng nên thành lũy kiên cố, hoàn toàn ngăn cách họ với bên ngoài.
Pháp thuật này có quy mô không nhỏ, sau khi dùng xong, sắc mặt Nghiêm Thiên Thụy tái đi thấy rõ.
Ấn đường Thẩm Thanh Huyền nhíu lại, cảm thấy có gì đó bất thường, nhưng y phải bình tĩnh, không thể tùy ý hành sự.
Y phải sắm vai bản thân hai ngàn tuổi, không thể tùy tiện can thiệp chuyện xảy ra hiện tại, bằng không sẽ không tìm được chân tướng.
Tường gió có tác dụng rất tốt, người bên ngoài không có khả năng phá vỡ, nhưng cũng không có cách khiến họ hết hy vọng, ngược lại như ném một mồi lửa vào cỏ khô, chớp mắt bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Đôi mắt bọn họ đột nhiên sáng lên, còn sáng hơn cả cây đuốc giơ trong tay, trong đôi mắt ấy tỏa ra sự tham lam và khát vọng đối với sức mạnh, chờ mong và si mê đối với pháp thuật thần bí không cách nào có được.
Mạnh mẽ cỡ nào! Lấy sức mạnh một người là có thể địch lại hơn trăm nghìn vạn người!
Dựa vào đâu họ không có được sức mạnh đó? Dựa vào đâu họ không chiếm được? Đều là con người như nhau: cùng có tứ chi, có ngũ quan, có đầu óc … tất cả đều giống nhau, dựa vào đâu bọn họ lại không thể!
Có thể, nhất định có thể! Bọn họ cũng có thể nhấc tay khiến sắc trời đại biến, bọn họ cũng có thể có sức mạnh lật đổ núi biển, thao túng tự nhiên!
Chỉ cần ở lại đây, chỉ cần tiếp tục nỗ lực, chỉ cần không ngừng kiên trì, bọn họ sẽ nhất định làm được!
Đây là khúc mắc mà các phàm nhân không cởi bỏ được, cũng là ‘tương lai’ mà các tu sĩ Lan Phất quốc vẽ cho họ.
Giống nhau, hoàn toàn giống nhau.
Phàm nhân và tu sĩ có vẻ ngoài giống nhau như đúc, không ai có nhiều tay hơn ai, cũng không ai thiếu chân hơn ai, nếu đã giống nhau, hà cớ gì bọn họ không thể có được sức mạnh giống vậy?
Nhưng thực ra không giống, từ bên trong đã không giống, đôi mắt mọi người chỉ có thể nhìn thấy vẻ ngoài, cho nên cảm thấy giống nhau, không nhìn rõ được bên trong, cũng vì nhìn không tới nên từ chối tiếp thu.
Chấp mê bất ngộ chính là biết rõ sai nhưng vẫn không tỉnh ngộ, song đối với họ, họ đang kiên trì một điều đúng đắn, cũng bởi vì họ cho đó là đúng, cho nên mới không có cách nào tỉnh ngộ.
Tường gió ngăn được họ nhưng không ngăn được tâm, bọn họ dùng tay cào tường, liều mạng đập phá, dùng dáng vẻ thê thảm cầu xin, ý đồ đập tan tường gió, đập tan trái tim lãnh đạm của các tiên nhân.
Thất sư huynh nhìn hết nổi, hắn dời mắt, tay siết thành đấm, cố gắng kìm nén cảm xúc.
Đám người Nghiêm Thiên Thụy cũng không tốt hơn là bao.
Vì có ngoại hình tương tự, cho nên các tu sĩ có lòng thương hại trời sinh với phàm nhân, thấy họ như thế, chẳng khác nào lấy đao đâm vào ngực các tu sĩ, khiến họ khó chịu đến cực điểm.
Nhưng đấy là sai, điều họ khẩn cầu không thể thực hiện được.
So với bị lừa gạt lợi dụng, dẫn đến chà đạp phàm thế không còn lại gì, còn không bằng ngăn cản mọi thứ, giúp cho hai bên đều tự sinh trưởng như hàng nghìn vạn tiểu thế giới vậy.
Cuối cùng … có người bắt đầu vận dụng thủ đoạn càng cực đoan.
Bọn họ không dùng tay đánh tường gió nữa, mà dùng thân thể va vào nó.
Tường gió kiên cố cỡ đó, đừng nói là thịt thai yếu ớt, dù là tu sĩ bình thường múa pháp khí cũng không có cách nào phá được.
Một người hai người … rồi thành trăm, thành ngàn người, va cho đứt tay, va cho vỡ đầu, va cho ra máu đỏ tươi! Nhưng người phía sau vẫn không lùi bước, ngược lại như bò tót bị màu đỏ kích thích, đâm sầm lớp lớp như tre già măng mọc.
Tàn khốc đến thế, điên cuồng đến thế, và bất đắc dĩ đến thế!
Thật ra nếu chịu khó nghĩ lại, lui về sau từng bước, bọn họ sẽ nghênh đón trời cao biển rộng của mình.
Nhân loại mấy ngàn năm sau, có bản lĩnh còn siêu việt hơn vô số tu sĩ!
Cuối cùng, thất sư huynh vẫn không đành lòng: “Chúng ta đi thôi.”
Mặc dù không thương tổn họ, nhưng họ đang tự thương tổn mình, tự mình hại mình thật sự khiến người không đành lòng.
Nghiêm Thiên Thụy đã bình tĩnh lại, hắn nói: “Nếu đã vậy, chúng ta tiến hành bày trận luôn đi!”
Dù gì cũng đã ầm ĩ cả rồi, có lẽ Lan Phất quốc đang chờ giờ phút này, thậm chí cố tình an bài những người này tới cản trở, nếu đã trở mặt, vậy kiên trì đến cùng thôi.
Đau dài không bằng đau ngắn, lấy hy sinh hiện giờ so với phàm thế, thật sự không đáng nhắc tới!
Mặc dù Nghiêm Thiên Thụy chưa nói rõ, nhưng người ở đây đều hiểu, đã vậy thì …
“Các ngươi làm gì vậy!” Một tiếng hét lớn khiến mọi người chấn động.
Họ đã như thế, phàm nhân bên ngoài càng sợ tới mức quỳ rạp xuống đất.
Ngay sau đó là một loạt tiên hạc chỉnh tề, Lan Phất vương cùng đội hộ vệ gã xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đám người Nghiêm Thiên Thụy bày sẵn tư thế đón quân địch, chuẩn bị chiến đấu.
Ngờ đâu Lan Phất vương cúi người thật sâu với họ, sau đó tràn đầy áy náy mà nói: “Là ta làm việc sơ sót, vẫn luôn không nhẫn tâm, cứ nghĩ có thể nói cho họ hiểu, ngờ đâu họ lại tới đây quấy rầy chư vị!”
Nói đoạn, gã thở dài một hơi, rồi quay đầu nhìn phàm nhân phía sau, lạnh giọng trách mắng: “Mau về đi, nếu không nghe lệnh, xử trí theo quốc pháp!”
Gã vừa mở miệng, hiệu quả vô cùng rõ rệt, đám người vốn dĩ điên cuồng đồng loạt lộ vẻ khiếp sợ, ai nấy đều dao động.
Lan Phất vương giơ tay, hộ vệ gã leo xuống tiên hạc, bắt đầu trị liệu cho những người nằm hôn mê trên mặt đất, đồng thời sơ tán đám người đông đảo.
Chỉ qua nửa canh giờ, nơi này khôi phục lại yên tĩnh như thủy triều trút nước.
Lan Phất vương liên tục xin lỗi, áy náy khôn kể, giải thích không ngừng: “Ta không muốn cưỡng ép đuổi bọn họ, luôn muốn bình tĩnh nói chuyện cho họ nghe, rồi chuẩn bị chút trân phẩm cho họ mang về, chờ kết giới dựng xong, bọn họ ở phàm thế vẫn có thể làm gì đó …”
Gã ảo não: “Bọn họ là con dân của ta, mặc dù sau này không còn ngày gặp lại, ta cũng hy vọng họ không phải ôm hận rời đi, chỉ có điều, vạn vạn không ngờ … bọn họ lại … lại … haiz!”
Gã tỏ ra như thế khiến đám người Nghiêm Thiên Thụy rất đỗi ngạc nhiên.
Lan Phất vương đào tim đào phổi giãi bày với họ, quả là một trái tim quân chủ nhân từ.
Gã nói: “Ta biết rất nhiều người vì tư lợi bản thân không muốn dựng kết giới, ta cũng biết chư vị có điều hoài nghi ta, nhưng ta thật sự không nhìn nổi tình cảnh của họ. Mấy năm qua, ta luôn nỗ lực thay đổi suy nghĩ của họ, nhưng thu hoạch chẳng có là bao! Vừa nghe phải dựng kết giới, ta cũng không đành lòng, luôn cho rằng họ cực khổ vào Lan Phất quốc, lại đi về tay không, ta lấy làm hổ thẹn với họ. Nhưng hôm nay nhìn lại, vẫn là các tiền bối suy nghĩ cặn kẽ, quả thật nên dựng kết giới, bọn họ đã điên cuồng, chúng ta không thể tiếp tục mềm lòng cho qua!”
Gã nói một hơi, đám người thất sư huynh đều lộ vẻ mặt động dung.
Thẩm Thanh Huyền lại không kìm được nhíu mày.
Không phải y quá đa nghi, mà việc này thật sự phát triển quá quỷ quyệt.
Quả thật những lý do thoái thác của Lan Phất vương rất lưu loát, tình lý và đạo lý rõ ràng, nhưng sơ hở cũng rất nhiều.
Thẩm Thanh Huyền không nhắc nhở Nghiêm Thiên Thụy, bản thân họ năm đó cũng không ai phát hiện được chuyện này.
Thôi … tạm thời cứ chờ xem thế nào.
Dù sao cũng là ảo cảnh, y muốn nghiêm túc xem năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Đoàn người hồi cung, Lan Phất vương kể rõ tình huống rồi cứng ngắc nói: “Nghiêm đạo quân, ngày mai các ngươi bắt đầu bày trận đi!”
Thật ra Nghiêm Thiên Thụy vẫn còn nghi ngờ, nhưng nghe gã nói, hắn chấn động: “Những phàm nhân kia …”
Lan Phất vương: “Các ngươi cứ chuyên tâm bày trận, chuyện khác đều giao cho ta, nhất định ta sẽ không để họ quấy rầy chư vị!”
Nghiêm Thiên Thụy nhìn thất sư huynh, thất sư huynh cho hắn một ánh mắt khẳng định.
Thế là Nghiêm Thiên Thụy bảo: “Vậy làm phiền bệ hạ!”
Lan Phất vương nói: “Rõ ràng là chư vị vất vả! Đây là chuyện tạo phúc cho hai giới, có thể được chư vị tương trợ, toàn thể Lan Phất ta vô cùng cảm kích!”
Từ đầu đến cuối gã không hề xưng trẫm, toàn dùng là ta, thái độ vô cùng thành khẩn và kính trọng.
Gã đi rồi, đám người Nghiêm Thiên Thụy và thất sư huynh thương lượng thời gian.
Thẩm Thanh Huyền không chen lời, Cố Kiến Thâm tới giúp đỡ nên không tiện nói gì, hai người đứng một bên nghe.
Nghiêm Thiên Thụy cùng thất sư huynh đều nghi ngờ, nhưng có thể mau chóng bày trận là chuyện tốt, sau khi thương lượng xong, họ nói: “Đến lúc đó chúng ta phân công nhau hành động, một phần chuyên tâm bày trận, một phần lưu lại thần thức đề phòng tai họa ngầm.”
Mặc dù thực sự có âm mưu, nhưng với thực lực hiện giờ, họ vẫn có đủ khả năng chống đỡ, cưỡng chế bày trận!
Thế là từng người đi nghỉ ngơi, yên lặng chờ ngày mai đến.
Thẩm Thanh Huyền rất rõ, ngày mai nhất định không thuận buồm xuôi gió, về phần xảy ra chuyện gì, chỉ có thể yên lặng theo dõi kỳ biến.
Mấy ngàn năm trước, khi đó mình như thế nào?
Có lẽ chẳng nghĩ gì cả …
Nghiêm đường chủ cùng thất sư huynh gánh vác mọi chuyện, y chỉ tới đây phụ trách ra sức, làm gì thì làm, những việc khác căn bản không quan tâm.
Đương nhiên, với tính cách khi đó của y, muốn quan tâm chỉ sợ cũng không phát hiện được sóng ngầm trong đấy.
Sáng sớm hôm sau, mọi người với tinh thần phấn chấn bắt đầu bày trận.
Đo lường vẫn chưa hoàn thành, vẽ trận cũng cần thời gian, nhưng chỉ cần không ai cản trở thì chẳng còn gì đáng lo.
Lan Phất vương nói được làm được, thật sự ngăn chặn giúp họ, không còn ai đến quấy rầy.
Vẽ trận sắp hoàn thành, đã đến lúc bày trận, Nghiêm Thiên Thụy cùng thất sư huynh thở phào nhẹ nhõm, bọn họ nhìn nhau rồi nói: “Tiếp theo cần mọi người cùng nhau dốc hết linh lực toàn thân khởi động kết giới!”
Ai cũng sợ đêm dài lắm mộng, đồng loạt đáp: “Bắt đầu đi!”
Tất cả đều tiến hành từng bước, thuận lý thành chương, có vẻ nếu tiếp tục, kết giới có thể đại công cáo thành.
Thẩm Thanh Huyền tản thần thức ra bên ngoài, bắt giữ một chỗ quái lạ, đuôi mày y nhướng lên, hiểu rõ đầu đuôi trong đó.
Có điều, y không thể ngăn cản, chỉ có thể mặc nó xảy ra.
Tám người đứng ở mắt trận, linh lực trút xuống, sức mạnh dồi dào như muốn lật đổ núi biển, rất nặng và sâu, khiến người nhìn mà sợ hãi.
Bày trận hết sức thuận lợi, trong mắt mọi người lộ vẻ vui mừng, khi đã tiến hành được một phần mười …
“Hỏng rồi!” Thất sư huynh kinh hãi thét lên, tiếc rằng đã muộn.
Kết giới đại thành! Nhưng hướng thì ngược lại …
Vốn là kết giới phân Lan Phất quốc thành hai, lúc này lại thành một vòng khép kín, tách tám người bày trận khỏi Lan Phất quốc và giới tu chân.
Một cảm giác kéo căng mãnh liệt ập vào mặt, bọn họ chẳng hề có năng lực phản ứng đã bị cưỡng ép kéo vào.
Trong lúc ý thức mơ hồ, Thẩm Thanh Huyền cảm nhận được một vòng tay ấm áp, Cố Kiến Thâm dùng sức ôm y, khẽ nói: “Đừng sợ, ta ở đây.”
Đồ ngốc … Thẩm Thanh Huyền tức giận mà nghĩ: Ở trong kết giới vặn vẹo còn dám di chuyển, bộ muốn da tróc thịt bong sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT