Họ kém nhau mười bảy tuổi, trong mắt nhân loại thì khá là dài.

Thẩm Thanh Huyền hiểu rõ trong lòng, cũng biết mình sống lâu hơn người thường, nhưng Cố Kiến Thâm cũng có khả năng đó.

Đến lúc đó, y không thể không rời khỏi thế giới này vì tuổi già, mà để lại Cố Kiến Thâm Cố Kiến Thâm một mình ở đây mười mấy năm thì tội lắm.

Ngay cả thời gian ngắn ngủi như thế, Thẩm Thanh Huyền cũng không đành lòng để hắn cô độc một mình.

Suy nghĩ của y là thế, nhưng vào tai Cố Kiến Thâm lại mang một hàm nghĩa khác.

Thẩm Thanh Huyền để ý chênh lệch tuổi tác giữa họ, nếu để ý, có phải nghĩa là y …

Cố Kiến Thâm rất sợ tự mình đa tình, cho nên chẳng dám nghĩ nhiều, rồi dứt khoát đồng ý: “Được!”

Trong mắt Thẩm Thanh Huyền ánh lên ý cười, như tỏa sáng dưới những tia nắng vỡ vụn, y lại hỏi hắn: “Cậu có biết nó có nghĩa gì không?”

Cố Kiến Thâm chỉ lẳng lặng nhìn y, mắt quên cả chớp.

Thẩm Thanh Huyền thì thầm: “Nghĩa là, ba mươi năm sau cậu phải đối mặt với một ông già, qua ba mươi năm nữa cậu phải rời đi cùng người ấy, dù còn sống được mười mấy năm nữa, cậu vẫn phải cùng tôi …”

Trong lòng Cố Kiến Thâm vỡ òa vì vui sướng, hắn chỉ quan tâm một việc: “Anh sẽ ở bên tôi sao?”

Thẩm Thanh Huyền bước lên bậc thang cuối cùng, ôm mặt rồi hôn hắn.

Tất cả ngôn từ đều không chống cự nổi nụ hôn triền miên này.

Không ở bên nhau, thì cần gì hỏi những điều ưu trước họa sau này?

Không ở bên nhau, thì cần gì xin cùng xuống hoàng tuyền?

Khi cánh môi Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm tách ra, y kề vào chóp mũi hắn và nói rằng: “Đồ ngốc.”

Cố Kiến Thâm lại hôn y.

Trên Vạn Tú sơn không một bóng người, chỉ có những biệt thự ngay ngắn xinh đẹp.

Thẩm Thanh Huyền muốn đến đây, tất nhiên đã sớm cho người chuẩn bị mọi thứ.

Bọn họ vào phòng, nụ hôn ngọt ngào vì không gian chật hẹp mà không ngừng lên men, khát vọng đáy lòng giải phóng vì thoát khỏi khỏi gông xiềng.

Thẩm Thanh Huyền cười với vẻ rất đỗi dịu dàng, tiếp nhận Cố Kiến Thâm một cách trọn vẹn.

Cố Kiến Thâm như một mao đầu tiểu tử ôm người trong lòng, cẩn thận dè dặt vì sợ làm y đau.

Thẩm Thanh Huyền khó thể cầm nổi khi thấy hắn như thế – có lẽ do vị Đế tôn Tâm Vực quá thành thục quá đạo sĩ, bởi thế càng tăng rõ sự khác biệt, trở nên quyến rũ chết người.

Thẩm Thanh Huyền vốn hơi đau, nhưng thế này thì hết nhịn nổi: “Cậu nhanh lên đi.”

Giọng nói tuyệt vời ấy của y khiến trái tim Cố Kiến Thâm đập liên hồi, không thể kiểm soát được hành động của mình.

Hai trái tim ngọt ngào, bởi vì va vào nhau mà bốc lên khói lửa xinh đẹp. Đại não bị rọi cho trống rỗng, khoái cảm kéo đến cùng lúc khiến người ta cảm thấy mỹ mãn.

Tắm rửa xong, Thẩm Thanh Huyền lười biếng dựa vào lồng ngực hắn, nói: “Cậu thắng rồi, hiện giờ có thể hỏi tùy ý.”

Cố Kiến Thâm nhìn y: “Tôi đã biết điều mình muốn biết nhất.” Có thể ở bên Thẩm Thanh Huyền đã là may mắn lớn nhất rồi, những thứ khác …

Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền rất rõ tính cách muộn tao này của hắn.

Y bày ra cuộc thi để tìm bậc thang cho tên quỷ muộn tao này, giúp hắn biết được điều muốn hỏi.

Mặc dù ở bên nhau, nhưng không phải vì chuyện căn cứ mới nhân nhượng hắn?

Mặc dù ở bên nhau, nhưng có phải Thẩm Thanh Huyền còn thích Cố Phi không?

Mặc dù ở bên nhau, nhưng có phải Thẩm Thanh Huyền coi hắn thành Cố Phi không?

Không thể không nói, Tôn chủ đại nhân của chúng ta thật sự tiến bộ, đủ khả năng đuổi kịp mạch não như mê cung của lão công nhà mình rồi.

Thẩm Thanh Huyền cố tình kích hắn: “Qua thôn này không còn nữa đâu đó.”

Môi mỏng Cố Kiến Thâm mấp máy.

Thẩm Thanh Huyền cũng bị tính cách này của hắn làm cho rầu muốn chết, y bảo: “Cậu không muốn biết chuyện năm đó giữa tôi và chị Phi?”

Cố Kiến Thâm muốn biết, muốn sắp điên luôn, nhưng hắn không dám tham quá nhiều, nếu tham thêm, lỡ mất đi thì biết phải làm sao?

Người càng trả giá nhiều tình cảm thì càng nhát gan, bởi do rất dễ thỏa mãn, cho nên không dám ôm lấy hạnh phúc chân chính kia.

– Ai biết được phía sau là hạnh phúc hay bất hạnh?

Thẩm Thanh Huyền đành dọn “bậc thang” đã chuẩn bị xong xuống dưới chân mình, đoạn nói: “Tôi là người giữ lời hứa, cậu đã thắng thì tôi nhất định phải trả lời.”

Thân thể Cố Kiến Thâm cứng lại thấy rõ, hai người cách rất gần nên Thẩm Thanh Huyền có thể nhận ra hắn đang căng thẳng.

Y tìm một góc độ thư thích, nằm đợi một hồi mới chậm chạp mở miệng: “Tôi là cô nhi, lại còn thích đàn ông, trước khi gặp được Cố Phi, tôi từng làm nhân viên tạp vụ ở một gay bar.”

Cố Kiến Thâm nghe thế liền mở to mắt, hắn thật sự không ngờ, vì mười mấy năm qua Thẩm Thanh Huyền biểu hiện cực kỳ bình thường.

Không đúng, cũng không tính là bình thường, nhiều năm qua bên cạnh y không có lấy một người phụ nữ, chẳng lẽ không phải ám chỉ …

Thẩm Thanh Huyền tiếp tục phịa kịch bản: “Vào lúc cuộc đời mê man nhất, tôi gặp được chị Phi, chị dạy tôi rất nhiều thứ, trong đó có những đạo lý làm người ít ai nói tôi biết.” Y vừa nói vừa nhìn Cố Kiến Thâm, “Cậu đó, sống trong nhung lụa nhất định không hiểu tâm trạng tôi lúc đó đâu.”

Cố Kiến Thâm lập tức nắm tay y.

Thẩm Thanh Huyền mỉm cười, tiếp tục nói: “Tôi không có người thân, chị Phi là người thân đầu tiên của tôi, sau đó chúng tôi bỏ đi, vượt bao chông chênh trốn đến một làng chải nhỏ, khi đó chị ấy đã mang thai cậu, mong mỏi cậu ra đời.”

“Tôi biết cậu rất quan tâm tình cảm tôi dành cho chị Phi, thực ra tôi cũng không nói rõ được, chị là người đầu tiên đối xử tốt với tôi, nhưng chị có người yêu vĩnh viễn không thể quên, tôi thích chị ấy, nhưng dường như không phải loại thích đó …”

“Rất nhiều người đều cảm thấy rất khó tin, không thể nghĩ nổi vì sao tôi lại chăm sóc cậu, vì sao lại chấp nhất chuyện Cố Phi tỉnh lại, nhưng ngoài những việc đó ra, tôi còn có thể làm gì đây?”

Thẩm Thanh Huyền nhìn Cố Kiến Thâm, đôi mắt quá đỗi dịu dàng: “Là chị Phi cho tôi giá trị tồn tại, chị là người thân duy nhất của tôi, cậu cũng là người thân của tôi, nếu tôi bỏ hai người, thì tôi còn gì đây?”

Kịch bản lần này bịa rất hay, Thẩm Thanh Huyền sẽ không nói mình đã mất rất lâu mới nghĩ ra được đâu, nghĩ tới sắp hói đầu mới ra đó!

Cố Kiến Thâm đương nhiên tin hết, lại còn rất đau lòng, hắn ôm y, in những nụ hôn tỉ mỉ lên cần cổ trắng nõn của y.

Thẩm Thanh Huyền vẫn chưa nói xong, y hoài niệm: “Chắc cậu không nhớ đâu, hồi bé cậu đáng yêu lắm, bé thế này nè, không khóc không quấy, cực kỳ nghe lời, còn thích gần gũi tôi, cậu biết không? Cậu không cho chị Phi ôm, cứ nhất định muốn tôi ôm …”

Y ngửa đầu nhìn Cố Kiến Thâm, khẽ cười: “Từ bé đã rất gian rồi, dáng vẻ ấy tôi nỡ lòng nào bỏ?”

Dù gì bây giờ Đế tôn đại nhân cũng là chàng trai mười tám, nghe xong rất đỗi ngượng ngùng, hai gò má nóng lên.

Thẩm Thanh Huyền đổi chủ đề, lại nói: “Tôi không biết vì sao cậu bắt đầu nảy sinh tình cảm đó với tôi, hình như chúng ta ở cùng nhau cũng không giống cha con bình thường, chẳng trách cậu lại sinh tâm tư như thế.”

Nói xong, y ôm mặt Cố Kiến Thâm, cách hắn thật gần: “Tiểu Thâm, tôi không ghét tình cảm của cậu, thậm chí còn vui mừng, nhưng có lẽ do tôi chỉ muốn độc chiếm, không muốn mất cậu, dù thật là thế, cậu vẫn muốn ở bên tôi ư?”

Đây là cách nói thuận lý thành chương nhất mà Thẩm Thanh Huyền có thể nghĩ ra.

Làm cha mười mấy năm, nếu yêu hắn ngay lập tức thì quá bất thường.

Mà bất thường sẽ trở thành khúc mắc của Cố Kiến Thâm, Thẩm Thanh Huyền không muốn để hắn nghĩ ngợi lung tung.

Vất vả đã qua, y muốn cho hắn tình yêu ngọt ngào say đắm, từ từ dùng cách hắn có thể chấp nhận mà cho hắn.

Không thể không nói, Tôn chủ đại nhân không uổng công nghĩ “hói đầu”, kịch bản này hoàn toàn sát với lối nghĩ sâu xa của Cố Kiến Thâm, cho hắn hy vọng và chặt đứt nỗi sợ của hắn.

Giải thích chuyện Cố Phi.

Nuôi dưỡng hắn có lý do.

Thẩm Thanh Huyền thấu hiểu cho lòng mình, khiến Cố Kiến Thâm vừa đau lòng vừa thương tiếc.

Hắn ôm siết lấy y, giọng nói khẽ run: “Chỉ cần anh không ghét tôi, tôi sẽ vĩnh viễn không rời xa anh.”

Thẩm Thanh Huyền đau lòng, song cũng chỉ có thể làm tới đây, nếu tùy tiện thổ lộ, sợ rằng hắn chẳng dám yêu nữa.

Thẩm Thanh Huyền cũng ôm hắn, khẽ nói: “Tôi cũng sẽ không rời xa cậu.”

Hai người đã vậy, đương nhiên Cố Kiến Thâm sẽ không ra nước ngoài nữa.

Còn buồn cười hơn nữa là, vì chuyện đi học bị làm lỡ, cho nên Cố Kiến Thâm nhảy lớp, chương trình đại học bốn năm mất hai năm đã xong.

Thực ra hắn có thể học xong trong vòng một năm, nhưng nhà trường không cho phép, hắn đành kéo dài thêm năm nữa.

Sau khi tốt nghiệp, cứ tưởng mỗi ngày có thể ở cạnh Thẩm Thanh Huyền, thế mà Thẩm Thanh Huyền trừng hắn: “Lên thạc sĩ đi!”

Cố Kiến Thâm: “…”

Bạn học Lão Cố bất đắc dĩ thi thạc sĩ, sau khi tốt nghiệp, Thẩm Thanh Huyền tiếp tục yêu cầu: “Thi tiến sĩ.”

Cố học bá tiếp tục học học học vì vợ.

Thẩm Thanh Huyền có mục đích riêng, điều có thể học ở phàm thế rất nhiều, học thêm chút không bất lợi chỗ nào hết.

Lại sau khi tốt nghiệp, ông chú Chu Trì bị lưu ban ba lần miễn cưỡng tốt nghiệp chính quy nói với vẻ hết hồn: “Cháu tôi thật trâu bò …”

Thẩm Thanh Huyền: Chứ sao.

Sau này Cố Kiến Thâm không kế thừa nghiệp của Thẩm Thanh Huyền, hắn bị nhà vợ bồi dưỡng thành nhà khoa học hàng đầu.

Cống hiến cho nhân loại trong lĩnh vực vật lý rất lớn.

Thật lâu thật lâu về sau, Thẩm Thanh Huyền nhờ vào hắn mà được chính phủ đặc xá, có thể tự do ra nước ngoài.

Đương nhiên khi đó Thẩm Thanh Huyền đã tẩy trắng Hạ Hưng hoàn toàn, không có chút bối cảnh đen tối nào, biến hóa nhanh chóng thành tập đoàn đa quốc gia, còn tấn công vào nghiên cứu thuốc điều trị ung thư.

Vào lúc Thẩm Thanh Huyền bốn mươi sáu tuổi, Chu Trì mới biết quan hệ của y và Cố Kiến Thâm.

Dùng cái gì để hình dung Chu đại thiếu hả … À, tâm trạng của người đã là nửa Chu lão gia tử thế nào?

Cằm rơi xuống đất, nằm yên vị dưới đất, như thế gần mười tám lần.

Mặc dù đã hơn năm mươi nhưng tính Chu Trì vẫn không thay đổi, gã tìm Thẩm Thanh Huyền, lén la lén nút nói: “Người anh em bản lĩnh lắm, con dâu nuôi từ bé luôn, đúng là …”

Nuôi, con, dâu, từ, bé … Rất có hình tượng chứ sao.

Thẩm Thanh Huyền nhoẻn miệng cười một cách không phúc hậu.

Thật ra Chu Trì khá lo lắng, dù gì Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm chênh lệch tuổi tác rất nhiều, bất cứ ai quan tâm đều sẽ để ý.

Nhưng nhìn khuôn mặt Thẩm Thanh Huyền mười năm như một, gã thở dài: “Cậu đó, đúng là may mắn, dường như không biết già.”

Thẩm Thanh Huyền nhìn gã: “Anh cũng đâu già.”

Chu Trì lăn lộn trong giới giải trí nên rất chú trọng hình tượng và bảo dưỡng, tuy đã hơn năm mươi, nhưng trông tuấn tú cứ như ba mươi.

Chu Trì trợn mắt: “Cho cậu xem cái này hay lắm.”

Gã tém kiểu anh tuấn của mình sang một bên …

Thẩm Thanh Huyền cười nghiêng ngả, nếp tóc này … thảm quá rồi!

Chu Trì u oán hỏi: “Đẹp trai không?”

Thẩm Thanh Huyền an ủi gã: “Được rồi, anh không tém ai mà biết?”

Chu Trì căm phẫn: “Tôi biết!”

Đúng là ngược mà, một đại thúc đẹp giai như thế, vậy mà vừa vén tóc đã thành ông già, chậc chậc …

Thẩm Thanh Huyền đành nói: “Khụ, ăn nhiều chút đồ bổ …:”

Chu Trì nhìn mái tóc vừa đen vừa dày của y, hâm mộ tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Người so với người … tức chết mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play