Nhìn thì tưởng trong phòng chỉ có hai người, nhưng thực chất lại có ba tên ẩn núp nơi nào đó thủ thế chờ đợi.
Bên ngoài lại dàn xếp thêm mười tên, con đường sống sót duy nhất chỉ có biển rộng mênh mông kia.
Thẩm Thanh Huyền có thể lặn xuống biển ngưng thở trốn đi, nhưng Cố Phi và Tiểu Kiến Thâm thì phải làm sao?
Tình huống trước mắt không cho phép y hành động thiếu suy nghĩ, Cố Phi bị khống chế, Cố Kiến Thâm lại quá nhỏ, mặc dù tố chất thân thể y hiện giờ mạnh hơn người bình thường, nhưng không có bản lĩnh chống lại súng thật đạn thật.
Thẩm Thanh Huyền nhìn về phía lão già, thấp giọng: “Tôi có thể giao đứa bé cho ông, nhưng ông phải thả chị ấy trước.”
Lão già cười xùy một tiếng: “Cậu có tư cách gì bàn điều kiện với ta?”
Nói xong, tên da đen kia đè súng lục hằn một dấu sâu trên da thịt trắng nõn của Cố Phi.
Ánh mắt Thẩm Thanh Huyền bỗng chốc lạnh lẽo: “Nếu tôi giết nó?” Dứt lời, ngón tay thon dài của y đặt trên phần cổ mềm mại của Tiểu Kiến Thâm.
Lão già giận tím mặt: “Mày dám!”
Mặt Thẩm Thanh Huyền không đổi sắc: “Ông cảm thấy tôi có tình cảm với đứa bé này?”
Câu nói của y quả nhiên chọt trúng tâm sự của lão già.
Lúc nhận được tin Cố Phi rồi nhìn thấy thiếu niên mỹ mạo này, lão lập tức mắng cô vô liêm sỉ không biết bao nhiêu lần!
Con đàn bà dễ thay đổi, không sống nổi khi thiếu đàn ông, ngay cả thiếu niên này mà cũng bị cô mê hoặc cho ngu si!
Thực ra không thể trách lão nghĩ nhiều, quan hệ giữa Thẩm Thanh Huyền và Cố Phi rất dễ khiến người ngoài hiểu lầm.
Nếu Thẩm Thanh Huyền không thích Cố Phi, sao có thể từ bỏ tất cả cùng cô sinh sống tại làng chài nhỏ bé không bóng người chờ sinh? Nếu không thích cô, sao có thể hết lòng chăm sóc cô, còn lo cho con cô lâu đến vậy?
Trong mắt người ngoài, đừng nói là thích Cố Kiến Thâm, chỉ sợ cả ngày lẫn đêm Thẩm Thanh Huyền đều mong bé chết oan chết uổng, thế thì y có thể cùng Cố Phi làm chim liền cánh, cây liền cành.
Hiểu được điều này, cho nên Thẩm Thanh Huyền nhân cơ hội lợi dụng tâm lý bọn họ.
Trong con ngươi lão già rốt cục lộ ra sơ hở, lão trầm giọng quát: “Buông đứa bé ra, bằng không ta giết Cố Phi!”
Ấy vậy mà vào thời điểm này, Thẩm Thanh Huyền lại cười, trên gương mặt diễm lệ của thiếu niên lộ rõ điên cuồng: “Vậy thì cùng chết.”
“Mày!” Lão già giận điên lên, nhưng không thể không tỉnh táo.
Có lẽ đối với người trưởng thành, tử vong là một điều đáng sợ, nhưng đối với người trẻ tuổi hãm sâu vào vào si luyến quên hết tất cả, e rằng lại xem đây là một chuyện lãng mạn.
Đứa bé không thể chết được!
Lão già bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Ta thả Cố Phi, làm sao xác định mày sẽ đưa đứa bé cho ta?”
Thẩm Thanh Huyền nói: “Cho tôi một chiếc ca nô, đưa Cố Phi lên đó, tôi sẽ đặt đứa bé trên bờ biển.”
Thẩm Thanh Huyền diễn thật đến mức cả Cố Phi cũng tin, trong mắt cô ngập tràn van xin.
Sắc mặt lão già đổi tới đổi lui, hiển nhiên đang cân nhắc.
Thẩm Thanh Huyền lại nói: “Nếu tôi đổi ý, ông vẫn có thể một súng bắn chết chúng tôi.”
Đúng vậy, cô lên được ca nô thì sao? Đợi khi Thẩm Thanh Huyền thả đứa bé, lão sẽ sai người bắn chết y!
Dù sao cục diện hiện giờ kiểu gì cũng là cùng chết, còn không bằng thử xem có thể giữ được đứa bé hay không.
Về phần liệu có làm đứa nhỏ bị thương hay không … chả sao, chỉ cần còn sống là được!
Lão già nói: “Người trẻ tuổi, đừng lôi mạng mình ra đùa giỡn.”
Như thế nghĩa là đã quyết định, Thẩm Thanh Huyền bỏ súng lục tỏ thành ý, đồng thời khuếch tán cảm giác đến mức lớn nhất, tập trung quan sát.
Cố Phi vẫn còn kháng cự … Thẩm Thanh Huyền nhìn cô, cô lại hiểu ý một cách thần kỳ.
Y sẽ không vứt bỏ Tiểu Kiến Thâm, y thật lòng yêu Tiểu Kiến Thâm, sao cô có thể hoài nghi tình cảm y dành cho đứa bé?
Nửa năm qua, Mạt Thanh Hiền đã dành cho Tiểu Kiến Thâm sự chăm sóc tỉ mỉ cùng tình yêu sâu sắc.
Y sẽ không hại bé, nhất định sẽ không!
Trực giác của phụ nữ cùng sức mạnh người làm mẹ giúp cô hoàn toàn tỉnh táo.
Cô phải phối hợp với Thẩm Thanh Huyền, thế thì họ mới có thể tìm ra lối thoát!
Tên da đen cầm súng ném Cố Phi lên ca nô, cô đứng dậy đi tới vị trí lái tàu …
Lúc này, bầu không khí trên bờ biển vô cùng căng thẳng, tất cả đều ngưng thần đề phòng, thần kinh tập trung cao độ, chờ đợi quyết định sau cùng của Thẩm Thanh Huyền.
Thẩm Thanh Huyền chậm rãi lui tới bên cạnh ca nô, phụ trách nhận đứa bé là một gã đàn ông da trắng cường tráng, không cần nghĩ cũng biết tên này có bản lĩnh mạnh mẽ cỡ nào.
Lấy thân thể Thẩm Thanh Huyền, nếu y làm chuyện mờ ám sẽ dễ dàng bị chế phục ngay.
Cố Phi sốt ruột không thôi, cô nắm chặt tay lái, mắt nhìn đăm đăm vào họ … Bên tai là tiếng sóng biển gào thét, cô không biết chúng muốn cắn nuốt cô hay là cứu rỗi cô.
Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Thanh Huyền đột nhiên ra tay, động tác y vừa nhanh vừa mạnh, hầu như không cho người ta thời gian chớp mắt đã lướt qua gã đàn ông da trắng, cùng lúc đoạt lại súng lục phía sau gã!
Gã đàn ông da trắng cũng phản ứng cực nhanh, gã vung tay định khống chế thiếu niên đang vòng ra sau mình, nhưng vừa xoay người thì viên đạn đã ‘đùng’ một tiếng xuyên qua đầu gã, đến chết gã cũng chẳng thể ngờ, thiếu niên gầy yếu đơn bạc ấy lại có thân thủ và phản ứng cỡ đó!
Ngay lúc tay bắn tỉa còn chưa bắt kịp sự biến tốc ấy, Thẩm Thanh Huyền đã ôm Tiểu Kiến Thâm lên thuyền, y tiếp nhận hệ thống lái, đạp mạnh chân ga cấp tốc xông ra ngoài.
“Bắn! Giết bọn nó cho ta!” Lão già tức giận mở miệng, tiếc rằng đã chậm, viên đạn im hơi lặng tiếng bắn vào biển rộng, hoàn toàn không để lại dấu vết.
Lão già hổn hển nói: “Đuổi theo, đuổi theo bọn chúng cho ta!”
Tay bắn tỉa đụng phải hiện tượng kỳ dị, thế mà hắn lại không thể nhắm vào mục tiêu khổng lồ thế kia.
Tuy ca nô di động, nhưng bắn chết hai người trong khoảng cách này là chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng mà … họ lại làm không được.
Thẩm Thanh Huyền tất nhiên biết sự tồn tại của họ, y tốn nửa năm tích góp từng tí “linh khí”, lợi dụng chúng quấy nhiễu tầm mắt tay bắn tỉa mới có thể giữ được tính mạng.
Bằng không, một giây y bước lên ca nô kia sẽ trở thành bia ngắm sống, chỉ có một con đường chết!
Hiện giờ họ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, tiếng động cơ gào thét phía sau, một cuộc truy đuổi diễn ra!
Thẩm Thanh Huyền nói với Cố Phi: “Ngồi vững!”
Dứt lời, y lái ca nô như một viên đạn, dùng tốc độ kinh người lao đi.
Cao thủ theo sau không ít, bọn họ cũng tăng tốc độ truy đuổi, tính năng của ca nô cố định, dù kĩ thuật người lái có cao siêu cỡ nào cũng không thể vượt quá giới hạn.
Thẩm Thanh Huyền không còn linh khí quấy nhiễu, tình huống hiện tại chẳng mấy lạc quan.
Không thể cắt đuôi họ thì chỉ có bị truy đuổi!
Bé mập trong ngực tỉnh, đôi mắt đen láy chớp chớp nhìn y, không khóc cũng không ồn, im lặng nhìn mà thấy thương.
Thực ra Thẩm Thanh Huyền không quan tâm tử vong lắm, Cố Kiến Thâm lại càng không, chỉ là một thể xác, không được thì đổi cái khác.
Nhưng không thể.
Nếu hai người họ chết, Cố Phi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cô gái ấy không nên chết ở đây!
Thẩm Thanh Huyền hít sâu, nói với Cố Phi: “Nghĩ cách chăm sóc mình cho tốt.”
Cố Phi không biết y muốn làm gì, mở to hai mắt nói: “Em …”
Cô chỉ nói một chữ, rồi lại bị ca nô đột ngột quay đầu làm cho không nói được gì.
Thẩm Thanh Huyền không trốn.
Nếu trốn không thoát thì giải quyết chúng.
Y quay đầu làm người đuổi theo trở tay không kịp, Thẩm Thanh Huyền giơ tay trái, bóp cò súng, ống giảm thanh xóa sạch âm thanh, khiến tử vong trở nên càng thêm vắng lặng.
Người chết thì ca nô không còn ai khống chế, hai chiếc chạy sát theo y gặp nạn trước, bị rung tới mức chậm nửa nhịp.
Thẩm Thanh Huyền lại bắn thêm mấy phát, chính xác tàn nhẫn, lấy mạng người trong vài giây.
Cố Phi nắm chặt vòng bảo hộ, sắc mặt cô trắng bệch, con ngươi như đã hòa nhập vào biển sâu đen sẫm.
Từ lâu cô đã biết Thẩm Thanh Huyền không đơn giản, biết thiếu niên này không phải người thường, từ lúc y mang cô đến làng chài thì đã nhận ra.
Song cô thật sự không ngờ y lại … lại …
Tình cảnh này không phải không thể hình dung, mà là không muốn hình dung.
Cô không muốn thừa nhận thiếu niên dịu dàng chung sống cùng mình bao ngày qua, lại có dáng vẻ lạnh lùng tàn khốc đến nhường ấy.
Đó là kẻ địch, là người muốn mạng họ, cô rất rõ, nhưng lòng thương hại từ bản năng con người vẫn sinh ra.
Nhưng cô lại không cảm nhận được cảm xúc ấy từ Thẩm Thanh Huyền.
Thiếu niên xinh đẹp ấy tựa như một tử thần hiện thế dưới ánh trăng ma mị.
Mỗi lần ngón tay thon dài ấy co lại —— là lại lấy đi một sinh mệnh, hết lần này đến lần khác lộ ra dòng máu nóng bỏng.
Trận chiến rượt đuổi này được kết thúc bằng biển máu đỏ tươi.
Thẩm Thanh Huyền bắn viên đạn cuối cùng, kết thúc thêm một sinh mệnh nữa!
Xong, không phải … là bắt đầu.
Tội nghiệt nhân sinh chỉ vừa mở màn.
Hai chân Cố Phi ngâm trong nước biển lạnh băng, cảm nhận được cái lạnh toàn tâm.
Sở dĩ số mệnh được gọi là số mệnh, bởi vì chúng ta không thể tránh khỏi.
Thẩm Thanh Huyền nhân lúc cô thất thần lấy viên đạn ra.
Vì lần này quá đau, sắc mặt Cố Phi trắng bệch, đau đớn khiến cô trực tiếp bất tỉnh.
Thẩm Thanh Huyền không dám xả hơi, đây là thời điểm mấu chốt, chỉ cần hơi vô ý thì cô sẽ chết.
Điều kiện trước mắt rất gay go, thể lực lẫn linh khí y đều sắp chạm đáy, chỉ có thể liều mạng giữ lại cho cô một hơi.
Trước hết phải sống, bằng mọi cách cũng không thể để cô chết. Chỉ cần còn sống thì tất cả đều dễ nói!
May mà có Thẩm Thanh Huyền, nếu đổi thành một người khác, dù có là Cố Kiến Thâm trưởng thành cũng khó thể bảo vệ tính mạng Cố Phi.
Song trước tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, dù là Thẩm Thanh Huyền cũng chỉ làm được có bấy nhiêu.
Cố Phi sống, nhưng hôn mê bất tỉnh.
Thẩm Thanh Huyền nhìn mặt trời vừa ló dạng, lại nhìn đứa bé non nớt trong ngực mình, màu mắt chìm xuống như biển sâu.
Tạ gia.
Y sẽ nhổ cỏ tận gốc!
Chu đại thiếu Chu gia — bạn học Chu Trì oai phong nửa Hoa quốc vạn vạn không ngờ — mình làm mưa làm gió hơn mười năm chẳng sao, vậy mà mới “hoàn lương” một năm đã bị người ta bắt cóc!
Từ lần gặp Mạt Thanh Hiền ở Win thì gã đã rơi sâu vào lưới tình, không thể kìm nén, yên chi thủy phấn bình thường khó lọt vào mắt, gã mong nhớ ngày đêm, thở dài thở ngắn, hệt một tên bệnh thần kinh viết kép.
Trái tim gã đã cuồng dại đến thế, vậy mà tiểu yêu tinh kia lại chạy!
Để lại số điện thoại của y, cầm hai vạn đồng của gã, bỏ của chạy lấy người!
Chu đại thiếu phẫn nộ, huy động thế lực điên cuồng tìm y —— chỉ tiếc thế lực gã quá yếu, Chu lão sao có thể để cho anh em cùng mình vào sinh ra tử tìm tiểu kỹ nữ giúp gã.
Cho nên sau cùng không tìm được người, Chu đại thiếu đau lòng gần chết, cả ngày không ăn cơm.
Sáng hôm sau, quản gia nói với gã: “Người là sắt cơm là thép, ăn no mới có sức tìm người.”
Thế là Chu đại thiếu đói bụng váng đầu hoa mắt ‘cố sức’ ăn một bữa.
Chỉ tiếc tìm suốt một năm rưỡi, Chu đại thiếu không tìm được người, kết quả còn rơi vào bẫy, bị trói.
Càng nguy hiểm hơn là kẻ bắt cóc không cần tiền, chỉ muốn mạng nhỏ của gã.
Chu đại thiếu khóc đỏ cả mắt!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT