Thẩm Thanh Huyền thành thật nói: “Chỉ định gặp vài người cho thỏa đáng.”
Giỏi, bây giờ giọng Cố Kiến Thâm chỉ toàn mùi giấm chua: “Sau đó cùng dùng bữa?”
Thẩm Thanh Huyền rốt cục nhận ra ngữ điệu của hắn bất thường.
Cố Kiến Thâm hung tợn nhéo hai má y: “Nếu đã ăn cơm chắc chắn sẽ uống ít rượu, sau đó ý loạn tình mê …”
“Sao có thể?” Thẩm Thanh Huyền vội vàng nói, “Không đâu, ta sẽ không cùng các nàng …”
Cố Kiến Thâm không muốn nghe y nói nữa, cắn mạnh môi y một cái: “Không được cùng họ ăn cơm!”
Thẩm Thanh Huyền vốn chẳng xem trọng chuyện này, y và Cố Kiến Thâm tình đầu ý hợp, sao có thể gần gũi với người khác, còn về con nói dòng y đã có chuẩn bị, chẳng qua làm cho ra dáng chặn miệng quần chúng, không ngờ Cố Kiến Thâm lại để bụng như thế.
Cố Kiến Thâm lại cắn cổ y một phát: “Cũng không cho đi gặp họ.”
Thẩm Thanh Huyền nghe ngữ điệu hung tợn của hắn mà lòng được rót đầy nước đường, mềm mại khiến người ta đứng không vững, y định mở miệng, Cố Kiến Thâm lại nhấn mạnh lần nữa: “Không cho gặp bất kỳ người nào!”
“Được.” Thẩm Thanh Huyền dịu dàng nói, “Không gặp các nàng.” Dứt lời, y ngửa đầu nhìn hắn, đôi mắt cong tít, “Chỉ nhìn ngươi thôi.”
Cố Kiến Thâm ghen nhanh mà thôi ghen cũng nhanh, trên cơ bản chỉ cần được Thẩm Thanh Huyền dỗ dành, hắn liền được ngọt át mùi chua.
Y có “nhược điểm”, buổi tối bị bắt cưỡi ngựa cho thỏa lòng ai kia, làm Thẩm Thanh Huyền mệt không xuống được giường.
Tuyển tú đã định, tú nữ phải vào cung, tuy khó diện kiến thánh nhan, nhất định không có “tương lai”, nhưng chẳng còn cách nào.
Việc Thẩm Thanh Huyền có thể làm chính là đợi qua mấy năm lại đưa các nàng ra ngoài, tìm một nhà thích hợp để gả, đương nhiên điều kiện tiên quyết là các nàng đừng gây chuyện.
Việc khác Cố Kiến Thâm chẳng màng, nhưng đối với chuyện này hắn nhất định phải hỏi tới cùng.
Chuyện liên quan đến “tình địch”, hắn phải thăm dò chi tiết mới được!
Cố Kiến Thâm nói: “Có danh sách tú nữ thì đưa ta xem.”
Thẩm Thanh Huyền hiếu kỳ hỏi: “Ngươi xem làm gì?”
Cố Kiến Thâm lườm y, tức giận nói: “Ta chọn cho em.”
Thẩm Thanh Huyền: “…” Sao, sao cứ có cảm giác là lạ, thôi thôi, hắn không giận là tốt rồi, chuyện này vốn dĩ y đuối lý, là y có lỗi với hắn.
Lần này Cố Kiến Thâm không làm hoàng đế, trái lại đi làm chuyện của hoàng hậu, ngẫm lại đã thấy tức.
Nửa tháng sau, danh sách đã có, Cố Kiến Thâm từ bên ngoài về, mang về cho Thẩm Thanh Huyền “một thứ rất lớn”.
Thẩm Thanh Huyền tò mò nhìn cái vật vàng rực kia: “Đây là gì thế?”
Cố Kiến Thâm nói: “Máy đo địa chấn.”
Thẩm Thanh Huyền nghe hiểu bốn chữ kia, nhưng lại không rõ ý nghĩa của nó: “Máy đo địa chấn?”
Cố Kiến Thâm nói: “Từ phương đông chuyển tới, là bảo vật rất có tên tuổi.”
Cố Kiến Thâm giải thích: “Nghe bảo có thể báo trước động đất, em xem bên trong bát phương vị đều có một viên long châu, nếu tiến vào miệng con cóc bằng hồng ngọc, đồng nghĩa hướng đó sẽ có động đất xảy ra.”
Cố Kiến Thâm bật cười: “Không chính xác.” Với hắn thì cực kỳ không chính xác, mặc dù cơ quan khéo léo khiến người kinh diễm nằm ở bên trong, nhưng nếu thực sự có động đất, cảm giác của Cố Kiến Thâm còn đáng tin hơn bất cứ thứ gì.
Thẩm Thanh Huyền: “…”
Cố Kiến Thâm lại nói: “Tuy không chính xác, nhưng chẳng phải đẹp lắm sao?”
Cực kỳ đẹp, chế tác tinh xảo, toàn thân vàng óng, tám con cóc bên dưới được đúc từ hồng ngọc, mang màu đỏ xinh đẹp hiếm có.
Thẩm Thanh Huyền nói: “Rất đẹp.”
Cố Kiến Thâm vân vê vành tai mềm mại của y: “Ta nghĩ em nhất định sẽ thích, cho nên vất vả mang về.”
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Thanh Huyền lại càng thấy thích hơn.
—— Người mình thích tặng đồ cho mình đương nhiên là phải thích rồi.
Hai người nhìn nhau thật lâu, Cố Kiến Thâm thấy y hứng thú bèn nói: “Hạt châu bên trong là mã não đỏ rất đẹp, ta làm nó phun ra cho em nhìn thử nhé?”
Hiện giờ Thẩm Thanh Huyền là một người phàm chính hiệu, thành thử liên tục nói: “Đừng.”
Cố Kiến Thâm bật cười: “Sẽ không có động đất đâu.”
Thẩm Thanh Huyền vẫn dùng sức lắc đầu, thân làm vua một nước rất rõ sự đáng sợ của thiên tai, y không muốn vì trò đùa của mình khiến dân chúng gặp nạn.
Cả lòng Cố Kiến Thâm mềm nhũn, nắm tay y nói: “Yên tâm, có em, Kim quốc nhất định mưa thuận gió hòa.”
Hắn nói thật lòng, Thẩm Thanh Huyền lại tưởng hắn đang dỗ cho y vui, bèn cười nói: “Nhận cát ngôn của quân.”
Cố Kiến Thâm hôn y nói: “Đi dùng bữa nhé?”
“Đợi đã …” Lúc này Thẩm Thanh Huyền mới nhớ mình có việc quan trọng, nói: “Danh sách tú nữ đã có rồi.”
Cố Kiến Thâm đã quyết định: “Ba, không thể nhiều hơn.”
Thẩm Thanh Huyền ấp úng ừ một tiếng.
Cố Kiến Thâm cắn vành tai y: “Chờ xem, ta chọn cho em ba người xấu nhất!”
Thẩm Thanh Huyền bị hắn chọc cho thân ngứa mà tâm cũng ngứa: “Ngươi xem tên cũng có thể nhìn ra đẹp xấu?”
Cố Kiến Thâm đúng thật là nhìn ra được … đương nhiên hắn sẽ không nói y biết, chỉ bảo: “Mặc kệ đẹp hay xấu, em cũng không được đi gặp họ.”
“Được.” Thẩm Thanh Huyền thuận theo hắn, “Ai cũng không gặp.”
Cố Kiến Thâm lại hỏi y: “Chỉ nhìn ta?”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Chỉ nhìn ngươi.”
“Miệng bệ hạ ngọt như thế, chẳng nhẽ được bôi mật sao? Để thần nếm thử cái nào.” Dứt lời, hắn liền hôn lên môi y một cái.
Thẩm Thanh Huyền bị hắn hôn cho hứng tình, đành phải đẩy hắn: “Có chọn không thì bảo?”
Lúc này Cố Kiến Thâm mới tập trung nhìn danh sách: “Ta phải nhìn cho kĩ mới được.”
Hắn tỉ mỉ nhìn, trong đầu thu thập thông tin thật nhanh, đá hết mấy người nổi bật, cũng bài trừ những kẻ thích mặc đồ đỏ.
Thẩm Thanh Huyền thấy hắn nghiêm túc như thế lại buồn cười không thôi.
Đột nhiên, Cố Kiến Thâm dừng lại.
Thẩm Thanh Huyền cùng xem với hắn, thấy hắn dừng y cũng dừng, tầm mắt rơi trên tên tú nữ kia.
—— Liên Hoa?
Cố Kiến Thâm nhìn chằm chằm hai chữ này thật lâu, cuối cùng vẫn lướt qua.
Hắn thầm nghĩ: Âm đọc giống y hệt Tiểu Liên Hoa của hắn, hắn nể mặt thả cho nàng một con ngựa vậy.
Thẩm Thanh Huyền cũng lưu ý, y không biết Cố Kiến Thâm đang nghĩ gì, chỉ để tâm nhìn cái tên này.
Chẳng lẽ Cố Kiến Thâm quen tú nữ này? Hắn đã quên tất cả, người từng quen hẳn cũng sẽ không nhớ.
Không biết vì sao mà khi nhìn cái tên này, Thẩm Thanh Huyền luôn thấy bất an, hoảng hốt không cách nào hình dung, không rõ bắt nguồn từ đâu.
Cố Kiến Thâm gạch tên ba người, khép danh sách lại nói: “Cứ vậy đi.”
Thẩm Thanh Huyền cười hắn: “Chọn ba người xấu nhất?”
Cố Kiến Thâm cắn da thịt non mịn của y: “Ừ.” Thực ra có thể đưa đến trước mắt đế vương, nào có ai là xấu? Chẳng qua người Cố Kiến Thâm chọn đều là mỹ nhân “thích mặc đồ tang” bị Thẩm Thanh Huyền ghét nhất.
Thẩm Thanh Huyền bị hắn cắn cho tê dại, bèn đẩy hắn nói: “Đi dùng cơm.”
Cố Kiến Thâm vừa làm bừa vừa ước pháp tam chương với y: “Đã nói rồi, không cho gặp các nàng.”
Thẩm Thanh Huyền ừ một tiếng.
Cố Kiến Thâm lại lải nhải: “Nếu vô tình gặp cũng phải nhanh tránh đi.”
Thẩm Thanh Huyền dở khóc dở cười: “Biết mà.”
Cố Kiến Thâm vẫn không yên tâm: “Đến lúc thích hợp phải nhanh tống các nàng khỏi cung.”
Thẩm Thanh Huyền mềm lòng đến ngổn ngang: “Mọi việc đều nghe ngươi hết.”
“Vậy thì được …” Cố Kiến Thâm như đại cẩu liếm loạn, một bên càn quấy, một bên lại tủi thân.
Thẩm Thanh Huyền bị hắn làm cho tâm loạn thần mê.
Hai người cuối cùng vẫn làm một trận trong thư phòng, Thẩm Thanh Huyền ngủ một giấc dậy đã xem như ăn bữa khuya.
Cố Kiến Thâm sợ y đói nên dỗ y ăn mấy món, hai người lại hàn huyên một hồi cho tiêu thực rồi mới đi nghỉ ngơi.
Trước đó Thẩm Thanh Huyền ngủ hơi nhiều nên giờ không buồn ngủ, nhưng được Cố Kiến Thâm ôm như bảo bối, y cũng chẳng muốn động đậy.
Đợi người ôm y hô hấp đều đều, y mới lặng lẽ đứng dậy, vào thư phòng xem danh sách.
Ba người Cố Kiến Thâm chọn y đều không biết, cũng không thèm để ý, tóm lại đại thần trên danh sách này đều đã được y sàng lọc, con gái ai vào cũng được.
Tầm mắt y lại rơi xuống hai chữ “Liên Hoa”.
Vì sao Cố Kiến Thâm nhìn thấy cái tên này lại ngừng lại … Nàng có điểm nào đặc biệt sao?
Ma xui quỷ khiến, Thẩm Thanh Huyền đánh dấu cái tên này.
Cuối cùng chọn bốn tú nữ, Liên Hoa cũng nằm trong số đó.
Thẩm Thanh Huyền nhớ thương nữ nhân này đến vậy, Cố Kiến Thâm quay về lại quên béng người ta.
Chỉ là tên giống nhau, hắn cần gì phải để bụng? Tiểu Liên Hoa thật sự mới là người hắn đang ôm đây.
Chuyện tuyển tú cứ thế trôi qua.
Liên tục mấy ngày Cố Kiến Thâm đều khiến Thẩm Thanh Huyền mệt lã người, đừng nói đi gặp tú nữ, ngay cả lâm triều y cũng không đi được.
Đến khi Thẩm Thanh Huyền liên tục cam đoan, Cố Kiến Thâm mới miễn cưỡng để y nghỉ ngơi.
Trên thực tế, Cố Kiến Thâm rất dễ dụ, hắn vừa buông tha y, Thẩm Thanh Huyền liền lén hắn đi gặp tú nữ.
Chẳng phải ai xa lạ, chính là cô nàng tên Liên Hoa kia.
Cả hậu cung chỉ có nàng được diện kiến thánh nhan, phải nói tôn vinh lớn lao cỡ nào.
Gặp mặt xong, Thẩm Thanh Huyền lại thấy lòng âm ỷ khó chịu.
Liên Hoa này cũng không có gì đặc biệt … Miễn cưỡng mà nói thì, nàng không thích cười, mà khi cười rộ lại giông giống dáng vẻ sa sút năm đó của y.
Chỉ là giống một ít, cực ít mà thôi.
Thẩm Thanh Huyền đè huyệt thái dương, không muốn nghĩ nhiều thêm.
Mà lúc này, Oanh Đề trở lại: “Bệ hạ, đây là tình huống trong nhà Liên Hoa quý nhân.”
Thẩm Thanh Huyền đáp: “Để đó đi.”
Oanh Đề: “Vâng.”
Trong phòng không có người, Thẩm Thanh Huyền suy tư một lúc mới cầm xấp giấy kia, y hít sâu, mở ra xem.
Không có gì đặc biệt, phụ thân Liên Hoa y biết, là đại thần chưởng quản lễ pháp, cực kỳ trung tâm với y.
Thẩm Thanh Huyền tiếp tục lật xem, cuối cùng nhìn thấy một cái tên.
Thanh Huyền …
Liên Hoa còn một vị ca ca tên là Thanh Huyền.
Người này chỉ khác tên y có một chữ —— mà thể xác Thẩm Thanh Huyền hiện giờ tên là Thẩm Thanh Liên.
Thẩm Thanh Huyền tập trung nhìn, phát hiện nam tử tên Thanh Huyền này đã sớm qua đời.
_____
Hít hà drama
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT