Biên tập: Thiên Duyên

_____

Vệ Lăng Dương hát xong lại ở bên cạnh lẩm bà lẩm bẩm cả buổi, Từ Gia làm thinh mặc hắn huyên náo, cuối cùng hắn nói tới mức khát nước, chỉ có thể yên lặng ra ngoài phòng khách tìm nước uống.

Sau khi hắn ra ngoài, Từ Gia mới dừng bút trong tay, nhỏ giọng mắng: “Đồ ngốc.”

Ông bà Khương đã ngủ, Vệ Lăng Dương rón rén mở tủ lạnh, cầm hai chai thức uống định trở về phòng, đi được một nửa mới sực nhớ Từ Gia thích uống nước ấm, thế là mang ấm đun nước trên bàn theo.

Từ Gia thấy hắn vừa cầm ấm nước vừa cầm đồ uống, hai tay không chỗ nào rảnh, bèn đứng dậy cầm ấm đun nước, đặt nó trên bàn:

“Lấy nhiều thế làm gì?”

“Nước ấm cho cậu, đồ uống cho tớ.” Vệ Lăng Dương nói xong, vặn thức uống ngửa đầu rót vào, uống một hơi hơn nửa chai mới cảm thấy yết hầu khô khan đỡ hơn, thấy Từ Gia cầm ly nước ấm, hỏi cậu, “Có uống cái này không?”

“Không uống.” Từ Gia không có thói quen uống đồ uống vào ban đêm, cậu rót nước nóng, cất kỹ ấm đun nước sang một bên.

“Tớ cũng biết cậu không uống, nên đặc biệt lấy nước ấm cho cậu đó.” Vệ Lăng Dương nói.

“Cảm ơn.” Từ Gia gật đầu, bưng ly nước thổi vài cái, chầm chậm uống.

Vệ Lăng Dương chờ cậu uống nửa ly, đặt ly xuống mới cọ sang chỗ cậu, cầm đồng hồ báo thức trên bàn đưa tới trước mặt cậu, cò kè mặc cả nói: “Tớ tốt như thế, không cần phải làm bài đâu ha? Cậu xem trễ thế này rồi, nên ngủ thôi.”

Đồng hồ báo thức hiển thị 10 giờ 50, bình thường nếu không có chuyện gì khác, Từ Gia sẽ đi ngủ. Nhưng hôm nay cậu không thấy buồn ngủ, không chỉ vì chuyện mẹ mình, mà còn vì cái tên trước mắt vừa rồi hát tình ca làm loạn lòng mình lại không hề hay biết, cậu nói:

“Cậu đi ngủ trước đi, lát nữa tớ mới ngủ.”

Vệ Lăng Dương thấy cậu lại bắt đầu làm bài, trong lòng biết với tình trạng này hôm nay cậu nhất định ngủ không được, bản thân cũng không nỡ để cậu thức khuya một mình, nên dứt khoát quên ngủ để bồi quân tử.

Uống hết một hơi thức uống trong tay, hắn cũng ngồi xuống làm bài, dù sao mai là cuối tuần, không cần đi học, làm trang tám thì trang tám.

Hai người vùi đầu làm bài, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu, làm bạn cùng tiếng đồng hồ báo thức tích tắc, chớp mắt mà đã 12 giờ 30 rồi.

Vệ Lăng Dương vừa buông bút, bụng liền kêu ục ục.

Từ Gia nghe thấy, cũng dừng bút, ngẩng đầu hỏi hắn: “Cậu đói hả?”

“Đói!” Vệ Lăng Dương dùng sức gật đầu, mắt nhìn vở bài tập mình làm, sâu sắc cảm nhận được mình dùng não quá độ, phải ăn gì đó để bồi bổ.

“Ăn sủi cảo không?” Từ Gia nhớ trong tủ lạnh vẫn còn sủi cảo, đúng lúc cậu cũng thấy đói.

“Ăn chứ!”

Từ Gia đứng dậy dọn bàn, ra ngoài bắt tay làm bữa khuya.

Lúc rửa nồi, bà Khương trong phòng nghe động tĩnh rời giường ra xem, thấy cậu đang mở lửa chuẩn bị nấu sủi cảo, thế là bước nhanh qua định giúp đỡ:

“Sao không gọi bà? Coi chừng phỏng.”

“Không cần, bọn con chỉ nấu sủi cảo thôi ạ.” Từ Gia nói, cậu biết bà cụ ngủ không sâu, “Làm ồn ngoại sao?”

“Không có, đúng lúc bà dậy đi toilet thôi.” Bà Khương cười nói.

“Bà ngoại ơi, cùng ăn không ạ?” Vệ Lăng Dương ở bên cạnh hỏi.

“Bà ngoại không ăn đâu, các con tự làm ăn đi, ăn rồi đi ngủ sớm chút.” Bà Khương dặn dò đôi câu, rồi trở về phòng trước.

Từ Gia nấu sủi cảo xong, cậu và Vệ Lăng Dương mỗi người một bát, ngồi đối diện nhau ăn.

“Tớ nghe Châu Vu bảo tòa cao ốc bên Nam Hồ mới mở một tiệm KFC, mai tụi mình qua đó ăn không? Nghe bảo có món mới.” Vệ Lăng Dương ăn được một nửa, nhớ ra hai ngày trước Châu Vu nói cuối tuần đi hẹn hò với bạn gái mình, thuận đường tới ăn KFC, nên hắn quyết định cùng Từ Gia đi ăn một bữa, vừa lúc giải tỏa tâm trạng Từ Gia.

“Được.” Từ Gia gật đầu, dù sao ở nhà cũng không có gì làm.

“Ăn xong chúng ta có thể lên khu game ở lầu ba chơi.”

“Ừ, gọi Chu Tử Dao đi cùng đi.” Từ Gia nói.

“Tối qua cậu ấy về nhà ông bà rồi, nghe đâu là sinh nhật ông nội.” Vệ Lăng Dương nói, “Chỉ hai đứa mình thôi, 10 giờ ngày mai xuất phát.”

“Được.”

Vệ Lăng Dương ăn một bát sủi cảo lót bụng kèm thức uống pha chế mà mình thích, hắn cũng uống luôn chai thức uống còn lại.

Từ Gia phụ trách nấu, Vệ Lăng Dương chịu trách nhiệm rửa, hai người ăn xong, Vệ Lăng Dương thu dọn bát đũa và nồi, cùng Từ Gia đi đánh răng rồi về phòng ngủ.

Do buổi tối uống nước quá nhiều, tới nửa đêm Vệ Lăng Dương bị buồn tiểu làm tỉnh.

Bị buồn tiểu quấy rối giấc ngủ là một chuyện vô cùng phiền phức, hắn nhắm mắt nằm nhịn trên giường cả buổi không muốn nghĩ tới, vừa đếm cừu vừa thôi miên mình, cuối cùng thật sự hết nhịn nổi mới đành nhẹ tay nhẹ chân đứng lên bật đèn vào nhà vệ sinh.

Sợ đánh thức Từ Gia, hắn chỉ mở đèn bàn đặt cạnh đầu giường, rón ra rón rén xuống giường đi WC, lúc đi lại cảm thấy khát nước bèn nhịn không được ực hơn nửa ly, trở về phòng xem thử, đã là rạng sáng 3 giờ.

Đặt đồng hồ báo thức về chỗ cũ, Vệ Lăng Dương trở về giường. Hắn không ngủ ngay mà ngồi trên giường cho vơi một lúc, ban đêm ăn sủi cảo quá nhiều, đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tiêu hóa hết.

Từ Gia ngủ bên cạnh không bị đánh thức, nằm nghiêng hướng về phía hắn, một tay tựa vào đầu, một tay khoát trên lưng, người hơi cong, ngực phập phồng rất nhỏ, hô hấp nhẹ vô cùng.

Ban đêm trời hơi lạnh, Từ Gia mặc áo ngủ ngắn tay, chăn mền ban đầu còn che kín có lẽ do xoay người mà cuốn sang bên kia, Vệ Lăng Dương vòng tay qua cậu, kéo chăn qua đắp lên người Từ Gia, ánh mắt rơi vào mặt nghiêng đang ngủ say của cậu.

Đèn bàn trên giường rất mờ, vừa rồi bật đèn Vệ Lăng Dương đã xoay chụp đèn ngược hướng giường hơn nửa vòng, tránh ngọn đèn rọi vào Từ Gia.

Nhìn một hồi, Vệ Lăng Dương đặt mu bàn tay mình cạnh mặt Từ Gia mà so sánh, phát hiện màu da quả nhiên chênh lệch rất nhiều, thế là yên lặng bật cười, trong lòng cảm thán một câu công chúa và kỵ sỹ quả nhiên khác biệt.

“Ngủ ngon nha, công chúa nhỏ.” Vệ Lăng Dương thấp giọng nói, vươn tay tắt đèn bàn, nằm xuống cạnh Từ Gia.

……

Sáng sớm hôm sau, Vệ Lăng Dương lại bị buồn tiểu làm tỉnh, mắc dữ dội lắm luôn, lập tức kéo hắn khỏi giấc ngủ, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy Từ Gia ngủ bên cạnh mình.

Từ Gia ngủ rất ngoan, cậu vẫn giữ nguyên tư thế mặt hướng về phía Vệ Lăng Dương như tối qua, dường như chưa hề nhúc nhích.

Tuy hai người thường ngủ cùng nhau, nhưng dựa gần nhau thế này vẫn là lần đầu tiên, khoảng cách mặt đối mặt cũng chỉ chừng 10 cm. Vệ Lăng Dương có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của Từ Gia, nhẹ nhàng lướt trên mặt mình như lông chim mềm mại, ấm áp, và cũng rất nhột.

Không hiểu sao hắn vô thức nín thở, lẳng lặng ngắm Từ Gia gần trong gang tấc.

Vệ Lăng Dương nhìn thẳng một đường, từ trán cậu, lông mày, hàng mi, mũi rồi đến môi, ngay cả đi toilet cũng tạm thời quên mất.

Mà lúc này đây Từ Gia đang ngủ rất ngon, không có dấu hiệu tỉnh lại, cúc áo ngay cổ áo ngủ bung ra hai viên, vì nằm nghiêng mà lộ xương quai xanh với đường nét xinh đẹp cùng mảng nhỏ lồng ngực, bại lộ ngay trước mắt Vệ Lăng Dương không chút nào che lấp.

Lại nói trước đây hai người họ cũng từng tắm cùng nhau, đừng nói lộ xương quai xanh, ngay cả chim nhỏ cũng thẳng thắn vô tư nhìn rồi. Thế nhưng không hiểu vì lẽ gì, Vệ Lăng Dương giờ phút này cảm thấy váng đầu, mắt nhìn chằm chằm da thịt trắng nõn dưới cổ đối phương mà không sao dời nổi, nơi nào đó vốn đang buồn tiểu lại có xu thể thức tỉnh.

Bị suy nghĩ trong lòng làm hoảng sợ, Vệ Lăng Dương phục hồi tinh thần, bỗng chốc lui về sau kéo giãn khoảng cách hai người, rồi lại vì động tác quá mau mà bất cẩn đụng vào cái bàn cạnh giường, phát ra một tiếng “ầm”, bản thân hắn cũng đau tới mức ôm đầu kêu rên.

Từ Gia bị tiếng vang bất thình lình này đánh thức, giật mình mở mắt ra, phát hiện Vệ Lăng Dương đang ôm đầu kêu đau, cậu liền vội vàng đứng dậy, ngồi xổm bên cạnh hắn, khom người lên tiếng hỏi:

“Xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì, tớ …” Vệ Lăng Dương ngẩng đầu muốn nói chuyện, ánh mắt vừa vặn đối diện cổ áo cậu.

Vì đang khom lưng, cổ áo Từ Gia lại mở rộng hơn một ít, hắn lơ đãng nhìn thấy điểm đỏ nhạt bên ngực trái, vô cùng bắt mắt trên làn da trắng nõn.

Vệ Lăng Dương: “…”

Đối với nam sinh, nhất là nam sinh tinh lực dồi dào, sáng sớm là thời điểm vô cùng vi diệu, bởi vì có một loại phản ứng tự nhiên mang tên sinh*lý.

Dưới kích thích song song của buồn tiểu và thị giác, Vệ Lăng Dương rõ ràng cảm thấy mình tiêu rồi. Vật thể kia hơi hơi cứng, làm hắn sợ tới mức kẹp chặt chân, không nói hai lời lập tức xoay người xuống giường, đưa lưng về phía Từ Gia.

“… Cậu sao vậy?” Từ Gia không hiểu ra sao.

“Không …” Vệ Lăng Dương thấy nửa người dưới mình đã ngóc lên một đoạn nhỏ, cảm thấy đau cả đầu, vội vàng bỏ lại một câu “Tớ mắc tiểu cần đi vệ sinh gấp” liền vọt ngay ra cửa, đi một nửa mới nhận ra tình hình hiện tại không hợp đi cửa chính, thế là vòng lại đưa lưng về phía Từ Gia, đi từ cửa ban công ra ngoài, hành động lưu loát trèo từ ban công về phòng mình.

“Mới sớm ra lại lên cơn gì thế không biết?” Từ Gia không rõ lý do nói thầm, duỗi eo một cái, xuống giường đi rửa mặt.

Bên kia, Vệ Lăng Dương trở về phòng mình, nhìn nửa.người.dưới.đã.hoàn.toàn.ngóc.dậy, cuộn len mèo cào trong lòng loạn thành một mớ.

Thiếu niên 16 tuổi, không phải không hề biết gì về tri thức sinh lý, bất kể là sáng.cứng hay là mộng.tinh, Vệ Lăng Dương đều từng trải, không hề cảm thấy có gì ghê gớm, nhưng có phản ứng với anh em mình thì là lần đầu, nhưng lại làm hắn sợ hãi, cho nên vừa rồi mới bất chấp không chào hỏi ông bà Khương mà đã chạy trối chết khỏi phòng Từ Gia.

“Tui phắc …” Nhìn hạ.thân không có dấu hiệu mềm xuống, vẫn chào cờ hùng dũng oai vệ, Vệ Lăng Dương sống không còn gì luyến tiếc mà che mặt, nào biết vừa nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên xương quai xanh xinh đẹp cùng đầu nhũ nhạt màu vừa rồi của Từ Gia. Đoàng, hắn giật nảy mình, dùng sức lắc đầu muốn tống khứ hình ảnh đòi mạng người này ra khỏi óc, không ngờ càng lắc lại càng rõ, cuối cùng đành phải tắm nước lạnh.

Vặn vòi sen tới mức tối đa, bọt nước lạnh băng tưới trên người, khô nóng nơi đáy lòng mới dần lui đi, nơi vốn phấn chấn tinh thần giữa hai chân cuối cùng chậm rãi ngủ yên.

Vệ Lăng Dương nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm mắng mình không ra gì, vậy mà có phản ứng này với Từ Gia, nếu Từ Gia biết được nhất định sẽ chán ghét mình.

“Dương Dương.”

Cửa phòng vệ sinh bị gõ, giọng Hà Mẫn Ngọc vang lên bên ngoài:

“Con đang tắm hả? Sao không mở nước nóng?”

“Con quên.” Vệ Lăng Dương trả lời, thầm nghĩ sao mà dám mở nước nóng? Bản thân đã sắp thiêu chết mình rồi.

“Mẹ mở cho con nhé, trời trở lạnh, tắm nước lạnh dễ bị cảm lắm.”

“Đừng.” Vệ Lăng Dương vội vàng ngăn cản, “Con cũng tắm sắp xong rồi, ra ngay thôi.” Nói xong hắn vươn tay tắt chốt mở vòi sen, lấy khăn lau khô thân thể, mặc quần áo vào rồi ra ngoài.

Tới giờ hẹn ra ngoài chơi với Từ Gia, Vệ Lăng Dương đứng ngoài ban công gọi Từ Gia một tiếng, sau đó xuống lầu chờ cậu.

Rất nhanh Từ Gia đã xuống lầu, lúc nhìn thấy quần áo Từ Gia mặc, Vệ Lăng Dương ngây ngẩn cả người.

Tối qua nhiệt độ nửa đêm đột nhiên giảm xuống, hôm nay thời tiết chuyển lạnh không ít, Từ Gia mặc quần yếm mà Vệ Lăng Dương mua hồi tuần trước, thân trên phối với áo nỉ mỏng cổ tròn màu trắng, ống quần được cuốn lên hai vòng, chân mang giày vải đế cao, lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng nõn lúc cậu di chuyển.

Vệ Lăng Dương nhìn cậu đi về phía mình, sửng sốt một lúc, rồi lập tức nhắm mắt nghiêng đầu sang chỗ khác, trong lòng luôn ra một câu: Mẹ nó, thật đáng yêu.

_____

Tác giả nói:

Vệ Lăng Dương: Chời đậu, vợ tui thiệt là đáng yêu, muốn …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play