Biên tập: Thiên Duyên

_____

Quần áo Vệ Lăng Dương và Từ Gia đa số đều là đồ thể thao, tới lầu 4, Từ Gia theo quán tính đi sang tiệm bán đồ thể thao, Vệ Lăng Dương lập tức kéo cậu sang cửa hàng quần áo tự thiết kế tên là “Cách điệu”, nói cho vang chính là thay đổi phong cách.

“Cách điệu” bán quần áo thịnh hành của giới trẻ, phong cách đơn giản với chủ đạo màu lạnh, vị trí cửa hàng hơi khuất, nên người qua lại không nhiều, lần đầu Vệ Lăng Dương và Từ Gia tới đây, không ngờ lại gặp người quen trong đấy.

Thật ra cũng không tính là người quen, bọn họ chỉ gặp đối phương một lần, cùng nhau chơi chèo thuyền vượt thác, chính là Cận Hạo.

Cận Hạo chống một tay trên bàn thu ngân, tay còn lại nhàm chán xoay bút máy, thấy hai người vào thì ngạc nhiên, ba người nhìn nhau hai giây, hắn chào hỏi trước tiên:

“Nha, thật trùng hợp.”

“Thật trùng hợp.” Từ Gia cũng bất ngờ lắm, lịch sự đáp lời.

“Cận Hạo? Sao cậu lại ở đây?” Vệ Lăng Dương hỏi.

“Làm thêm ngoài giờ.” Cận Hạo nhìn hai người, khóe miệng cong lên, “Các cậu đúng là như hình với bóng ha.”

“Chứ sao.” Vệ Lăng Dương không nghe ra ẩn ý trong lời y, tùy tiện trả lời, cùng Từ Gia sang một bên lựa quần áo.

Hiện giờ đã là cuối tháng 9, sau khi vào tháng 10 H thị sẽ bắt đầu chuyển lạnh, trước mắt các cửa hàng quần áo đã trưng bày trang phục mùa thu, còn quần áo mùa hè được giảm giá toàn bộ.

Cận Hạo thấy hai người vừa đi vừa xem, lên tiếng nhắc nhở:

“Trang phục hè hiện giờ giảm 32%, còn quần áo mùa thu lẽ ra không giảm, nhưng xem như chỗ quen biết, tôi hữu tình giảm 10%, thấy bộ nào được thì nói với tôi.”

“Không thành vấn đề.” Vệ Lăng Dương ra dấu “OK”, đi dạo một hồi, chọn hai cái áo thun cùng kiểu khác màu rồi cùng Từ Gia đi thử.

Hà Mẫn Ngọc và bà Khương đều rất thích mua quần áo cho hai người, phần lớn trang phục mua cho Từ Gia và Vệ Lăng Dương đều cùng kiểu, hai người mặc đồ giống nhau từ nhỏ tới lớn, quen rồi sẽ không thấy có gì kỳ, nhưng trong mắt Cận Hạo lại có thêm chút hàm ý khác biệt.

Thay áo xong, Vệ Lăng Dương kéo cổ áo, ngắm nghía bản thân một phen, còn không biết ngại mà rằng:

“Quả nhiên đẹp trai mặc gì trông cũng đẹp. Gia Gia, cậu thấy được không?”

“Da mặt cậu quá dày.” Từ Gia lắc đầu, ngoài mặt làm như không dám gật bừa, nhưng trong lòng rất tán đồng lời hắn nói, Vệ Lăng Dương có vóc người cao, ngoại hình cũng đẹp trai, quả thật mặc gì nhìn cũng đẹp.

“Quả thật không tệ.” Cận Hạo nửa tựa lên bàn thu ngân, vô cùng chuyên nghiệp đẩy mạnh tiêu thụ, “Trang phục hè thanh lý giá đặc biệt, một áo giảm 32%, mua hai áo giảm 35%, qua tiệm này sẽ không còn đồ như vậy nữa. Quý khách có muốn mua không?”

“Đẹp không?” Vệ Lăng Dương quay đầu hỏi y.

“Đẹp.” Cận Hạo gật đầu, lại bỏ thêm một câu, “Các cậu mặc vào trông như đồ tình nhân vậy.”

“……” Từ Gia nghe xong lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, đối diện đôi mắt đầy ý cười kia, phát hiện bên trong ngoài ý đồ trêu chọc ra thì còn có hàm súc khác mà cậu xem không rõ.

Vệ Lăng Dương không có tâm tư mẫn cảm như Từ Gia, còn không thèm để ý nói:

“Hai đứa tôi xem như mặc đồ tình nhân mà lớn lên, chúng tôi là anh em tốt đó.”

“Vậy sao, thế xem như là thanh mai trúc mã rồi.” Cận Hạo hiểu ý gật đầu, sau đó đổi đề tài, “Muốn xem trang phục mùa thu không?”

“Xem chứ.”

Vệ Lăng Dương lôi kéo Từ Gia đi xem đồ, cuối cùng chọn hai cái áo nỉ có mũ cùng kiểu, lúc thanh toán Từ Gia ngăn Vệ Lăng Dương trả tiền chung cho cả hai, bảo Cận Hạo tách riêng hóa đơn.

Cận Hạo xuất hóa đơn, lại làm thẻ thành viên cho hai người, gấp áo bỏ vào túi giấy rồi đưa cho bọn họ.

Hai người cảm ơn hắn, sau đó cầm áo rời khỏi tiệm.

Cận Hạo nhìn bóng lưng hai người đi cùng nhau, nghĩ tới câu “Từ bé đã mặc đồ tình nhân lớn lên” mà Vệ Lăng Dương nói, lập tức cười nhạo thành tiếng:

“Anh em tốt thanh mai trúc mã ư? Đúng là ngu ngốc đến đáng yêu mà.”

Trong tiệm không còn vị khách nào khác, hắn lại lười biếng ngồi vào ghế của bàn thu ngân, lấy máy chơi game trong ngăn tủ định chơi vài ván Tetris giết thời gian, vừa ngồi xuống đã thấy Vệ Lăng Dương quay trở lại.

“Cậu …” Cận Hạo định hỏi hắn có chuyện gì, thấy hắn trực tiếp cầm một cái quần yếm ra, bảo mình gói kỹ nó lại.

“Hử?” Cận Hạo nhìn size quần, nhướn mày nói, “Hình như đâu phải size của cậu? Mua cho Từ Gia hả?”

“Ừ, cậu mau tính tiền cho tôi đi, tôi gạt cậu ấy bảo làm rơi ví tiền ở chỗ cậu, giờ cậu ấy còn ở dưới lầu chờ tôi kia kìa.” Vệ Lăng Dương thúc giục.

Quen biết Từ Gia mấy năm nay, hắn nhớ rất rõ vẻ đáng yêu khi Từ Gia mặc quần yếm lúc còn bé, vừa rồi liếc mắt liền nhìn trúng cái quần yếm này, nhưng chiếu theo tính cách Từ Gia, nhất định cậu sẽ không để cho hắn mua, nên dứt khoát tìm cớ vòng lại mua cho tiện.

“Thì ra là thế.” Cận Hạo nhanh chóng nhập giá xuất hóa đơn, lấy một cái túi muốn giúp hắn gói lại.

“Bỏ vô đây là được.” Vệ Lăng Dương nhét quần vào cái túi vừa nãy bỏ áo thun xong bịt lại, trả tiền rồi vội vàng đi ngay.

Cận Hạo ở phía sau cười thành tiếng, cứ dài giọng mà lẩm bẩm câu anh em tốt.

……

Từ Gia đứng dưới lầu chờ Vệ Lăng Dương, thấy hắn quay lại liền lên tiếng hỏi:

“Tìm được chưa?”

“Tìm được rồi.” Vệ Lăng Dương cố ý giơ ví tiền trong tay, “Hiện giờ muốn đi đâu? Về nhà ư?”

“Đi xem mấy thứ khác đi.” Từ Gia chỉ khu bán quần áo cho người già, dù sao đã đến đây rồi, đúng lúc có thể mua chút quần áo cho ông bà.

“Được.” Vệ Lăng Dương gật đầu, đi sang bên kia với cậu.

Từ Gia sống cùng ông bà Khương nhiều năm, vô cùng hiểu rõ dáng hình thân thể họ, rất nhanh đã mua đồ xong, cùng Vệ Lăng Dương đi thang cuốn xuống lầu.

Trên đường xuống lầu, đứng trước bọn Từ Gia là một người phụ nữ trẻ tuổi cùng một cô bé chừng 3-4 tuổi, quý cô đang gọi điện thoại, dường như đang gặp chuyện gì phiền phức, cảm xúc hơi kích động, chỉ lo thương lượng với người trong điện thoại mà quên trông chừng con mình.

Cô bé tuổi còn quá nhỏ, không biết cách đi thang sao cho an toàn, thấy người lớn không để ý tới mình, bèn nhàm chán dùng một chân nhảy trên bậc thang.

Đây là chuyện vô cùng nguy hiểm,

Từ Gia phát hiện, đang định lên tiếng nhắc nhở cô, nhưng chưa kịp mở miệng thì cô bé kia đã giẫm lên mép cầu thang, cả người nghiêng xuống, dưới tình huống khẩn cấp cậu không nghĩ được nhiều liền vươn tay tóm lấy cô bé, sau đó hai người đồng thời lăn xuống thang cuốn.

Sự cố phát sinh không một điềm báo trước, Vệ Lăng Dương đột nhiên thấy Từ Gia ngã xuống, đồng tử co rút lại, bật thốt gọi “Gia Gia”, theo phản xạ muốn kéo cậu lại, nhưng tốc độ ngã của hai người Từ Gia quá nhanh, hắn căn bản không bắt kịp.

Người phía sau bọn họ thấy xảy ra tai nạn liền kêu lên sợ hãi, người phụ nữ lấy lại tinh thần, phát hiện con mình bị ngã, thế là lập tức hét tên cô bé, không đoái hoài tới điện thoại nữa, cùng chạy xuống với Vệ Lăng Dương.

Chỗ bọn Từ Gia ngã cách mặt đất khoảng ba mét, khi ngã xuống phản ứng đầu tiên của cậu là ôm lấy cô bé, bảo vệ trong ngực, thành ra bả vai cậu và cánh tay trực tiếp ma sát thang cuốn ngã xuống đất, cánh tay nóng hổi một mảnh, rất nhanh đã đổ máu.

Cô bé được cậu che chở nên không bị thương, nhưng cả người bị dọa sợ, mặt trắng bệch sửng sốt mấy giây mới “oa” một tiếng khóc lên.

Vệ Lăng Dương chạy tới cạnh Từ Gia rất nhanh, thấy phần áo thun ngay vai cậu có vết máu kèm theo cánh tay bên dưới cũng bị rách một miếng da lớn, máu từ miệng vết thương chảy dọc theo cánh tay, Vệ Lăng Dương vội vàng lấy áo thun vừa mua để trong túi đặt lên miệng vết thương cậu.

Miệng vết thương bị hắn đè tê rần, Từ Gia “shh” một tiếng, Vệ Lăng Dương vội vàng thả lỏng, căng thẳng hỏi:

“Có đau không?!”

“Hơi đau.” Từ Gia gật đầu, bề mặt thang cuốn thô ráp, cậu có thể cảm nhận được cầu thang kéo mất một miếng da lớn của mình, xương cốt bả vai cũng bị đập lúc rơi xuống đất, may mà phía trước không có người khác, bằng không đã gây tai nạn cho nhiều người rồi.

“Tớ lập tức đưa cậu tới bệnh viện.” Vệ Lăng Dương nghe cậu hô đau, lòng đầy căng thẳng, trực tiếp ôm ngang cậu tách khỏi vòng người vây quanh ra khỏi trung tâm mua sắm.

Từ Gia không ngờ hắn sẽ trực tiếp bế mình, đầu tiên là hoảng sợ, sau đó hơi dở khóc dở cười nói:

“Này, tớ cũng đâu phải bị gãy chân, để tớ tự đi coi nào. Còn đồ chúng ta ở trên đất nữa kìa.”

“Chị lấy, chị lấy rồi này!” Quý cô gọi điện thoại kia đuổi theo phía sau, một tay dắt con mình, một tay cầm quần áo hai người vừa mua, nói cảm ơn Từ Gia, “Thật sự cảm ơn em, nếu không có em thì con chị đã …”

“Lời thừa để tối hẵng nói, trước tiên gọi xe giúp tôi đi bà chị!” Vệ Lăng Dương mất kiên nhẫn ngắt lời cô, “Nhanh lên.”

“Được được được!” Quý cô đồng ý, vội vàng ra ngoài đón xe taxi, gọi xe rồi, bốn người lên xe chạy tới bệnh viện.

Bệnh viện thành phố cách trung tâm mua sắm không xa, tới bệnh viện, Vệ Lăng Dương đưa Từ Gia xuống xe đi thẳng vào trong, quý cô ở sau trả tiền xe rồi cũng vội vàng theo sau.

Cánh tay Từ Gia ngoài bị xước rách da thì còn bị bề mặt gồ ghề của thang cuốn chà mất một miếng thịt nhỏ, thang cuốn trung tâm mua sắm luôn đầy người đến người đi, tro bụi và vi khuẩn do giày giẫm lên đọng lại không ít, y tá cầm máu khử độc cho Từ Gia không khỏi tẩy rửa thật tỉ mỉ, rửa sạch chỗ bẩn dính trên miệng vết thương để tránh nhiễm trùng.

Thuốc sát trùng đổ lên miệng vết thương kích thích từng cơn đau đớn, Từ Gia cắn răng chịu đựng không lên tiếng với vẻ mặt trắng bệch, ngón tay hơi run rẩy.

Vệ Lăng Dương nắm chặt ngón tay cậu, đồng thời nhắc nhở y tá:

“Chị ơi chị nhẹ chút đi, chị xem cậu ấy đau tới mức run tay rồi đây này.”

“Xong ngay đây, kiên nhẫn chút đi, bằng không bị nhiễm trùng còn phiền hơn.” Y tá an ủi.

“Vâng ạ.” Từ Gia gật đầu, ngẩng đầu nhìn Vệ Lăng Dương, phát hiện mắt hắn nhìn chằm chằm miệng vết thương trên tay mình, gấp đến độ trán đầy mồ hôi, trong lòng ấm áp quá đỗi, bèn lên tiếng trấn an hắn: “Cậu đừng lo mà, chỉ rửa da thôi, tớ không sao.”

“Thế này còn bảo không sao?” Mày Vệ Lăng Dương nhíu thành chữ xuyên (川), “Cũng tại vừa rồi tớ không giữ chặt cậu kịp lúc, nếu không đã chẳng bị thương nghiêm trọng đến thế.”

“May mà cậu không kéo được tớ, không thì đã té theo đè trúng tớ lại càng nghiêm trọng thêm.” Từ Gia chọc cười hắn.

Vệ Lăng Dương: “… Lúc này rồi mà còn nói hưu nói vượn? Lên cơn à.”

Y tá thấy lúc này Từ Gia vẫn còn tâm trạng nói giỡn an ủi người khác, bị cậu chọc cười, càng sinh ra thiện cảm gấp bội với cậu, động tác lại nhẹ nhàng thêm mấy phần.

Ngoài lau máu bên ngoài miệng vết thương, bả vai bên trái Từ Gia còn bị va đập ứ máu, vì phòng ngừa xương cốt xảy ra vấn đề, sau khi cầm máu, bác sĩ bảo Từ Gia đi chụp X quang, may mà không tổn thương tới xương, nhưng máu bầm lớn một cục thế này, cộng thêm những vết thương khác, vẫn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian.

Quý cô theo chân tới phụ trách trả toàn bộ tiền thuốc men cho Từ Gia, luôn mãi nói cảm ơn với cậu, còn muốn thanh toán phí dinh dưỡng dùng trong lúc Từ Gia dưỡng thương, nhưng bị Từ Gia uyển chuyển từ chối.

Rời khỏi bệnh viện, trên đường về, Vệ Lăng Dương suy xét mua một cái băng để treo cánh tay bị thương của Từ Gia lên, Từ Gia nghe xong dở khóc dở cười, ngăn ý định của hắn lại:

“Tớ cũng đâu phải gãy xương, mua chi cho lãng phí, mang vào còn khó chịu.”

“Không lãng phí tý nào, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn,” Vệ Lăng Dương nói xong liền tạm ngừng, đau lòng nhìn vết thương băng bó trên tay cậu, “Bị thương nghiêm trọng như thế, nếu vừa rồi tớ có thể giữ chặt cậu đã không sao rồi.”

Lúc này hắn bị lòng tự trách rót đầy, luôn cho rằng nếu ban nãy mình phản ứng nhanh hơn chút nữa thì Từ Gia đã không bị thương, hắn sẽ bảo vệ Từ Gia như Từ Gia bảo vệ cô bé kia vậy.

Hai người cùng nhau lớn lên, Từ Gia biết hắn đang nghĩ gì trong lòng, bất đắc dĩ vì hắn ôm trách nhiệm lên người mình, nhưng càng thêm ấm áp cảm động khi được hắn đặt lên đầu quả tim mà thương yêu.

“Đừng tự trách nữa mà.” Cậu cười với Vệ Lăng Dương, “Tớ sẽ nhanh khỏi thôi.”

“Ừ.” Vệ Lăng Dương gật đầu, xoay người thổi hơi lên vết thương trên cánh tay cậu.

Từ Gia bị hành động của hắn chọc cười, nụ cười khóe môi không sao kìm nén được.

……

_____

Suy nghĩ của tác giả:

Vệ Lăng Dương: Mở kĩ năng ôm công chúa~

Từ Gia: Phải nói mất mặt vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play