*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Biên tập + Beta: Thiên Duyên
__
| Note: Vì đã sang giai đoạn khác nên mình sẽ thay đổi một số chi tiết nhỏ như cách gọi hoặc xưng hồ dựa theo độ tuổi và mức độ thân thiết của từng mối quan hệ. Thanks ~ |
“Gia Gia, nên đi thôi, mau xuống nào!”
Tiếng Vệ Lăng Dương truyền từ dưới lầu, Từ Gia ló đầu từ ban công phòng khách: “Nghe rồi, đi ngay.”, nói xong liền chạy vào nhà lấy đồ chuẩn bị ra ngoài.
Bà Khương ở bên cạnh lo lắng hỏi:
“Gia Gia à, hay để bà cùng đi với con? Mình con đi báo danh sao được.”
“Đúng vậy, để ông bà đi với con.” Ông Khương cũng lên tiếng.
“Không cần không cần đâu ạ, không phải còn có chú Vệ sao? Ông bà đừng lo.” Từ Gia cười trấn an họ, hôm nay là ngày đầu cậu báo danh ở trường cấp 3, hai ông bà không yên tâm, luôn muốn đi cùng cậu.
“Nhưng chuyến này con đi tới cuối tuần mới về, không biết trọ ở trường quen không, có ăn quen đồ căn tin trường hay không.”
Tuy cậu bảo không cần bận tâm, song bà cụ vừa nghĩ tới cậu sắp bắt đầu trọ ở trường, sao mà không lo vấn đề ăn ở cho được, mấy năm nay Từ Gia ở cùng bà và ông Khương, ăn mặc dùng đều có họ chăm lo, điều kiện trường học nhất định không bằng nhà, song trường lại xa, học ngoại trú đi đi về về rõ ràng không ổn, chỉ có thể trọ ở trường.
“Dần dà cũng sẽ quen thôi, vả lại, bà không phải luôn cảm thấy con không hòa đồng sao? Vừa hay có thể trọ ở trường quen được nhiều bạn học.” Từ Gia khuyên răn, nhắc nhở bà, “Chú Vệ đang ở dưới lầu chờ con, con phải xuống trước đây, có việc gì con sẽ gọi điện cho bà và ông ngoại, ông bà nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Ừ, vậy đừng chậm trễ, con mau xuống đi, ông bà tiễn con.” Ông Khương gật đầu, định đưa cậu xuống lầu.
Từ Gia định nói không cần, nhưng lại nghĩ có nói hai ông bà cũng sẽ không nghe, nên dứt khoát theo họ xuống luôn.
Vệ Lăng Dương và Chu Tử Dao đã đứng chờ bên dưới khu nhà, thấy cả nhà Từ Gia xuống, Vệ Lăng Dương đi qua tự nhiên cầm balo Từ Gia đeo trên lưng mình.
Hôm nay Vệ Trọng Tề bỏ chút thời gian về đưa Vệ Lăng Dương đến trường, Từ Gia và Chu Tử Dao cũng học cùng trường, vừa lúc có thể đi chung.
Đón người rồi, Vệ Trọng Tề bảo hai ông bà Khương gia đừng lo lắng, sau đó lái xe đi.
Từ Gia đi, hai người về nhà, bà Khương nhìn ông Khương thở dài:
“Lão Khương, ông nói xem tim tôi cứ như nào ý, cứ nao nao hoài không biết!”
“Này …” Ông Khương dở khóc dở cười, vỗ vai bà, “Thằng bé mới đi hai phút mà bà đã nao nao rồi hả? Vậy khoảng một tuần nữa Từ Gia mới về, bà còn khó chịu cỡ nào.”
“Ông không khó chịu ư?” Bà Khương liếc xéo ông, rõ ràng không tin.
“Đương nhiên giống bà rồi.” Ông Khương cười ha ha, Từ Gia ở cùng hai người già bọn ông nhiều năm như vậy, mỗi ngày sớm chiều cùng nhau, tình cảm gần gũi biết chừng nào, hiện giờ Từ Gia lên cấp 3 phải trọ ở trường, trước chưa bàn tới việc Từ Gia có quen hay không, chứ hai ông bà nhất định không quen trong nhà thiếu vắng cháu trai bảo bối rồi đó.
Chẳng quá ngoài miệng ông vẫn khuyên nhủ bạn già:
“Gia Gia hiểu chuyện như thế, nhất định sẽ quen thôi, bà đừng quá bận tâm.”
“Không phải tôi bận tâm.” Bà Khương ngồi xuống ghế sofa, nói lời ẩn ý, “Tôi chỉ muốn đưa thằng bé đi, con cái nhà người ta đều có ba mẹ đưa đón, Gia Gia nhà ta lại không có, trong lòng nhất định rất tủi thân.”
Công việc Khương Yến ngày càng bận rộn, quanh năm suốt tháng về nhà không tới ba lần, hiện giờ Từ Gia trưởng thành không ít, không hỏi khi nào mẹ về như trước đây nữa, hai người một bận công tác, một lo học, dần dà theo thời gian, vốn là quan hệ mẹ con thân cận nhất lại trở thành ngay cả trao đổi qua điện thoại đã ít lại càng thêm ít.
Lần này khai giảng Từ Gia tới báo danh, ban đầu Khương Yến bảo là sắp về, lâm thời lại nói phải đi công tác nên thất hẹn, đối với chuyện này Từ Gia không nói gì, nhưng bà Khương liên tục cảm thấy bất công cho cháu ngoại mình.
Hai người sống với nhau mấy chục năm, sao ông Khương không hiểu tâm lý của bà, bèn đi sang an ủi:
“Đừng nghĩ nhiều, có Trọng Tề ở đây, nó sẽ sắp xếp thật tốt.”
“Ừ.” Bà Khương trả lời.
……
Trường Nhất Cao trong thành phố cách tiểu khu khá xa, nếu đi xe buýt một chuyến mất khoảng nửa tiếng, học ngoại trú rất phiền, cho nên ba người Vệ Lăng Dương đều chọn trọ ở trường.
Hôm nay là ngày đầu báo danh, vòng quanh cổng trường toàn là học sinh và cha mẹ đưa đón, không ít người và xe chen chúc, Vệ Trọng Tề tìm một chỗ hẻo lánh đậu xe rồi dẫn bọn họ vào trường.
Vệ Lăng Dương và Từ Gia được xếp cùng một lớp, Chu Tử Dao lại không may mắn như thế, bị phân tới lớp khác.
Đóng học phí xong, Chu Tử Dao bắt đầu lên cơn, không nỡ vô cùng mà nhìn Vệ Lăng Dương với Từ Gia:
“Dương Dương, Gia Gia! Tớ sắp xa các cậu rồi.”
“Đi cmn cậu, dự là học cùng tầng.” Vệ Lăng Dương khinh bỉ nhìn thoáng qua.
“Cậu không có lương tâm vừa thôi, đối xử với anh em thế hả? Tốt xấu gì chúng ta cũng học chung lớp nhiều năm lắm đó.” Chu Tử Dao lắc đầu thở dài, “Có câu gì ấy nhỉ, chỉ thấy người mới cười, nào nghe được người cũ khóc.”
Cái người mới mà cậu nói chính là Từ Gia, còn người cũ là mình, vì bốn năm học sau Vệ Lăng Dương đều ngồi cùng bàn với Từ Gia, còn cậu lại vinh quang rớt hạng.
Nghe cậu nói thế, Từ Gia liền an ủi:
“Chắc ký túc xá sẽ ở cùng khu.”
“Tớ muốn chung phòng.” Chu Tử Dao nhìn trời, “Không có Dương Dương bảo kê tớ, thật đáng sợ.”
“Hiện giờ anh đây không muốn bảo kê cậu, giờ cậu có phát bệnh tim cũng vô dụng.” Vệ Lăng Dương làm động tác nhún vai hết cách.
Chu Tử Dao: “……”
Vệ Trọng Tề đóng học phí cho ba người, mang từng thùng đồ sinh hoạt của họ lên ký túc xá, lại dặn ba người tự chăm sóc bản thân mới rời trường.
Phòng ký túc Chu Tử Dao ở lầu hai, cửa phòng 206, Vệ Lăng Dương và Từ Gia ở lầu ba, phòng 301.
Khi Vệ Lăng Dương và Từ Gia đến ký túc xá, bên trong đã có vài người đang thu dọn đồ đạc, thấy họ vào liền không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn sang, có điều không ai chủ động lên tiếng chào hỏi, dù sao cũng gặp nhau lần đầu, mọi người đều xa lạ.
Từ nhỏ tính Vệ Lăng Dương đi đâu chơi riết cũng thành quen thân, không hề sợ lạ với một loạt ánh mắt soi tới, ngược lại còn chào hỏi:
“Chào mọi người, đều là bạn học cùng lớp đúng không? Tôi là Vệ Lăng Dương, còn đây là anh em của tôi – Từ Gia.”
Từ Gia gật đầu với mọi người, xem như chào hỏi.
Có Vệ Lăng Dương dẫn đầu, những người khác cũng bắt đầu lên tiếng chào, sau khi giới thiệu tên đều lo chuyện của mình.
Một phòng ký túc có mười người, bên trái cửa vào là ba cái giường tầng bằng sắt, bên phải có hai cái, phía sau bên phải chừa chỗ kê bàn bàn để vật dụng, trên đó đã đặt mấy cốc nước và hộp đựng cơm.
“Gia Gia, cậu ngủ chỗ nào?” Vệ Lăng Dương nhìn xung quanh một vòng, nghiêng đầu hỏi Từ Gia.
“Ở đó.” Mắt Từ Gia dừng trên giường sắt dựa sát bên trái, ở đó cách một khoảng với cửa sổ và WC, rất thuận tiện, hơn nữa giường trên không có ai chất đồ, hình như không có ai nằm.
Vệ Lăng Dương nhìn thoáng qua, phát hiện cả hai bên giường tầng trên mà Từ Gia nói đã chất mấy món, trông đã có người, chỉ có giường dưới còn trống, nhưng nếu hắn chọn cái đó thì khó nói chuyện với Từ Gia lắm.
Thấy Từ Gia đã cầm đồ qua, bỏ lên giường cậu vừa chọn, Vệ Lăng Dương lập tức sang đề nghị:
“Đổi chỗ khác đi.”
“Vì sao?” Từ Gia ngẩng đầu hỏi, tuy hai người cùng tuổi, nhưng Vệ Lăng Dương lớn nhanh, từ nhỏ đã cao hơn cậu, hiện giờ cao hơn cậu cỡ 10 cm, mỗi lần nhìn cậu đều phải ngẩng đầu lên.
“Hình như giường bên cạnh cậu có người.” Vệ Lăng Dương chỉ giường bên cạnh đã có đồ.
“Đúng, có tôi.”
Phía sau truyền tới một giọng nói lạnh lùng bình thản, Vệ Lăng Dương vừa nghe giọng điệu không muốn sống quen thuộc này, thái dương bắt đầu nhảy dựng, lập tức quay đầu nhìn người vừa tới, ngoài người nhưng trong không cười:
“Lục Đình Xuyên, sao cậu cứ như âm hồn không tan vậy?”
Đứng sau hai người chính là cậu bạn cùng lớp tiểu học lẫn cấp 2 – Lục Đình Xuyên, trên tay y cầm thùng nhựa màu lam, bên trong đựng nước cùng một số đồ dùng sinh hoạt như xà phòng, hẳn là vừa mua từ bên ngoài về.
Nhất Trung là trường cấp 3 tốt nhất H thị, trước kia thành tích Lục Đình Xuyên đều giữ vững top 3 suốt tiểu học và cấp 2, thi được vào Nhất Trung là chuyện thường tình, Vệ Lăng Dương không ngờ lại trùng hợp tới mức y được phân cùng phòng ký túc, phải biết từ nhỏ tới lớn hai người họ đều ngứa mắt nhau.
“Như nhau thôi.” Lục Đình Xuyên đi sượt qua bên cạnh hắn, gật đầu với Từ Gia: “Chào buổi chiều, cậu ngủ ở đây ư?”
Từ Gia gật đầu, đang định nói chuyện, Vệ Lăng Dương đột nhiên thò tay cầm balo với chiếu cậu lên, đặt lên một cái giường tầng trên khác ở đối diện, hất cằm khiêu khích nhìn Lục Đình Xuyên:
“Cậu ấy ngủ ở đây.”
Từ Gia: “……”
Lục Đình Xuyên nhướn mày không để tâm: “Tùy ý.”, nói xong liền ném hai quyển notebook vừa mua trên giường, sau đó cầm đồ dùng sinh hoạt để vào phòng.
Vệ Lăng Dương bĩu môi nhìn bóng lưng y, quay đầu thấy Từ Gia đang mặt không đổi sắc nhìn mình, không khỏi ngượng ngùng xoa mũi, tránh mắt cậu, ngược lại nói với người giường trên đối diện:
“Bạn học này, thương lượng xíu được không, nhường giường ông cho tôi đi.”
“Tại sao, tôi trải giường xong hết rồi.” Đối phương không vui, ngồi bất động trên giường.
“Tôi có chứng sợ độ thấp, không ngủ được giường dưới.” Vệ Lăng Dương há mồm nói bừa, “Ông nhường giường cho tôi, cơm tuần này tôi bao ông, thế nào?”
Thường nghe chứng sợ độ cao chứ chưa bao giờ nghe sợ độ thấp, chẳng qua trọng điểm không phải chỗ này, quan trọng là Vệ Lăng Dương sẽ bao phiếu cơm một tuần, gã nghĩ đổi một cái giường mình cũng không thiệt gì, còn khi không nhặt được lợi, ngu sao mà không đổi, gã sảng khoái chọn đồng ý, thế là trượt từ giường trên xuống, vỗ vai Vệ Lăng Dương:
“Được, cho ông giường đó. Tôi tên Phùng Nhuệ, người huyện Kim Thành.”
“Vệ Lăng Dương.” Vệ Lăng Dương cười nói, đợi đối phương dọn giường, hắn quăng balo lên, đắc ý huých vai Từ Gia: “Gia Gia, tớ ngủ trên với cậu này.”
Từ Gia nhìn hắn không nói gì, khóe môi lại cong lên, so với người xa lạ không quen thuộc, cậu càng bằng lòng để Vệ Lăng Dương ngủ cạnh mình.
Phùng Nhuệ nằm dưới Vệ Lăng Dương, trải chiếu lên giường, rồi cởi giày nằm trên đó, vừa cầm quạt giấy cứng, vừa trò chuyện với người bên cạnh.
Chiếm giường xong, Từ Gia cùng Vệ Lăng Dương xuống lầu, thuận đường tới lầu hai gọi Chu Tử Dao, ba người cùng nhau đi làm quen trường học.