Một người đàn ông quỷ quái

Tô Uyển nghe thấy có người gọi cô, liền ngẩng đầu lên, một cái bụng phệ trên người của một người đàn ông trung niên đang đi về phía cô, trên tay nâng một ly rượu whisky sang trọng, ánh mắt xấu xa liếc nhìn xuống ngực cô.

"Tô tổng quả thực càng ngày càng đẹp ra." Người đàn ông không tiếc lời khen ngợi.

Sự căm ghét trong đáy mắt Tô Uyển phút chốc biến mất đi.

Cô nâng ly rượu trên tay lên, mỉm cười tao nhã đoan trang, "Lí Hành Trường thật biết cách làm người khác vui, tôi đã là người đẹp hết thời rồi, sao mà sánh được với mấy bông hoa xinh đẹp đang có mặt ở đây được."

Đuôi mắt liếc nhìn mấy cô người mẫu lả lơi ngả vào lòng người đàn ông hói đầu, Lý Hành Trường thu tầm mắt lại, nhoẻn miệng cười bắt lấy tay của cô người mẫu.

Đàn ông đều có lòng chuộng hư vinh, giống như bọn họ có được chút sự nghiệp, lần nào tham gia tiệc tùng bên cạnh cũng đều mang theo mấy cô trẻ trung mà vui chơi qua đường.

Một người bên cạnh Tô Uyển cất lời chào hỏi với tên hói đầu ấy, Tô Uyển thừa cơ quay người bỏ đi.

Trên bàn ăn bày biện đầy điểm tâm hạng sang, những chiếc ly thủy tinh tầng tầng lớp lớp xếp lên nhau, những ly rượu vang đỏ thẫm dưới ánh đèn càng trở nên lung linh mờ ảo.

Tô Uyển hướng tay về phía phục vụ, cô đặt ly rượu trên lên khay, tao nhã đi về phía bàn tiệc.

Chọn vài món điểm tâm, rồi nép vào một góc để lấp đầy cái bụng đang trống rỗng.

Tan ca trực tiếp đến thẩm mỹ viện, lại phải làm tóc chuẩn bị quần áo, makeup xong lại vội vã đến buổi tiệc, cơ bản là không có lấy thời gian để ăn thứ gì, vừa nãy uống mấy ngậm rượu vào bụng, dạ dày đã bắt đầu “Làm loạn”.

“Tô Uyển...”

Diệp Viễn Đông thấy cô đứng một mình, liền cầm ly rượu tiến đến.

Tô Uyển mặt lạnh, rút giấy ăn ra lau miệng, rồi ném vào sọt rác, ngẩng đầu lạnh lùng cười, “Ngài Diệp, chúng ta thân nhau sao?”

Biểu cảm lạnh lùng và kiêu ngạo như một nữ vương từ trên cao liếc mắt nhìn một con kiến, sự khinh thường trong ánh mắt cô ít nhiều làm tổn thương đến Diệp Viễn Đông.

Diệp Viễn Đông siết chặt ngón tay, giọng nói có chút cứng nhắc: “Cô nói chuyện có cần phải sắc bén như vậy không?”

Tô Uyển đứa tay vén lại mấy sợi tóc bên tai, ánh mắt lạnh như băng, “Chúng ta không thân, gọi tôi là Tô tổng, ok?”

Diệp Viễn Đông vẻ mặt khó đoán, “Lý Trường vốn dĩ là người thế nào chẵng lẽ cô còn không rõ? tâm ý anh ta đối với cô ai tinh mắt đều nhìn ra cả, cô thà trưng bộ mặt tươi cười niềm nở với anh ta, còn nói với tôi một câu lại giống như lấy đi mạng của cô vậy. Tô Uyển, Cô rẻ tiền như thế sao?”

Tô Uyển nheo mắt, cô rẻ tiền?

Anh ta có tư cách gì nói cô rẻ tiền?

“Ngài Diệp, anh thì trong sạch bao nhiêu?” Tô Uyển lạnh lùng cười, không định vướng víu gì thêm với anh ta, mấy năm qua mặc dù đã ly hôn rồi, nhưng mấy trò cười của năm đó ở cái nơi phong lưu này có mấy người đã từng nghe qua?

Anh ta không cần sĩ diện, không có nghĩa Tô Uyển cũng không cần.

Diệp Viễn Đông thản nhiên chặn cô lại, mặt tỉnh bơ, "Tô Uyển, tôi hôm nay không phải đến để cãi nhau với cô."

Ở đây mặc dù là một góc khuất, ánh sáng không đủ, nhưng lại cách bàn tiệc rất gần, có người đã chú ý đến động tĩnh ở bên này, thường xuyên hướng mắt về phía họ.

Tô Uyển tức giận nói: “Vậy thì tránh ra, anh dù sao cũng là người có đầu óc, không sợ bị người khác cười chê hả?”

Diệp Viễn Đông có chút do dự, nhưng vẫn tiếp tục mở lời: “Tiểu Hâm đang ở đâu? Lần trước cô nói với tôi phải đến công ty làm việc, nhưng nửa tháng qua đến rồi đều không có một bóng người, tiểu Nhuận đã đến đây tìm tôi rồi.”

Tô Uyển chau mày cười lạnh tanh, “Nó đã đủ lông đủ cánh, tôi còn quản được nó đi đâu sao?”

Lập tức, Tô Uyển lại lấy lại dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, “Là anh đã phá công ty như thế mà còn muốn nó đi? Tôi nói cho anh biết, trái tim sớm đã chết rồi, nó có đi cũng là đi đến Tô Thị của tôi."

Diệp Viễn Đông vẻ mặt không nhịn nổi nữa "Tô Uyển, cô quá đáng lắm rồi đấy! Nó họ Diệp, sau này sẽ là người thừa kế của tập đoàn Diệp Thị, cho dù có phá sản cũng không được bỏ! Cô cho rằng cô bây giờ ở Tô Thị là big boss sao? Tập đoàn Tô Thị vĩnh viễn họ Tô, cô chính là làm trâu làm ngựa, Tô Thị sau này vẫn sẽ về tay em trai cô, tới lúc đó Tiểu Hâm và tiểu Dịch một chút lợi cũng kiếm không ra, cô nói xem cô cực khổ cả đời là vì cái gì, tới cuối cùng vẫn chỉ là "Làm áo cưới cho người ta"?"

"Anh bây giờ là đang nhắm vào Diệp Thị, phá hủy Diệp Thị anh thấy vui không? Ai dám đảm bảo sau này tiểu Hâm và tiểu Dịch không trách anh?"

Tô Uyển lạnh lùng đanh giọng lại, đôi mắt xinh đẹp lộ ra sự chế nhạo, "Thế nào, Diệp Thị của anh không phải giữ lại để dành cho con hồ ly tinh đó sao? Anh bây giờ đều đưa đứa con riêng đấy vào Diệp Thị rồi, không phải là đang mở đường cho cô ta sao? Tương lai tiểu Hâm và tiểu Dịch có thể chiếm được lợi gì đây? Nói về dùng thủ đoạn, hai đứa con của tôi không bì được. Vả lại, Tô Uyển tôi dù kém cỏi, cũng không phải không nuôi nổi hai đứa nó, trên người bọn nó mang dòng máu của tôi, tuyệt đối không thèm đến đồ của anh!"

"Cô..." Diệp Viễn Đông giận đỏ mặt, những lúc đấu khẩu với Tô Uyển, anh ta trước giờ chưa từng thắng được cô.

Anh ta lắc đầu, khẩu khí mang vẻ tiếc rẻ, "Tô Uyển, nếu cô không miệng lưỡi lợi hại như vậy, bất cứ chuyện gì đều không hiếu thắng như thế, từ đâu quan tâm gia đình hơn một chút, chúng ta cũng sẽ không đi bến bước đường ngày hôm nay, suy cho cùng..."

"Đủ rồi!" Tô Uyển lại không có tâm trạng ôn lại chuyện cũ cùng anh ta, những chuyện ân hận đã qua, cuộc hôn nhân thất bại này là một vết nhơ duy nhất trong cuộc đời cô, ngay từ đầu đã bị ma quỷ ám, đui mù mới nhìn trúng anh ta.

Diệp Viễn Đông bây giờ thái dương tóc đã nhuốm bạc, khóe mắt cũng hằn những vết nhăn, khuôn mặt trải qua bao cuộc bể dâu, đến phong độ nhanh nhẹn thời thiên thiếu cũng gần như mất đi rồi.

Bộ đồ vest không bọc nổi cái bụng bia của anh ta, đến cả sự phối quần áo cũng đều rất kì quái, không ra hệ thống gì cả.

Ngược lại Tô Uyển, trang điểm lộng lẫy, dáng vóc hấp dẫn, làn da mịn màng, hai người đứng bên cạnh nhau, nói họ không phải vợ chồng cũng không ai hoài nghi.

Tô Uyển không rảnh nói chuyện với anh ta, năm ấy phóng viên giải trí lùng sục ra tin anh sau lưng cô nuôi tình nhân suốt mười năm, lúc đứa con gái riêng của anh lớn hơn con gái cô hai tuổi, cô trong một đêm mới biết mình lưu lạc vào trò đùa danh môn, tất cả cảm xúc đều tan tành như mấy khói rồi.

Bây giờ tuổi tác đã lớn, không còn gì để tính toán nữa, nhưng không có nghĩa cô rộng lượng tha thứ cho sự phản bội của anh ta.

Diệp Viễn Đông vẫn chưa chịu thôi, "Tô Uyển, cái khác có thể không nói tới, nhưng tiểu Hâm vẫn chưa hiểu chuyện, nó làm càn bất chấp, còn cô sao lại cũng hồ đồ bất chấp như nó? Hôn sự của nó với nhà họ Hạ... Tại sao cô lại đi hủy hôn? Hạ gia ở kinh thành cũng được xem là có máu mặt, bị người khác hủy hôn xem như trò đùa, đến lúc đó tiểu Hâm có thể sống dễ chịu được không? Vả lại tiểu Nhuận là thanh niên ưu tú, một thanh niên có tài, đối với Tiểu Nhiễm tốt đến mức không có gì phải bàn, cô..."

Bắt đầu lại chất vấn rồi, Tô Uyên chẳng nói đứng sai, "Tiểu Nhuận đã tốt đến như vậy, để dành cho con gái riêng bảo bối của anh là được rồi, ngược lại con gái tôi tính tình giống tôi, chuyện tình cảm phải trong sạch."

Mỗi một câu Tô Uyển nói đều lòng vòng, nói xa nói gần để mỉa mai anh ta.

Diệp Viễn Đông cũng không phải là không biết điều, mặt càng tối sầm lại, thấy bên cạnh có người đang xì xầm, anh ta vẫn cố nhịn.

Lặng lẽ toan cất bước đi, lưng quay về đại sảnh.

Tô Uyển bật cười thành tiếng, "Đừng nghĩ là tôi không biết anh đang âm mưu chuyện gì, anh không phải là muốn mượn tiểu Hâm để bám víu vào Hạ gia sao? Biết làm sao đây... tiểu Hâm giờ đã kết hôn mất rồi..."

Thấy Diệp Viễn Đông dáng vẻ ấm ức, phẫn nộ lại không dám bộc phát ra, Tô Uyển lần đầu cảm thấy Diệp Bạc Hâm con bé ấy làm chuyện hoang đường hay là đứng đắn, ít ra cũng đã khiến Diệp Viễn Đông ăn một quả đắng rồi.

"Kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn!" Diệp Viễn Đông không từ bỏ dã tâm.

Tô Uyển bật cười, cảnh cáo: "Diệp Viễn Đông! Thương nhân chỉ vì lợi là toan tính, anh quả thực lại diễn vở kịch này đạt đến mức khiến người ta không thể không kính trọng một bước! Vì muốn hợp tác với Hạ gia, đến con gái anh cũng bán được. Đáng tiếc là, Hạ gia dù thế nào cũng sẽ không để người thừa kế tương lai cưới một người con gái hai lần đâu! Ý đồ của anh e là đổ vỡ rồi."

"Cô..."

"Anh nếu vẫn bám víu không buông, ngày mai tôi sẽ để cho Hạ gia biết tiểu Hâm đã kết hôn rồi, khiến anh phí công mà vô ích, Hạ gia nổi giận, gặp tai ương đầu tiên chính là Diệp Thị của anh đấy!"

Diệp Viễn Đông tức chết đi được, hôm nay vốn dĩ muốn hỏi Tô Uyên vì sao lại hủy hôn với Hạ gia, kết quả còn bị thảm hại hơn.

Tin tức gì cũng đều không hỏi ra được, ngược lại còn nhận về một bụng bực tức.

Tô Uyên chằm chằm nhìn theo bóng lưng anh ta lặng lẽ rời đi, khóe miệng khẽ nhếch nụ cười lạnh lùng.

Từ chỗ phục vụ nâng lên một ly rượu vang, ngẩng đầu uống cạn một hơi.

Rút giấy lau khóe miệng, rồi vứt vào sọt.

...

Cuộc tranh chấp của Diệp Viễn Đông và Tô Uyển truyền đến tai những người đứng ngoài ban công, nghe được khẩu khí hùng hổ dọa người của người phụ nữ, những khuôn mặt xinh đẹp tuấn tú lộ rõ vẻ hứng thú.

"Bảo bối à, nào, chúng ta tiếp tục..."

Người đàn ông cố ý nói to lên, ngón tay lướt lên trên đôi môi đỏ quyến rũ của người phụ nữ đang ngã vào lòng ông ta, cuối đầu môi đặt hờ lên môi người phụ nữ đó, khóe mắt lại liếc sang phía cánh cửa kính ban công thông với đại sảnh.

Tấm rèm màu đỏ thẫm che đi cánh cửa, vì thế Tô Uyên không nhìn thấy phía sau cách mấy bước còn có một ban công.

Giọng nói của người đàn ông chết tiệt ấy truyền đến bên tai, dường như cố ý để cô nghe thấy, Tô Uyển chau mày lại.

Rốt cuộc là dạng đàn ông thế nào mà lên giọng như vậy? Nghe lén người khác nói chuyện mà vẫn trắng trợn nói với cô, như kiểu tôi đã nghe hết cuộc nói chuyện của cô rồi.

Đoán được là ai, Tô Uyển vén rèm cửa ra, song giây phút nhìn thấy người đàn ông bóng bẩy ngồi trên ban công, cô kinh ngạc trân trân mắt nhìn.

Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi màu rượu vang, chiếc quần tây đen bó sát đôi chân thon, dài, áo vest vứt trên sàn, đến cà vạt cũng vắt lòng thòng trên cổ.

Người phụ nữ quần áo như cởi nửa vời, tựa vào lòng anh ta, để lộ tấm lưng trần trắng ngần.

Trên bữa tiệc đều là giới thương gia chính trị nổi tiếng quyền quý, dù cho có người ăn mặc bảnh bao mang theo tình nhân, nhưng cũng sẽ kiêng dè giữ thể diện, không làm ra mấy chuyện không kiềm chế được mà ve vãn tình nhân ngay tại đây.

Thế mà người đàn ông ở ngoài kia lại làm vậy, lại còn làm một cách ngang nhiên.

Tô Uyển mỉm cười với ông ta, mà ông ta vẫn hôn say đắm người phụ nữ đang ôm ấp trong lòng, không biết ông ta hôn cao siêu đên nhường nào, người phụ nữ đó vô cùng say sưa, bị người khác nhìn trộm cũng không hề hay biết.

Trong chớp mắt thấy Tô Uyển, ánh mắt người đàn ông như bị thu hút, ánh mắt xấu xa lướt nhanh khắp người cô, rồi dừng lại trên khuôn ngực nảy nở của cô.

Tô Uyển đỏ mặt, cơn tức giận thay thế cho sự kinh ngạc ban nãy.

Người đàn ông này dùng ánh mắt trêu ghẹo cô?

Nhiều năm trên thương trường, loại lưu manh nào cũng gặp qua, nhưng chưa từng thấy ánh mắt lưu manh xấu xa nào đáng ghét như của ông ta.

Tô Uyển vô cùng khó chịu, cảm giác giống như con mồi bị đám thợ săn đưa vào tầm ngắm vậy.

Cố cảnh cáo anh ta không được đem chuyện của hôm nay nói lung tung nhưng không được, Tô Uyển thất bại, lần đầu tiên đối đầu với đàn ông mà lại bỏ chạy đi.

Trừng mắt nhìn cô dáng vóc lả lướt, dù cho bước đi vội vàng hấp tấp, vẫn xinh đẹp vô cùng.

Người đàn ông nghiền ngẫm cười.

"Ông Lạc..." phát hiện người đàn ông lơ đãng không hề để ý đến mình, người phụ nữ xoay người, đôi mắt long lanh nhìn ông ấy.

Đối với phụ nữ, ông ta hết sức nhẹ nhàng.

Nhưng tối nay, ông ta đã có con mồi mới rồi.

Nhìn lại người phụ nữ trước mặt, son phấn lòe loẹt, lại đắp lên mặt một lớp trang điểm dày cộm, cũng không thú vị bằng người phụ nữ lúc nãy.

"Bảo bối à, người phụ nữ lúc nãy em có quen không?" Lạc Trình Ngạn kéo người phụ nữ lại, vỗ vỗ mông cô ta.

Ánh mắt dịu dàng nhìn vào mặt cô ta, chăm chú lại đa tình.

Không chút nghi ngờ, một đàn ông từng trải sương gió sẽ mất đi sự non nớt của tuổi trẻ, đối với phụ nữ lại vô cùng quyến rũ.

Nào ngại năm mươi tuổi, khuôn mặt ấy vẫn không chút thay đổi, chính chắn tuấn tú, khiến người khác vừa nhìn đã không nhịn được mà ríu rít lên.

Người phụ nữ là một minh tinh nổi tiếng trong nước, dựa vào vẻ đẹp quyến rũ đấy đã thu hút được Lạc Trình Ngạn, những người trong giới giải trí đều biết mỹ nữ tìm đến Lạc Trình Ngạn để được "ôm ấp" ông đều không từ chối, chỉ cần là ông ấy nhìn vừa mắt, có phóng viên giải trí quan sát được người phụ nữ từng dính líu tới vụ bê bối tình dục với ông ta, cũng không tổng kết được rốt cuộc ông ta yêu thích những người phụ nữ có điểm gì tương đồng.

Thuần khiết, nóng bỏng, xinh đẹp, con gái cưng...

Bất kể thể loại nào cũng đều đã qua tay, đáng tiếc là không ai giữ được trái tim kẻ lãng tử này.

Ông ta lăn lộn trong giới giải trí hơn hai mươi năm, từ lúc còn thanh niên non nớt đến khi thành đại thúc cáo già lão luyện, khí chất càng ngày càng thịnh, khuôn mặt hình như không hề già đi.

Sự đa tình của ông ta trong giới cũng không phải là bí mật gì nữa, không sợ cánh nhà báo săn ảnh, chuyện ta ta làm, nhưng vẫn có nườm nượp nữ minh tinh, người sau kế tiếp người trước.

Làm gì được khi người ta là diễn viên tài ba, thông minh sắc sảo, trong cứng ngoài mềm, thói đa tình của ông ta người trong giới đều đã quen rồi.

Người phụ nữ sắc mặt biến hóa, rất nhanh lại đổi thành khuôn mặt tươi cười, đặt môi lên vai ông ta, "Ông Lạc... Người phụ nữ nào vậy? Có phải ngài chán người ta rồi, muốn thay người ta rồi?"

Lạc Trình Ngôn cười thú vị, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô ta đưa lên cạnh miệng, "Sao lại thế được? Tối nay tới chỗ em nhé."

"Đáng ghét..." người phụ nữ e thẹn cười, cô ta là thực sự thích người đàn ông này, chỉ riêng vẻ ngoài của ông ta đã khiến người khác phát điên rồi, càng khỏi nói tính khí thích ngao du không chịu được khuôn phép của ông ta.

Lạc Trình Ngạn nháy nháy mắt, ngước mắt nhìn chăm chú về phía đại sảnh.

Các quý cô yểu điệu trong kia, quần áo tóc tai gọn gàng, nhưng không hề có được thân hình uyển chuyển.

Người phụ nữ đôi mắt say đắm dán chặt vào gáy ông ta, cả cơ thể như con rắn nước quấn lấy người Trình Ngạn, "ông Lạc..."

Lạc Trình Ngạn bật cười thành tiếng, ngón tay lướt nhẹ lên cằm của cô ta, từ từ ghé sát lại, cô ta tâm trạng bay bổng, khẽ nhắm mắt lại.

Song nụ hôn chậm chạp mãi chưa đặt xuống, người phụ nữ mở mắt ra nhìn, đối diện với ánh mắt tinh nghịch của ông ta, hai má liền đỏ, bẽn lẽn đấm vào ngực ông ấy, "ông Lạc thật đáng ghét quá đi, lại trêu người ta rồi."

Lạc Trình Ngạn nháy mắt, khóe miệng nở nụ cười, "Tô Uyển là ai?"

Nụ cười trên mặt cô ta gượng lại, "Em... em không biết..."

Lạc Trình Ngạn là người trong giới giải trí, từ trước tới giờ không hề quan tâm đến giới quý tộc quyền thế, năm đó chuyện Tô Uyển ly hôn đã làm chấn động giới quý tộc ở Kinh Thành, ông ta vừa cười đã quên rồi, nhưng mà cô diễn viên lại quen biết Tô Uyển, bởi vì Tô Uyển trong giới thương gia có biệt hiệu nữ cường, minh tinh bọn họ kiếm tiền đều dựa vào những người làm ăn, sao lại có thể không chú ý đến chút tin tức?

Nhưng nhìn Lạc Trình Ngạn, rõ ràng đối với người kia đã động tâm ý, không dễ dàng gì leo lên được giường của ông ta, có nói gì cũng sẽ tuyệt đối không tiết lộ cho ông ta biết.

Tô Uyển ấy mặc dù là nữ danh môn quyền quý, nhưng nói cho cùng cũng đã từng ly hôn, tuổi tác lớn, lại có hai đứa con rồi, làm sao bì được với cô ta trẻ trung xinh đẹp?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play