Người do Tiêu Thuần đưa vào, Ưng Hy không biết rõ người nâng đỡ cô ta. Tưởng Tiêu Thuần đã báo trước với Đội trưởng, bây giờ nghe Tập Vị Nam nói vậy, cô mới biết Tiêu Thuần lén lút giấu Đội trưởng đưa người vào Đội đặc chủng.
Tuy bảo là Đội trưởng giao việc của Đội đặc chủng cho Tiêu Thuần giải quyết, nhưng không nghĩ Tiêu Thuần lại dám thậm thụt sau lưng Đội trưởng mà làm chuyện này.
Nghiêm trọng mà nói thì Tiêu Thuần đã phạm quân luật, việc này được coi như lạm dụng quyền hành, xử lý việc riêng.
Mà Ưng Hy cũng không tránh khỏi liên quan.
Theo như ý mà Đội trưởng nói, nếu cô đoán không nhầm, thì có vẻ như anh không lòng với cách xử lý của cô.
Ưng Hy ngước mắt nhìn sang Tiêu Thuần, Tiêu Thuần chột dạ nhìn lảng đi.
Tiêu Thuần mồ hôi đầm đìa, thâm tâm gọi tên Lục Khánh ra chửi bới ngàn vạn lần. Thằng ôn con toàn chuộc họa cho anh, rồi lia mắt lườm Diệp Bạc Hâm. Con bé chết tiệt, hồi đầu còn tưởng nó hiền lành dễ bảo, hôm nay coi như mình tới số rồi.
“Thưa Đại đội trưởng, cô ta...” Đồng đội bao nhiêu năm, chỗ cá nhân Tiêu Thuần với Tập Vị Nam cũng là tình nghĩa sống chết. Tập Vị Nam không đến nỗi vì chuyện cỏn con mà gây khó dễ. Nói thẳng ra là, chỉ cần Tập Vị Nam giơ cao đánh khẽ, chuyện này thế là qua.
Nhưng Tập Vị Nam lại cứ khăng khăng không bỏ qua chuyện này.
Tập Vị Nam từ tốn nói: “Thôi nói đi, lại là họ hàng nhà ai?”
Cùng lúc đó, ánh mắt anh dừng trên người Diệp Bạc Hâm, đôi mắt đen lay láy từng chút từng chút một tan vào ánh sáng mờ ảo, có đôi chút giá lạnh, và rất nhiều những thứ hỗn độn không nói nên lời.
Người hao gày, mặt rám nắng ửng đỏ, da mặt có vết bỏng, khóe mắt có thể thấy rõ vết bầm.
Tại sao phải khổ thế? Tập Vị Nam xót xa, Đặc chủng binh tập luyện gắt gao, không coi con người là người, tất cả vất vả bây giờ là để đổi lấy một cơ hội sống còn cho tương lai thực chiến sau này.
Đàn ông con trai như anh có thể gắng gượng được, khổ một tí cũng không sao. Nhưng cô là con gái, không nhất thiết phải nhận phần khổ ấy về mình.
Tiêu Thuần hắng giọng mấy tiếng, không ngờ sếp không nể mặt tí nào, cứ thể nói toạc ra. Anh ta đang phân vân hay là khai Tô Cảnh Sâm ra.
Có Tô Cảnh Sâm là bệ đỡ, chắc không đến nỗi gây khó dễ Diệp Bạc Hâm.
“... Ề... là... là...”
Diệp Bạc Hâm không muốn kéo Tô Cảnh Sâm vào. Sợ danh tiếng của cậu bị bôi nhọ. Nom kiểu Tập Vị Nam muốn truy hỏi cho ra nhẽ thế này, chuyện này chắc khó mà thông cảm được.
“Thưa Thủ trưởng, chuyện này phải phạt ra sao, anh cứ nói, tôi tuyệt đối không oán thán.”
Diệp Bạc Hâm đỡ lời mất rồi. Mà Tập Vị Nam lại cần chính câu nói này. Anh cần một thời cơ.
“Đến từ đâu thì về lại đó. Quân đội có quân luật, không phải chỗ chơi đùa.” Tập Vị Nam nghiêm sắc mặt, đường nét sắc cạnh, lãnh đạm.
Khóe môi Diệp Bạc Hâm khẽ nhếch cười. Cô đoán ngay là thế này, khua chiêng gõ trống cũng chỉ để đuổi cô đi?
Nhưng cô không hiểu, tại sao người đàn ông này lại làm mọi cách để cô ra về bằng được?
Nửa tháng trời bật vô âm tín, vừa về đã bặm trợn quát tháo. Cô nhắm mắt còn tưởng tượng được ra đôi mắt đỏ long sòng sọc gương mặt cau có dữ dằncủa anh mới rồi.
Có chuyện gì mà không nói riêng được, cứ phải rùm beng lên cho người ta biết cả.
Nếu anh nói nhỏ nhẹ chỉ một câu là, anh không muốn em mệt, có khi trong phút mềm lòng cô sẽ đồng ý ra về. Cớ sao phải bày trò ép buộc thế này?
“Thưa Thủ trưởng...” Ưng Hy nhăn mày, hình phạt quá nặng, không giống tác phong thường ngày của Tập Vị Nam chút nào.
Tập Vị Nam đứng dậy, vòng qua bàn làm việc, bước tới bên Tiêu Thuần, ánh mắt lướt qua gương mặt Diệp Bạc Hâm. Thấy mặt cô ngây dại, lòng anh nhoi nhói.
Quyết định này có lẽ anh ra hơi quá đáng, nhưng anh không dám đặt cược.
Bi kịch của năm năm về trước không thể lại một lần tái diễn. Nếu lại có thêm một lần nữa, anh không chắc mình liệu có thể chịu đựng nổi không.
“Có vấn đề gì?” Tập Vị Nam quắc mắt, giọng sắc lẹm: “Ưng Đại đội trưởng, ăn nói thận trọng, chuyện này không bàn lùi nữa. Hoặc cô ta rời khỏi đây, hoặc cô rờicương vị này.”
Tất thảy mọi người sững sờ trước câu nói của anh. Ngay như Diệp Bạc Hâm cũng không ngờ anh lại lợi dụng điểm yếu để uy hiếp cô đến mức này.
Đúng, Tập Vị Nam đang muốn tạo sức ép cho cô. Ép cô phải chủ động ra về, không thì người liên lụy là Ưng Hy.
Cô còn chọn lựa nào khác không? Đúng thật cô không hề ưa Ưng Hy, nhưng cũng không muốn vì chuyện xốc nổi của mình, lại thành ra một người vô tội bị cắt chức.
Diệp Bạc Hâm cười gằn: “Được, tôi đi.”
Dứt lời, không đợi mọi người kịp phản ứng, cô liền quay người bỏ ra ngoài.
Cởi bộ quân phục này ra, không còn ai liên quan với cô nữa rồi.
Đáng nhẽ cô phải cảm nhẹ nhõm, mới bắt đầu nôn nao muốn về, giờ sướng rồi, lại được về sống đời an nhàn, vậy mà tại sao không vui?
Tô Cảnh Sâm lâu rồi không liên lạc với cô. Lão ta bảo cho cô ở một tháng, giờ bị bắt về, mặc kệ lão già đã hết bực chưa, cũng liên quan gì?
Gió tối hây hẩy, thao trường chìm trong màn đêm, mấy ngọn đèn âm u bên đường đổ bóng dài dài. Diệp Bạc Hâm dạo bước men theo thao trường, lòng rối bời bời.
Màn trời tĩnh mịch giăng mắc vài vì sao, bãi tập không xa văng vẳng tiếng đàn ông hô hào, lẫn trong tiếng ve râm ran, như thêm phần khắc khổ, ẩn giật.
Quân đặc chủng không phân biệt ngày hay đêm, miễn có tiếng còi là tức khắc bật dậy trang bị sẵn sàng, tối nào cũng chia đội tập luyện.
Có những bài tập phải thực hành trong đêm, lâu dần thành thói quen.
Diệp Bạc Hâm đến đây đã nửa tháng, những thứ tiếp xúc chỉ là phần ngọn của tảng băng. Ưng Hy từng tách cô ra, nửa đêm dẫn sáu cô gái đồng đội cùng phòng ra ngoài, đến tờ mờ sáng mới quay về, ai nấy mệt bơ phờ, người ướt rượt như vớt từ nước lên.
Nửa tháng khổ luyện lướt qua mắt cô như chớp bóng, gương mặt lạnh lùng của Ưng Hy, sự ê chề không hề ấm áp, mỗi lần ngã xuống lại bò dạy, ngày qua ngày mệt lử như cún, người chạm giường là vật ra ngủ, nửa đêm tập trung đột xuất, cả vác nặng hành quân việt dã nữa chứ.
Cô biết mình đã thay đổi rồi, không nỡ ra về.
Thẩm Tư Á thấy mình gây rắc rối cho Diệp Bạc Hâm, lòng rầu rĩ không thôi. Mới đầu cũng chẳng phải không biết Diệp Bạc Hâm không thích ở lại đây, nhưng sau này thấy cô ấy hằng ngày tập luyện, mặt mày tươi cười rạng rỡ. Hai người còn nói xấu Ưng Hy lúc ăn cơm ở Nhà ăn, nhưng mắng thậm tệ đã đời xong, Diệp Bạc Hâm thường nói đỡ cho Ưng Hy.
Sau này Diệp Bạc Hâm từng nói, cô thấy cuộc sống như thiếu thứ gì đó, bây giờ sống vô tư vô lự rồi, nhưng làm gì cũng thiếu động lực, không thấy cảm hứng với bất cứ thứ gì. Thế nên cô vài ba bận lại sang nhà họ Diệp kiếm chuyện hòng tìm cảm giác được hiện diện.
Cô biết phần ký ức bị mất khiến mình bất ổn. Cô không nghĩ đến việc tìm lại, bao năm nay cô nàng sống vô ưu vô lo, nhưng không có nghĩa lòng không hoang mang. Mỗi lần sực tỉnh giữa đêm, cô ý thức được mình không hề hoàn chỉnh.
Cô chưa từng nghĩ sẽ thay đổi. Hồi đầu từ tận thâm tâm mình cô rất phản cảm đối với quân đội, nhưng đó chỉ là biểu hiện bề ngoài. Lúc tham gia huấn luyện, cái cảm giác nhiệt huyết sục sôi từ tận tâm can không thể đánh lừa được cô. Cô có thể tìm được cách sống sảng khoái, kích thích trong cái đày đoạ của thử thách cực hạn.
Từ sớm đã chịu đựng sự thống khổ do cuộc sống mang lại, cô không giống như những cô tiểu thư chốn thủ đô, thích khoe khoang, thích hàng hiệu, và càng chán ghét những bữa tiệc hào nhoáng giả dối.
Mọi người thấy cô tỏ ra ngoan ngoãn nhưng không thấy được trái tim nguội lạnh đằng sau nụ cười ngụy trang. Thế nên mới nói, người như cô mới là siêu vô tình.
Thẩm Tư Á và Ưng Hy tìm thấy Diệp Bạc Hâm trên khán đài. Cô ngồi chỗ bệ xi-măng lộ thiên, hai chân duỗi thẳng, tay chống sau lưng, ngửa đầu ngắm thing không.
“Xin lỗi, tớ lại rước thêm rắc rối cho cậu.” Thẩm Tư Á ngồi xuống cạnh bên, bắt chước dáng vẻ của cô, ngước lên trời.
Diệp Bạc Hâm quay ra mỉm cười: “Nhờ phước của cậu, mai tớ được lượn rồi.”
Thẩm Tư Á ngả đầu dựa lên vai cô, buồn buồn nói: “Sao cậu đáng ghét thế nhỉ? Đồ phá đám. Hiếm khi tớ mới cảm tính một lần, bao cảm xúc ấp ủ bị cậu làm hỏng cả. Cậu bảo đền tớ thế nào đây?
Thẩm Tư Á là một mỹ nhân hiếm có. Gương mặt trái xoan điển hình, khóe mắt cong cong, cặp mắt lúc cười phong tình phơi phới, thân hình khiêu gợi, rành rành một yêu tinh hút hồn người.
“Thôi, không đùa cậu nữa, về ngủ đi.” Diệp Bạc Hâm vỗ má cô, đoạn đứng dậy, phủi bụi dưới mông, thả bước đi xuống. Sau, dừng ở bậc thang cuối cùng, ngó xuống nhìn Ưng Hy.
Ưng Hy đứng dưới khán giả, vẫn gương mặt cao ngạo lạnh lùng, thân mình một mét bảy có hơn, vóc dáng dong dỏng chắc lẳn, không nhỏ con yếu ớt đến độ người khác thoạt nhìn đã thấy chả có uy lực gì như cô.
Bệ cao mười mấy phân, nâng Diệp Bạc Hâm lên nom cao hơn Ưng Hy hẳn nửa cái đầu. Thực tế, Ưng Hy mới là người có chiều cao hơn cô nửa cái đầu. Diệp Bạc Hâm nheo mắt cười khẽ: “Đại đội trưởng này, có ai từng nói chị có thân hình đẹp tuyệt vời chưa?”
Ưng Hy nhăn mày, cô không bắt kịp tư duy bay nhảy của Diệp Bạc Hâm: “Cô định nói gì?”
Diệp Bạc Hâm xoa căm nói: “Chị mặt quân phục rất hợp.”
Ánh mắt đảo trên người Ưng Hy, sau cùng chạm đến gương mặt, cô tò mò hỏi: “Đại đội trưởng, chị có bạn trai không?”
Ưng Hy vốn thuộc hàng hoa khôi trong Đội, tiếc là tính chảnh hoảnh. Không phải không ai theo đuổi, mà do cô nàng yêu cầu cao. Thử hỏi ai dám chinh phục một nữ binh Đặc chủng, không có tài cán ấy thì chỉ có nước ngắm cho no mắt vậy.
Chính ủy cũng từng gọi cô lên làm công tác tư tưởng, mai mối giới thiệu. Nhưng đáng tiếc, người quá khó tính, làm người ta sợ chạy mất dép.
Ưng Hy cũng sắp ngấp nghé đầu băm. Nghe Diệp Bạc Hâm hỏi thế, cô có phần cáu:
“Diệp Bạc Hâm, tôi là cấp trên của cô, ăn nói có chừng mực thôi.”
Diệp Bạc Hâm so vai: “Tôi nói gì? Hỏi chị có bạn trai không thôi mà. Có phải thiếu nữ mới lớn đâu, việc gì phải xấu hổ.”
“Không có thì tôi giới thiệu cho mấy người, giàu-trẻ-đẹp hẳn hoi.” Diệp Bạc Hâm đổi mặt cười.
Hiển nhiên, hậu quả của việc trêu Ưng Hy là phạt thể lực.
Trên thao trường mênh mông, hai bóng người một trước một sau chạy bộ cùng nhau, mới đầu chạy khá nhanh, sau chậm dần.
Đêm vùng núi lạnh se sắt, thi thoảng có cơn gió lướt qua, vậy màkhắp người Diệp Bạc Hâmvẫn túa mồ hôi, nhưng sảng khoái. Giải tỏa xong tâm trạng đỡ hơn rất nhiều.
Ưng Hy nói chạy hai mươi vòng. Bây giờ hai mươi vòng với cô dễ như trở bàn tay. Nghe sau lưng có tiếng bước chân, cô không rõ mình đã chạy được bao nhiêu vòng, cho đến khi mệt rã người, Ưng Hy vẫn chạy cùng.
Đối với những người lính dày dạn như Ưng Hy mà nói, họ không giỏi trong việc biểu lộ cảm xúc, hành động mới là minh chứng hùng hồn nhất. Bằng không tối mịt thế này đã chẳng chạy lòng vòng cùng Diệp Bạc Hâm.
Cả hai nằm trên bãi tập, Diệp Bạc Hâm nghiêng đầu nói: “Đại đội trưởng này, bình thường không phải lúc tập luyện, chị nên cười nhiều hơn, không thì sống mệt mỏi lắm.”
Diệp Bạc Hâm mở đầu câu chuyện, đêm đó cả hai tâm sự rất lâu. Ưng Hy kể chuyện hay ho lúc huấn luyện, Diệp Bạc Hâm kể chuyện hoang đường mình từng làm.
Tương phùng chẳng qua cũng một chữ duyên, không ai có thể mãi mãi đi cùng ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT