Lâu lắm rồi nhà cửa mới tưng bừng đến thế. Phần lớn thời gian Tô Uyển ăn tại công ty, Diệp Thiên Dịch cũng chỉ cuối tuần mới về. Nhà này chả khác nào vườn không nhà trống.

Thấy hôm nay cả nhà tề tựu đông đủ, dì Thanh mừng khỏi nói, thành ra vô tình lại nấu thêm vài món.

Diệp Thiên Dịch vẫn còn hậm hực vụ chị gái đập xe tăng của mình, đâm ra mặt mũi sưng sỉa, mũi hếch lên trời.

Dì Thanh gõ cửa hồi lâu, nó mới vùng vằng đi xuống.

Lúc Diệp Bạc Hâm lên gác, cửa phòng Tô Uyển hé mở, cô nắm tay cầm cửa, len lén thò đầu vào.

Phòng của bà Tô rộng rãi, sạch sẽ, gọn gàng, lấy màu trắng ngà làm chủ đạo. Phòng ngủ và phòng khách tách riêng. Nổi bật nhất chỗ phòng khách là kệ sách đỏ son kiểu cổ, bên trên xếp chật cứng những bộ sách thể loại văn học, tài chính, thương mại.

Đối diện kệ sách là bàn làm việc màu đen, màn hình IMAC màu đỏ, dòng mới nhất vẫn để sáng.

Tàng cây rậm bên ngoài vách kính cửa sổ le lói dưới nắng, rung rinh theo gió lay. Khu biệt thự nằm bên sườn núi, lưng tựa hướng bắc, mặt hướng phía nam, chạy dài thành dãy, ngó ra xalà thành phố dưới chân núi, co mình lại như bức họa.

Tấm rèm sa trắng sữa che hờ bên cửa sổ, nắng ngoài hắt qua vách kính, đổ thành cái bóng dài.

Tô Uyển quay lưng ra cửa, người lún xuống trên chiếc sô pha. Một tay cầm điện thoại áp ngang tai, một tay gác trên lưng ghế, đầu móng tay tròn hồng hào. Mắt bà hơi nhìn xuống, xem chừng khó chịu với đầu dây bên kia.

Vốn định âm thầm đến sau lưng bà, hù bà giật mình, vậy mà câu nói của bà lại làm cô chết trân ngoài cửa.

“Mẹ, mẹ làm cái gì thế?”

Diệp Bạc Hâm không tài nào nghe thêm được nữa, cô hằm hằm đẩy toang cửa. Tô Uyển chau mày gác điện thoại, vẻ mặt không hề tỏ ra chột dạ vì bị nghe trộm. Bà nhướn mày nhìn con gái.

“Ai cho con vào mà không gõ của, văn minh để đâu?”

“Văn minh cái cái quái gì?” Diệp Bạc Hâm ngồi phịch xuống bên tay Tô Uyển. Bực bội nhìn bà: “Ai mà như hai người, ly hôn mười mấy năm rồi, giờ liên hệ làm cái gì nữa? Mẹ, mặt mũi mẹ để đâu, kiêu hãnh để đâu? Chẳng còn gì hết.”

Thật tình cô tưởng mỗi Diệp Thiên Dịch to gan dám bán đứng mình, không ngờ tính toán kỹ thế vẫn để lọt Diệp Viễn Đông.

Hai người ly hôn mười mấy năm, lúc nào cũng trong tình trạng chết cũng không dính líu. Không ngờ kẻ dơ dáy như Diệp Viễn Đông lại dám mách lẻo với Tô Uyển.

“Ăn nói láo toét.” Tô Uyển lườm cô. Diệp Bạc Hâm gân lên, lườm lại, lại còn hừ thành tiếng.

“Này, Diệp Bạc Hâm, tôi vẫn liên hệ với ông ta đấy, làm sao nào? Nếu không phải chị phá phách gây chuyện, thì lão có tìm tôi không hả? Chị nói xem chuyện này trách ai?” Bà còn chưa giận thì thôi, con ranh con gan to tày trời, chỉ biết ăn không biết khôn.

Diệp Bạc Hâm bẻ ngón tay, mắt đảo liên hồi, sau ủ rũ ngẩng lên: “Ông ta nói gì với mẹ?”

“Nói gì? Bảo tôi khuyên chị ly hôn chứ gì nữa? Lão không dám động đến nhà họ Hạ, thế nhà họ Tô mình lại dễ dàng cam chịu để người ta đè đầu cưỡi cổ đấy chắc?”

Mắt sáng lên, Diệp Bạc Hâm lay cánh tay Tô Uyển: “Mẹ, ý mẹ là mẹ vẫn ủng hộ con? Bất kể ông ta có giở trò gì, mẹ cũng tiếp đến cùng, phải vậy không?”

Lôi kéo được bà Tô rồi thì Diệp Viễn Đông cũng dễ xử lý.

Càng nghĩ càng thấy hay, khóe môi Diệp Bạc Hâm lénvểnh lên. Tô Uyển trỏ trán cô, chê bai: “Chả dễ thế đâu, tôi phải duyệt được cái người kia đã chị ạ.”

Sự việc coi như đã hạ màn. Diệp Bạc Hâm thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo chỉ ở phía Tập Vị Nam nữa thôi.

Mang tâm trạng thoải mái nhẹ nhõm, Diệp Bạc Hâm sung sướng đến độ trưa không ngủ được, nằm trên giường quay đi quay lại, lăn lộn không ngơi.

Giải quyết xong chuyện bên này, buổi chiều Tô Uyển lại rời nhà đến công ty. Trước lúc ra cửa, bà dặn dò dì Thanh lấy ít thuốc tiêu viêm trong tủ y tế đứa lên gác cho Diệp Bạc Hâm.

Bấy giờ dì Thanh mới biết vụ Diệp Bạc Hâm bị đánh. Bà liền kéo Diệp Thiên Dịch ra hỏi thăm tình hình. Diệp Thiên Dịch ngó lên gác hai trước rồi mới ghé tai dì Thanh thì thào.

Lúc dì Thanh gõ cửa bước vào, Diệp Bạc Hâm đang gọi điện cho Thẩm Tư Á. Sau mấy cuộc không ai bắt máy, cô sợ Thẩm Tư Á vẫn chưa chừa, lại tiếp tục cặp kè với Giang Diệc Đình.

Dì Thanh để thuốc tiêu viêm xuống, chực nói lại thôi. Sau cùng khuyên, Bạc Hâm à, con đừng giận mẹ mình, chuyện này cũng do con thiếu cân nhắc, có con gái nhà ai lại giấu giếm bố mẹ, thậm thụt đi đăng ký kết hôn bao giờ? Mẹ con cũng vì quan tâm, đây chẳng bảo dì mang thuốc lên cho con đây này.

Diệp Bạc Hâm vốn không để bụng chuyện bé xíu ấy. Qua buổi trưa, vết đỏ cũng đỡ đi nhiều.

Trước kia, Diệp Bạc Hâm làm biên kịch tại Hoàng Vũ Media. Từng cải biên thành công hai bộ phim cổ trang, sau khi công chiếu, lượng xem đạt khá cao, từ đó tiếng tăm như cồn, trở thành gương mặt quyền lực mới của giới biên kịch.

Hai bộ phim nâng đỡ thành công mấy gương mặt mới, cũng có sự xuất hiện của diễn viên cốt cán, giành giải bộ phim được đón nhận nhất năm của trong và ngoài nước.

Một tháng trước, cô nộp đơn xin nghỉ. Cấp trên thấy cô không làm nữa thì cũng tiếc nhân tài mai một. Nhất là lúc này thị trường phim cổ trang đang ở giai đoạn trũng, nhiều khán giả chê bai tình tiết hư cấu, không sát lịch sử.Mà Diệp Bạc Hâm dưới sự o ép của Tô Uyển, từ bé đã đọc vô kể văn học cổ điển. Cô hiểu rõ dòng văn học cổ điển này, kịch bản cải biên luôn mang hơi hướm lịch sử đặc sắc.

Chọn diễn viên cũng do Diệp Bạc Hâm Tự mình sàng lọc. Cô có thể cảm nhận được diễn viên nào phù hợp với nhân vật trong tưởng tượng của mình.

Mắt nhìn và độ nhạy bén của cô vốn độc đáo, nhìn đâu chuẩn đấy.

Bản thân cô cũng không nỡ rời bỏ nghề biên kịch, hồi mới bước chân vào nghê cũng là do chó ngáp phải ruồi, không ngờ lại gặt hái ngoài ý muốn. Song thâm tâm cô hiểu mình không thể làm lâu. Một mình Tô Uyển gánh vác Tô thị, bây giờ còn có ông ngoại giúp đỡ, sau này khi ông ngoại không còn nữa, Tô Uyển sẽ vất vả nhiều.

Con người cậu út vốn không thích trò luồn cúi, lươn lẹo trên thương trường, chắc không về giúp mẹ.

Diệp Thiên Dịch lại ham mê pháp luật, nhờ cậy nó cũng gian nan.

Diệp Bạc Hâm đành hy sinh bản thân vậy. Cô không ghét giới thương trường, trái lại, cô hâm mộ vẻ quyết đoán, mẫn tiệp, phong cách hào sảng của bà khi tham gia đàm phán.

Khi cấp trên nói với cô, em có thể thôi việc, nhưng phía công ty đang cần một kịch bản đề tài tiên hiệp, chị đắn đo cân nhắc mãi vẫn thấy em là hợp nhất, em có thể tranh thủ viết ngoài giờ, miễn xong trong vòng một năm là được.

Diệp Bạc Hâm lập tức đồng ý. Trước kia cô cũng có dự định thử sức với thể loại kiếm hiệp.

Cả buổi chiều, Diệp Bạc Hâm đắm mình lao động trí óc trước máy tính, cảm hứng ào ào tuôn như dòng nước suối. Ánh sáng ngoài cửa sổ âm thầm chuyển mình, sắc trời dần tối.

Trời xanh sắc núi, bạch ngọc lan khẽ khàng khép lại cánh hoa, hơi nước tích qua đêm đọng thành sương long lanh treo đầu búp đong đưa như chực rơi.

Buổi chiều yên ắng, không ai làm phiền, nhiệt độ phòng vừa vặn, Diệp Bạc Hâm nghẹo đầu thiu thiu ngủ lúc nào không rõ.

Màn hình máy tính chuyển tối, Diệp Bạc Hâm giật mình sực tỉnh bởi tiếng điện thoại.

Cô ngủ quên trời quên đất, gượng mấy cái mà không mở nổi mắt.

Đành dứt khoát thôi, nhắm mắt mò điện thoại vậy. Trước lúc ngủ, điện thoại đặt trên mặt tủ để đồ, trong bóng hoàng hôn mờ ảo đang nhấp nháy ánh xanh.

Tập Vị Nam mặc quân phục màu xanh lục, hai chân hơi tách rộng, thẳng tăm tắp đứng đón gió nơi chóp núi.

Dưới đôi ủng đen là đá sỏi lộm cộm.Tịch dương mượt mà óng ả muôn phần trước trùng trùng núi non xanh rì. Nắng xế chiều tà đượm ấm lành. Sương khói giăng mắc khắp rặng núi biếc.

Ngắm cảnh hoàng hôn mỹ miều, anh bất giác muốn gọi cho cô. Ý nghĩ vừa manh nha, ngón tay gập nhẹ, cuộc gọi đã phát đi mất rồi. Tâm trạng anh cũng như sườn núi lên lên xuống xuống, thậm chí đến hơi thở cũng nhẹ bẫng hẳn đi.

Ánh chiều đỏ dát sáng lên đường nét gương mặt anh, chóp mũi tuấn tú thêm phần trầm lắng, tia sáng như nhảy nhót trong đôi mắt đen nhánh.

Thoạt nghe tiếng sột soạt từ đầu dây bên kia, sau là tiếng thở khẽ khàng như sát bên tai. Cô mơ màng nhả một tiếng a lô bằng giọng hơi khàn. Khoảnh khắc ấy, trái tim anh như bị lệch hẳn nhịp, mãi lâu chưa hồi lại được.

“Hử? Vẫn chưa tỉnh à?” Tập Vị Nam nhăn trán theo thói quen. Đôi mắt đen trầm xuống, ngước lên phóng tầm nhìn ra mặt trời đằng xa.

Bụng bảo dạ cô nhóc này nghỉ ngơi không giờ giấc, phải nghĩ phương pháp cải tạo quy củ mới được.

Diệp Bạc Hâm vuốt tóc, lồm cồm bò dậy, he hé mắt nhìn quanh, vu vơ đáp một tiếng “ừm”.

Nghe cô trở lời bâng quơ, Tập Vị Nam thoáng đăm chiêu, rồi cười lên khe khẽ.

Âm thanh ôn tồn quyến rũ từ nơi xa xôi mà như ngay sát bên tai, Diệp Bạc Hâm thoáng ngây ra, cảm giác giọng nói ấy quen thuộc khó tả.

Ngó màn hình hiển thị, cô tức thì trợn mắt, bụm chặt miệng trước khi kịp thất thanh kêu lên.

“Hôm qua nghỉ ngơi chưa đủ hay sao mà ngủ đến giờ này?” Anh hỏi thản nhiên, giọng điệu ra vẻ thân thuộc, khiến cô ảo não đến nỗi bứt tóc.

Mắt lướt qua ngoài cửa sổ, trời xanh nhạt đã chuyển sậm, xa xa còn giăng mắc một vài đốm sao leo lét sáng.

Diệp Bạc Hâm sửng sốt, không hiểu nổi mình ngủ từ lúc nào.

Cô chớp mắt, khàn giọng nói mình bận cả buổi chiều, mới ngủ được một lúc, không lâu.

Tập Vị Nam cười bảo: “Ẩn ý trách anh đánh thức em, phá đám giấc mơ của em chứ gì?”

Diệp Bạc Hâm nhận ra hôm nay Tập Vị Nam rõ kỳ lạ. Giọng nói rất nhẹ, phải nói thế nào nhỉ, đúng rồi, ân cần như trong truyền thuyết. Trước đây anh rất ít nói, hoặc giọng xa cách, hoặc giọng lạnh nhạt trầm trầm, hôm nay làm sao vậy?

Do cô ngủ quá lũ lẫn hay do mơ?

“Không phải.” Diệp Bạc Hâm dìu dịu trả lời, ra chiêu nào tiếp chiêu đó, bình tĩnh không hoảng loạn.

Đầu bên kia điện thoại lại im bặt một lúc. Diệp Bạc Hâm cũng thót tim, cô không biết phải nói gì, càng không ngờ Tập Vị Nam lại chủ động gọi cho mình.

Hai người hình như chưa thân đến mức độ này, cô đang đắn đo bây giờ phải nói gì, thì Tập Vị Nam đã lên tiếng: “Sau này nhớ ngủ sớm dậy sớm, giờ giấc đừng đảo lộn như thế, không tốt cho sức khỏe.”

“Ừm.” Diệp Bạc Hâm nắm chặt điện thoại, ngần ngừ một lúc mới hỏi: “Anh còn việc gì không?”

Theo cô thấy thì Tập Vị Nam tuyệt đối không phải người sẵn sàng nấu cháo điện thoại với bạn gái, mà tính cách quá trầm, hai ba câu là lại bối rối nín thing.

Nên cô đoan chắc Tập Vị Nam gọi cô hẳn là có việc.

“Không có gì, ngày mai bắt đầu diễn tập, nửa tháng sau đó không được liên lạc với bên ngoài.”

Nên mới gọi điện báo bình an với cô?

Diệp Bạc Hâm sực nhận ra mình làm vợ mà kém quá, sao cô không nghĩ ra là Tập Vị Nam gọi điện thoại để hỏi thăm, quan tâm tí nhỉ?

Diệp Bạc Hâm à lên một tiếng: “Vậy anh cẩn thận nhé, đừng để mình mẩysứt sát.”

Cuộc điện thoại kì cục, trong lòng cả hai cùng len lỏi thứ cảm xúc là lạ. Cho đến lúc gác máy rồi mà Diệp Bạc Hâm vẫn chìm đắm trong chất giọng ấm áp ôn tồn của anh, mãi không bứt ra được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play