Tuy nhiên cô không nghĩ tới là, đến bước ngày hôm nay, lão phu nhân vậy mà vòn không buông ý niệm ban đầu, trong mắt bà, Đặng Thụy Tây ngàn tốt vạn tốt, cho dù cháu trai bà không thích, bà vẫn muốn đem Đặng Thụy Tây vứt cho anh.
Cho dù chia rẽ vợ chồng bọn họ, bà cũng muốn vì Đặng Thụy Tây giành quyền, thậm chí không tiếc đắc tội cháu trai mình.
" Bà nội, vậy bà dám khẳng định, Vị Nam theo ý bà lấy Đặng Thụy Tây, tương lai anh ấy tuyệt đối không hối hận không?" Diệp Bạc Hâm phản bác lại bà một câu, không tới ngày kết thúc sinh mệnh, ai cũng không có cách nào dự liệu được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.
" Hơn nữa, coi như tương lai Vị Nam hối hận, đó cũng là sự lựa chọn của anh ấy, cháu không tin con người anh ấy như vậy, đến quyết định của bản thân mang đến hậu quả đến dũng khí chấp nhận cũng không có. Tương lai anh ấy nếu oán hận cháu bám lấy anh ấy, cháu không oán trách không hối hận, chí ít anh ấy còn có đối tượng để oán trách. Còn bà thì sao, bà tính hơn chia rẽ bọn cháu, sau lưng Tập Vị Nam nói những lời này, muốn để cháu vì tự ti mà rời xa anh ấy, bà ép anh ấy lấy Đặng Thụy Tây, nếu như Đặng Thụy Tây không tốt như trong lời bà nói, tương lai anh ấy hối hận, nên oán trách ai? Lúc đó bà vẫn còn không?"
" Cô láo xược!" Lão phu nhân không ngờ lời này không ép cô lùi bước, ngược lại còn để cô đâm vào lỗ hổng, cái mồm nhanh mồm nhanh miệng này thật đáng ghét.
Diệp Bạc Hâm không sợ bà, hai mắt trấn tĩnh nhìn lão phu nhân hai màu tóc nhưng vẫn tao nhã.
" Với địa vị vủa Tập gia hôm nay, trong nước đã thành danh gia vọng tộc vó một không hai rồi, vì sao còn muốn mượn thế lực của người khác củng cố địa vị bản thân? Bà nói cháu với Vị Nam không có giá trị lợi dụng, trong mắt bà, vợ chồng là lợi dụng lẫn nhau sao? Cháu vẫn chưa có nhân mạch, cũng không quen biết danh môn gì nhưng anh ấy nếu như cần cháu đi giao tiếp xã giao, cháu cũng không ngại, Đặng Thụy Tây có đầu óc, có thiêm bẩm kinh doanh quản lý, cháu cũng không kém."
Diệp Bạc Hâm không mảy may lùi bước, cô tôn trọng bà là trưởng bối, vì vậy bà đối xử với cô như thế nào, cô đều không tính toán.
Tuy nhiên, từ trong miệng bà, Diệp Bạc Hâm nghe ra không phải quan tâm của người lớn thương yêu cháu trai mình, lão nhân này từ đầu tới cuối chỉ lấy môn đăng hộ đối làm tiêu chuẩn của hạnh phúc hôn nhân, bà thà hy sinh hôn nhân của Tập Vị Nam cũng phải cứng đầu với quan niệm truyền thống bảo thủ của bà.
" Bà nội, bà có biết Vị Nam muốn là cái gì không? Nếu như bà cho rằng tất vả những gì bà làm là tốt cho anh ấy, nhưng mà bà nghĩ qua không, anh ấy vì sao không đi theo con đường bà lập ra? Bà ép anh ấy ra khỏi nhà, lúc anh ấy cần trợ giúp nhất buông bỏ anh ấy, chính là bởi vì danh dự Tập gia, bà ghét anh ấy làm mất mặt người, vì vậy cùng anh ấy cắt đứt quan hệ, chẳng lẽ... trong mắt bà danh tiếng Tập gia quan trọng hơn cháu trai mình sao?"
" Bà chỉ xem anh ấy như một công cụ, một công cụ chảy trên người dòng máu Tập gia, hy vọng anh ấy mang cho Tập gia phát giương quang đại, bà muốn lợi dụng anh ấy đạt được mục đích ích kỷ của mình, bà căn bản không quan tâm anh ấy. Nhưng mà... không sao, anh ấy vẫn có bố mẹ anh ấy quan tâm chăm sóc, anh ấy không yêu thích bà, lúc nhỏ anh ấy chịu đựng vết thương, cháu tới xoa dịu! Cháu có thể quan tâm anh ấy, xem anh ấy là tất cả của cháu, đúng, trên người cháu không có ưu điểm gì, không đủ ưu tú, gia thế không đủ tốt, không thể giúp đỡ anh ấy tren sự nghiệp, nhưng mà, cháu có thể cho anh ấy một gia đình ấm áp!"
Lúc nói những lời này, Diệp Bạc Hâm gần như là đỏ mắt lên nói. Năm đó xảy ra từng li từng tí, Đặng Thụy Tây đều nhất nhất nói với cô rồi, cô hiểu rõ tâm ý của Đặng Thụy Tây, ý tứ là muốn cô bước vào những năm tháng đã từng của Tập Vị Nam, tìm hiểu quá trình trưởng thành của anh, đối với lão phu nhân, cô không phải không có oán trách, nhưng Tập Vị Nam buông xuống rồi, cô hà cớ gì nắm lấy không buông, còn hôm nay cô cũng không biết vì sao, lúc nghe thấy những lời kia của lão phu nhân, cô rốt cuộc không khống chế được tính khí bản thân, nghĩ cũng không nghĩ liền phản bác.
" Câm miệng!" Lão phu nhân bị cô chọc tức tới tìm thân run rẩy, nhiều năm như vậy, gần như không có ai dám cãi lại bà, còn một cô gái không có giáo dục như cô, ở đây hô lớn hét lớn với bà.
Diệp Bạc Hâm mím môi, kiên cường đứng như vậy.
" Cô quá coi trọng mình rồi! A Nam muốn lấy cô gái như cô chỉ vì muốn chọc tức ta, nó đang oán hận ta, vì vậy không nghe lời ta sắp xếp lấy Thụy Tây. Cô xem thành tựu hôm nay của anh trai nó, anh trai nó chính là theo sự tính toán quỹ đạo sự nghiệp của ta, vì vậy hôm nay mới ở trên thương giới chiếm một vùng giang sơn. Cô xem A Nam đi, lấy mạng đi chơi, nhưng mà lại có mấy người biết đến nó? Làm binh lính cái gì? Đều là thô bạo, nếu như lúc đầu nó đi từ chính, thành tựu hôm nay chắc chắn là hai đứa nó làm chủ!"
Diệp Bạc Hâm lạnh lùng cong môi, nếu trước mắt người này là bà nội cô, cô tuyệt sẽ không khách khí, một bà lão cứng đầu chỉ áp đặt suy nghĩ của mình lên trên người cháu trai mình, chẳng qua là dựa vào xuất thân tốt, có vài phần tài cán, mới có thể có thái độ kiêu ngạo lấn phạm như vậy, không đặt người nào vào mắt.
Chả trách lúc đầu Vị Nam phản nghịch đến như vậy, thà rời khỏi gia tộc lưu lạc bên ngoài, cũng không muốn cuộc sống của bản thân bị người khác khua chân mua tay, bà quả thực quá khiến người khác phẫn nộ, cô nếu như có một bà nội mỗi một chuyện đều cản bước khống chế bản thân như vậy, cô không chắc sẽ sa ngã hơn Tập Vị Nam.
Cho dù tòng chính hay là tòng quân, thực lực của Vị Nam mọi người có mắt nhìn, anh dựa vào năng lực bản thân đứng vững trên quân giới, bà nội vì sao còn không tha không bỏ qua?
Là bà không vừa lòng với thành tựu của anh? Không... Theo Diệp Bạc Hâm thấy, là Tập Vị Nam thoát khỏi sự khống chế của bà, bà mới tức giận đến như vậy. Cho dù là sự nghiệp hay là hôn nhân, lão phu nhân đều muốn nhúng nột chân, điển hình của sự khống chế điên cuồng.
Cô không thể phủ nhận Tập Vị Cận ở trên thương giới giành được thành công, lão phu nhân cũng xem như là đánh sai mà trúng, Tập Vị Cận ở trên phương diện kinh doanh có tài phú thiên bẩm bản thân anh cũng thích ở trên thương trường xông xáo, vì vậy mới không cãi lại lão phu nhân, nhưng Vị Nam không giống, anh không thích làm kinh tế, không thích bị người khác khống chế, vì vậy đứng lên phản kháng.
" Bà nội!" Diệp Bạc Hâm đột nhiên cười châm biếm, "Tất cả này không phải bà ép anh ấy sao? Nếu như không phải anh ấy đến bước đường cùng, lại làm sao có thể bị đưa vào trong quân đội? Bà chỉ quan tâm tới tiền đồ của anh ấy, nhưng bà quan tâm qua anh ấy muốn gì không? Bà biết tín ngưỡng của anh ấy là gì không? Bà ghét bỏ anh ấy vì anh ấy làm lính, nhưng mà không có quân nhân như bọn họ ở riêng phương bảo vệ đất nước, chúng ta có thể yên tĩnh như đầu? Lúc anh ấy lấy mạng đi làm nhiệm vụ, bà quan tâm anh ấy có thể giữ mạng quay về được hay không chưa?"
"Bà không có!" Trong mắt Diệp Bạc Hâm nhuộm đầy mảnh băng, khóe miệng lành lạnh giương lên, "Ồ, đúng rồi, bà có nhiều cháu trai như vậy, mất một đứa như anh lại làm sao? Nhưng mà cháu chỉ có một người chồng như anh ấy, cho dù bà chán ghét cháu như thế nào cháu đều sẽ không huống tay!"
Đây là lời thề của Diệp Bạc Hâm, chỉ cần anh không buống tay, cô sẽ không buông tay, ai cũng đừng mơ tưởng chia rẽ bọn họ!
"Cô!" sự châm biếm không mảy may che giấu giữa lông mày cô kích thích phẫn nộ lão phu nhân, lão phu nhân bị tức giận đến lồng ngực phập phồng, càng nhiều hơn là, cô gái này đã chọc vào mặt tối mà bà chưa bao giờ thừa nhận.
" Hỗn xược!" Lão phu nhân tao nhã sống một đời rồi, chưa có ai đỏ mặt lên với ai, cũng sẽ không mắng người, lúc này xấu hổ mà tức giận thành phẫn nộ mới phát hiện bản thân mắng người bằng từ chửi thề.
"Bà nội, cháu không phải cố ý đụng chạm tới bà, bà bớt giận, cháu đi về trước." Diệp Bạc Hâm hít hai hơi thầy sâu, sau đó buông lỏng bàn tay sau lưng vì kích động mà nắm chẹt thành nắm đấm.
Tuy nhiên vừa bước ra tới cửa đầu càng ngày càng choáng váng, lồng ngực cũng rút chặt, giống như bị chặn một tảng đá lớn.
Trong nháy mắt, trời xoay đất chuyển, chóng mặt ùn ùn kéo đến.
Diệp Bạc Hâm nhắm mắt lại, âm thầm cắn chặt răng, lúc nãy bừng bừng khí thế đáp lại như thế quay về, nhưng không thể ngay lúc ngay lúc này choáng váng tới, quá mất mặt a?
Lãi phu nhân thấy thân ảnh cô hơi lắc lư, tức giận không thể đánh tới, cũng không nghĩ cặn kẽ, trong lòng tức giận ngứa ngáy, khóe mắt dư quang thấy bên tay có cuốn sách xếp thành một đống nhỏ, bà cầm lên một cuốn, muốn dạy dỗ tiểu bối trong mắt không tôn trọng trưởng bối, trực tiếp mạnh mẽ hướng sau lưng cô ném đi.
Diệp Bạc Hâm nghe thấy trong không khí truyền tới âm thanh kỳ lại, lập tức quay đầu lại, nhưng không mờ tới trước mặt nghênh đón cô là mấy cuốn từ điển dày cộp.
Cô dường như có thể cảm nhận được, nếu như bị ném trúng, cô không chóng mặt cũng sẽ mất một lớp da.
Cô vô thức nghiêng qua một bên tránh, giơ tay lên bảo vệ đầu, không dự liệu được động tác quá mạnh, dưới chân loạng choạng, cơ thể từ từ bổ nhào xuống sàn.
Trước khi mất ý thức, cô nghe thấy tiếng " loảng choảng" cánh tay như đụng phải thứ gì, sau đó vật đó cùng cô rơi xuống sàn.
...
Giang Nhan vừa bước vào cửa nhìn thấy Khởi Nhu bất an đi đi lại lại trong phòng khách, liên tục ngẩng lên hướng cầu thang tầng hai, vài lần muốn lên lầu, dường như đang kiêng dè cái gì, vì vậy không dám lên lầu, phiền não bất an nắm lấy tóc.
" Khởi Nhu, cháu đây là làm gù vậy?" Giang Nhan đưa hộp trong tay cho quản gia, đổi giày vào nhà.
Khởi Nhu nghe thấy giọng cô, vội vàng chạy qua, "Bác cả, bác xem như quay lại rồi, nhanh, chị dâu bị bà gọi lên lầu rồi, nhưng mà rất lâu vậy rồi vẫn chưa xuống, bác nhanh đi xem thử."
Ánh mắt Giang Nhan hơi cứng ngắc, không quan tâm hỏi chuyện gì, vội vàng bước lên lầu."
Vừa bước đến cửa, đột nhiên nghe thấy loang choang từ trong phòng sách khép chặt truyền tới.
Giang Nhan mạnh mẽ đẩy cửa ra, tuy nhiên tất cả trước mặt khiến cô chấn động không nói nên lời.
Diệp Bạc Hâm mặt như chết nằm bò trên sàn nhà, bình gốm sứ màu xanh cao nửa người bốn phân năm mảnh, mảnh vỡ rơi xung quanh cô.
Lão phu nhân cũng bị dọa sững rồi, ngạc nhiên đứng cách vài mét, trong tay còn cầm một cuốn từ điển dày nặng.
" Mẹ, đây là chuyện gì a?" Giang Nhan ngồi xổm xuống, sắc mặt phát tái giơ tay lên mũi Diệp Bạc Hâm, cảm thấy cô vẫn còn hô hấp, trái tim căng chặt cuối cùng cũng buông xuống.
" A!" Khởi Nhu cùng vào theo, đột nhiên đứng sững ở cửa, ánh mắt mang đầy kinh ngạc mở to lộn xộn trên mặt đất, sau đó ngón tay run run chỉ hướng lão phu nhân, "Bà nội... bà... đánh chị dâu cháu rồi?"
Lão phu nhân bị dọa không nhẹ, nghe thấy cô tố cáo, lập tức trách mắng: "Nói bậy gì vậy, ta đâu có đánh cô ta? Ai biết được cô ta chơi yêu thiêu thân gì, ta còn chưa động tới cô ta, cô ta liền ngất xỉu rồi."
Người làm tầng dưới cũng nghe thấy động tĩnh trên tầng, chen chúc nhau lên lầu, đứng đầy cửa.
" Đều đứng sững đó làm gì, nhanh gọi xe cấp cứu a!" Giang Nhan kiểm tra cơ thể Diệp Bạc Hâm một lúc, phát hiện trên người không có chảy máu, cũng không có vết thương, lúc này mới quay ra cửa hét to.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT