Lúc trước Tập Vị Nam nói rằng nếu có thời gian sẽ trở lại, nhưng lời hứa đó của anh đã trôi dạt về phương nào, ngày trở lại thật xa vời, không có hi vọng gì nữa.
Lúc đầu cách hai ba hôm anh vẫn trò chuyện với cô, sau đó số lần dần dần ít đi, Diệp Bạc Hâm thông cảm cho anh bất tiện, dường như không chủ động liện lạc cho anh.
Từ đó trở đi, anh bỗng bặt vô âm tín, cuộc trò chuyện cuối cùng thậm chí đã được nửa tháng rồi.
Việc này làm cho Diệp Bạc Hâm bất an, cô đã thử gọi cho anh, nhưng đầu dây bên kia không có tín hiệu, cô đã đến quân đội, mới biết rằng anh ấy đang thi hành một nhiệm vụ bí mật, vội vàng quá nên không có thời gian nói với cô một tiếng.
Hơn ba tháng trôi qua, thời tiết ngày càng lạnh, ngoài trời hoa tuyết phủ đầy như lông ngỗng.
Tô Uyển càng ngày càng nghiêm khắc hơn với Diệp Bạc Hâm, đào tạo cô hoàn toàn như một người thừa kế, thường mở cuộc họp đến nửa đêm, hai mẹ con trực tiếp ở lại công ty rồi tiếp tục công việc ngày hôm sau.
Cô muốn học rất nhiều thứ, rất bận rộn, thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã đến tháng Giêng rồi.
Xa nhau hơn ba tháng, anh vẫn chưa trở về, nói rằng gần cuối năm công việc ngày càng nhiều, anh không thể bỏ được. Mỗi ngày bận rộn hội nghị liên tục, Diệp Bạc Hâm không có nhiều tư tưởng để đau buồn, nhưng mỗi lúc rảnh rỗi, cô không thể không nhớ đến người đàn ông nuông chiều cô. Mặc dù lúc trước anh nói sẽ rời khỏi căn cứ đặc chủng, nhưng gần cuối năm, những chuyện xảy ra càng nhiều, thân là quân nhân như bọn họ nhiệm vụ càng quan trọng hơn, cô lo rằng anh sẽ gặp chuyện không hay.
Lúc đầu nói rằng có thời gian sẽ đến quân đội thăm anh, nhưng bản thân cô bận rộn tất bật, nửa đêm thường bị Tô Uyển gọi đến tham gia những cuộc họp khẩn cấp, những việc này bị gác lại, rồi cứ thế kéo dài.
Bên phía Tập gia, Giang Nhan thường bảo cô qua lại căn nhà cũ, một mình Tập Vị Nam không thể hết lòng với hiếu đạo, cô con dâu cũng không thể chỉ vì sự nghiệp mà bỏ bê không chăm lo gia đình, huống hồ cô vừa mới về Tập gia, tình cảm với Tập gia cần gắn bó mật thiết hơn.
Giang Nhan là một nhân vật có tiếng trong giới thời trang quốc tế, nhưng cô lại thiếu tài năng nấu ăn, sau khi nếm thử kỹ năng nấu ăn của Diệp Bạc Hâm, Giang Nhan khen không ngớt lời, cùng cô học nấu ăn, việc này là cơ hội tốt để tăng thêm tình cảm giữa mẹ chồng và con dâu, Diệp Bạc Hâm sẽ không buông bỏ.
Ngay sau đó, trong căn nhà cũ thường xuất hiện cảnh tượng mẹ chồng nàng dâu cùng nhau nghiên cứu nguyên liệu, công thức nấu ăn, cùng nhau quây quần bận rộn với chiếc tạp dề bên căn bếp, lão phu nhân vẫn không cần gặp cô, nhưng Diệp Bạc Hâm da mặt dày, Giang Nhan cũng đứng về phía cô, vì thế mỗi cuối tuần cô đều đến căn nhà cũ dạy Giang Nhan nấu ăn.
Trước đây Giang Nhan không có ai vui vẻ cùng, cũng không thích ở trong nhà, bây giờ có con dâu rồi, điều không vui nhất là Tập Vị Nam, vì Giang Nhan thích được tự nấu ăn nên hiếm khi để anh ra ngoài với thiên kim tiểu thư của gia thế hay tập đoàn nào.
Số lần Diệp Bạc Hâm xuất hiện ở nhà cũ họ Tập ngày càng nhiều, Tập Khởi Nhu có thời gian cũng đến tìm cô chơi, căn nhà vắng lặng bao nhiều năm bỗng náo nhiệt, ông cụ Tập gia cũng để mắt đến, mặc dù chưa nói gì nhiều nhưng trước tiên những thành kiến đối với Diệp Bạc Hâm cũng gạt bỏ đi nhiều.
Điều quan trọng nhất là phu nhân của ông ấy đối với đứa cháu dâu này chẳng có biện pháp nào, cho dù không thích, vẫn phớt lờ cô ấy với ánh mắt lạnh lùng, cô gọi một tiếng bà nội, giọng nói vừa dịu dàng vừa ngọt ngào, tục ngữ có câu giơ tay không đánh người đang cười, phu nhân lại ghét bỏ, nhiều nhất thì mặt hầm hầm quở trách hai câu.
Cuối tuần, Diệp Bạc Hâm vẫn như thường ngày, làm việc nghỉ ngơi thức dậy đúng giờ, những ngày này công việc dần dần ổn thỏa, hiệu quả cao, cô cũng nhẹ nhõm đi nhiều, ngủ đủ giấc, da dẻ hồng hào, không như những ngày mệt mỏi nhợt nhạt như trước nữa.
Tô Uyển vẫn chưa dậy, cô đã lái xe rời khỏi Tô gia, theo thường lệ đến siêu thị gần đó mua những nguyên liệu tươi sống, sau đó lái xe đến căn nhà cũ Tập gia ở ngoại ô.
Đến căn nhà cũ, mới nghe quản gia nói rằng mẹ chồng Giang Nhan đã về nhà mẹ rồi, sau khi thấy những nguyên liệu đã chuẩn bị trong hộp, Diệp Bạc Hâm không nói nên lời, Giang Nhan không có thì cô đến đây có gì thú vị?
Có điều cũng trách cô không nói trước với Giang Nhan, mấy lần trước cô đều hẹn với Giang Nhan, cô nghĩ rằng thường cuối tuần Giang Nhan rảnh rỗi nên lần này cứ thế mà đi.
Đến cũng đã đến rồi, cũng không thể để mất công đã đến một chuyến.
Những đứa con trai của Tập gia đều ở biệt thự trong quận, qua lại căn nhà cũ cũng không quá xa.
Nhân lúc vẫn còn sớm, Diệp Bạc Hâm bảo quản gia đem đồ vào bếp, rồi cô đi dạo gần đó một lát, một căn nhà cao cấp như này, cô vẫn chưa thoải mái tận hưởng.
Đợi một lát nữa lão phu nhân thức dậy cô sẽ làm một bữa cơm trưa, không thể chỉ lấy lòng mẹ chồng, mà không để ý đến bà nội lạnh lùng bướng bỉnh này.
“Này, chị dâu...” Tập Khởi Nhu vừa dậy, đứng bên lan can vươn vai sưởi nắng, đầu tóc còn bù xù, bỗng thoáng thấy dưới lầu có bóng dáng ai, mặt mày sáng lên, vẫy tay hướng về phía Diệp Bạc Hâm. Diệp Bạc Hâm bước đi nhàn nhã dọc theo con đường, tối qua tuyết phủ đầy, trên cây vẫn còn vương những đốm tuyết, cô mặc một chiếc áo khoác dài rộng màu xanh lục như thoi đưa trong trời đông rét mướt, đôi tay đang mang cặp bao tay mượt như nhung, đôi ủng màu trắng đang mang trông đôi chân vừa dài vừa thẳng, trên đầu đội một cái mũ len màu kem.
Nghe tiếng gọi thấp thoáng, cô ngẩng đầu lên thấy nụ cười rạng rỡ của Tập Khởi Nhu, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi trên khuôn mặt cô ấy.
“Hey, chào buổi sáng.” Tâm trạng Diệp Bạc Hâm cũng rất tốt, vui vẻ vẫy tay hướng về phía cô ấy, không ngờ đã đi đến nhà Khởi Nhu rồi, cô nghiêng đầu hỏi: “Em sống ở đây à?”
“Vâng.” Tập Khởi Nhu đặc biệt thích cô chị dâu này, tính tình ôn hòa, nhưng lại không hèn nhát, sống với cô rất thoải mái, lúc cô nói chuyện cũng sẽ không làm ai tổn thương, một tuần không gặp chị dâu, lúc này vừa mới ngủ dậy đã thấy, vì thế cô trông có vẻ rất vui.
“Chị dâu, chị đi về bên trái đi, sau đó rẽ vào một chút, đi thẳng tới em sẽ gặp chị dưới lầu.” Tập Khởi Nhu chỉ tay về phía bên trái, Diệp Bạc Hâm chưa gật đầu cô đã chạy vào phòng ngủ, Diệp Bạc Hâm đứng dưới lầu vẫn có thể nghe thấy thanh âm kéo lê đôi dép trên sàn vọng xuống.
Dù sao cũng đang nhàn rỗi, tiện thể đi thăm Khởi Nhu.
Diệp Bạc Hâm theo lời Khởi Nhu đi về phía trước, hai hàng hoa mai được trồng trong vườn hoa hai bên cánh cổng màu trắng được chạm trổ, thời tiết ngày càng lạnh, hoa mai càng nở rộ hơn.
Dưới nền đất tuyết vẫn còn sót lại, trộn lẫn với những cánh hoa mai.
Màu đỏ của cánh hoa phấp phới trong tuyết trắng, vô cùng tuyệt đẹp.
Chưa được vài phút, Tập Khởi Nhu đã mở cánh cổng biệt thự chạy đến.
Cô đang mặc trên người một chiếc áo khoác len màu đỏ, bên trong là chiếc áo thun màu hồng cánh sen, với một chiếc giày vải nhung tuyết.
Mái tóc xoăn dài ngang vai được buộc bằng một dải màu trắng, da dẻ trắng hồng, toàn thân toát lên như một thần tiên bước ra từ bức tranh.
“Chị dâu, ngoài trời lạnh lắm, mau vào trong đi.” Cô ấn vào công tắc tự động trên tường, cánh cổng màu trắng được chạm trổ trước mặt Diệp Bạc Hâm từ từ mở ra hai bên, Tập Khởi Nhu kéo Diệp Bạc Hâm vào trong.
Nơi Khởi Nhu ở không giống với phong cách trang trí của căn nhà cũ, với khuynh hướng châu Âu, tất cả nội thất dường như đều chỉ có màu trắng và vàng kim, đèn treo trên trần nhà là bộ sưu tập các loại đèn pha lê màu tím tinh tế tạo nên, phong cách mang nét đẹp hoa mỹ.
Căn nhà chỉ có hai tầng lầu, nhưng diện tích rất lớn, trên dưới lầu đều có rất nhiều phòng, phòng chủ phòng khách đều có. “Chị dâu, ba mẹ em đi công tác rồi, anh trai vẫn chưa dậy, chị đừng khách sáo, cứ ngồi tự nhiên nhé, em đi pha cho chị cốc trà, chị thích uống trà gì? Trà Phổ Nhĩ hay là Long Tĩnh? Bích Loa Xuân thì sao?” Tập Khởi Nhu kéo tấm màn che trước cửa sổ sát sàn, ngoài đó là hoa viên, cảnh sắc hoa tuyết trong vườn đập vào mắt cô. “Không cần đâu, chị không uống trà, tối sẽ không ngủ được, nước lọc là được rồi.” Diệp Bạc Hâm đến trước cửa sổ, khu vườn sân sau ở Uyển gia là một thiết kế sân vườn cổ điển, khá nghệ thuật, nhưng đây là một thiết kế kiểu hoa viên, trồng rất nhiều hoa, mà Diệp Bạc Hâm thường nghe được từ Tô Uyển.
Những người rành rỏi đều không thể gọi tên một vài loại giống cây trồng, mùa đông vẫn nở hoa tươi đẹp như thế, đây chắc hẳn là một loại giống đắt tiền quý hiếm, đoán là từ nước ngoài chuyển về để nuôi dưỡng. Diệp Bạc Hâm ở lại nhà Khởi Nhu không lâu, vào phòng ngủ cô ấy rồi, thấy thời gian cũng đủ rồi, định quay lại phía căn nhà cũ. Tập Khởi Nhu nghe nói cô muốn chuẩn bị bữa trưa cho bà ngoại, cô vốn dĩ muốn Diệp Bạc Hâm đừng tốn công vô ích, bà ngoại sẽ không cảm kích đâu, nhưng lại không đả kích được sự tự tin của chị dâu.
Lát nữa cô sẽ lúng túng khi bị bà ngoại từ chối, vì thế Tập Khởi Nhu đi theo nói đỡ cho cô một tiếng.
Đợi lát nữa nếu bà ngoại không tiếp nhận, Tập Khởi Nhu cô sẽ đến thưởng thức, tốt xấu gì cũng cho chị dâu thể hiện.
“Được không đấy?” Diệp Bạc Hâm nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ, Khởi Nhu tên nha đầu này không nề gian lao vất vả, nhưng chưa từng vào phòng bếp, cô rất hoài nghi.
“Chị dâu, chị đừng xem thường em, lát nữa chị đợi mà xem.” Tập Khởi Nhu thực lòng tin phục vỗ vỗ vào ngực, kéo Diệp Bạc Hâm vào nhà.
Tập Khởi Nhu quả nhiên không phụ lòng kỳ vọng của Diệp Bạc Hâm, làm vỡ bốn cái bát, hai cái dĩa, nhầm đường thành muối, không cẩn thân bị bỏng tay, bị thương một cách vẻ vang.
Diệp Bạc Hâm sợ cô ấy lại tiếp tục bị thương, bữa trưa đã xong, vội vã đẩy cô ra khỏi phòng bếp.
Tập Khởi Nhu bĩu môi bịt miệng đứng trước cửa, muốn khóc cũng không được.
Thật không có đạo lý gì, cô là thiếu nữ tài năng, chỉ số IQ xuất sắc hơn người, sao có thể ngay cả nấu ăn mà cũng không biết chứ?
Đến giờ cơm, lão phu nhân từ phòng sách đi ra, vẫn chưa đến phòng ăn đã ngửi thấy mùi thức ăn ngào ngạt, không biết là loại mùi vị gì nhưng làm cho người ta vừa mới ngửi thấy đã muốn thưởng thức rồi.
Trên bàn ăn, bày biện món ăn rất đẹp, nhưng rau và canh không cần phải lòe loẹt sặc sở đến thế.
Thế nhưng lúc Diệp Bạc Hâm đem món cuối cùng ra xuất hiện trước mặt bà, sắc mặt bà bỗng lặng xuống.
“Sao cô lại đến đây?” Ngữ khí có phần khó chịu, nhưng nghe ra thì phần lớn phải đành chịu.
“Chào bà ạ.” Diệp Bạc Hâm đặt dĩa xuống trung tâm, kéo ghế ra cười một nụ cười ấm áp. “Bà qua đây ăn cơm ạ.”
Lão phu nhân nhức đầu không thôi, một chút cũng không muốn thấy khuôn mặt vô hại của cô, lạnh lùng xoay người đi, “Khỏi, e rằng tôi không có số hưởng thụ.”
Vẫn như lúc trước, một chút tình cảm cũng không.
Tập Khởi Nhu từ trong phòng bếp mang bát đũa đi ra, nghe thấy tiếng bà ngoại, liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, thấy sắc mặt cô không kỳ lạ gì, liền ngưỡng mộ cô, đối mặt với một bà lão bướng bỉnh như vậy, vẫn kiên trì không phát cáu, thật là phong độ. “Bà ngoại, bà đừng thế mà, chị dâu nấu ăn giỏi lắm đất, hơn nữa con đã thấy chị mất cả buổi sáng chỉ để chuẩn bị bữa trưa cho bà đấy, vất vả như thế, bà cho chị một chút thể hiện đi mà.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT