Lời này của Diệp Bạc Hâm khiến Tập Vị Nam chấn động vô cùng, anh không ngờ trong lòng cô lại chôn giấu nỗi sợ hãi sâu như vậy, mà anh lúc nãy không những không hiểu, thậm chí còn cảm thấy cô có chút ngang ngạnh.
Cô nói không sai, đối với Đặng Thụy Tây anh không hề có sự phòng bị, không phải nguyên do là anh tín nhiệm Đặng Thụy Tây, mà vì anh thân là một người đàn ông, còn không đến nỗi sợ thủ đoạn của một người phụ nữ.
Lúc để Đặng Thụy Tây uy hiếp anh, khoảnh khắc ấy anh kinh ngạc rồi, anh không hiểu trái tim của phụ nữ.
Sự thực thì, nỗi lo lắng của cô hoàn toàn không phải là vô lý, là anh phớt lờ cảm nhận của cô.
Tự hỏi chính mình, nếu như tối nay người uống say trong quán bar là Hạ Dã Nhuận, cô cùng anh đi quán bar thấy Hạ Dã Nhuận, snh cũng sẽ nổi giận đùng đùng, giống như lần trước ở quán bar, anh giạn quá mất khôn, không còn lí trí, mảy may không ngờ là hiểu lầm, sau cùng không quan tâm đã làm tổn thương cô.
Lúc ấy, anh không tin tưởng cô sao? Không! Là tà ma trong tâm anh đã che đậy đôi mắt, anh không cách nào chịu được sự phản bội của cô, đến nỗi cấp thiết muốn cảm nhận được sự tồn tại của cô, tất cả mọi thấp thỏm lo âu đều dồn hết lên người cô.
"Xin lỗi, là anh suy nghĩ không chu đáo, sau này sẽ không xảy ra chuyện như vầy nữa." Tập Vị Nam vội vàng siết chặt lấy eo cô, muốn để cơ thể mềm mại của cô hòa vào người anh.
Giọng nói trầm ấm của anh lướt qua bên tai, Diệp Bạc Hâm gượng gạo ừ một tiếng.
Cô giơ tay quệt đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, mắt đỏ hoe, cô tựa đầu vào lòng ngực anh, hai tay ôm chặt eo anh.
Im lặng ôm nhau một hồi lâu.
Trận khói thuốc súng này vẫn chưa dày đặc, bị bóp chết thành công trong cái nôi.
Trên mặt ướt rượt, sau khi khô cạn, làn da trên mặt khô căng cứng.
Trong lòng Diệp Bạc Hâm đã bình thường lại, cô dùng mu bàn tay xoa lên má, cuối đầu đi thẳng lướt qua người đàn ông đứng trước mặt, "Em đi rửa mặt."
Rửa mặt xong, sau khi bôi mặt nạ dưỡng ẩm, Diệp Bạc Hâm dùng nước rửa sạch tinh hoa còn sót lại trên mặt.
Làm xong khâu skin care da mặt trước khi ngủ, cô mới từ phòng tắm đi ra.
Tập Vị Nam tựa vào đầu giường, trong tay cầm tờ tài liệu bằng giấy a4, trước mặt là chữ cái cô xem không hiểu, không giống chữ tiếng Anh, trái lại giống tiếng Pháp.
Tập Vị Nam nghe thấy động tĩnh, bỏ tài liệu trong tay xuống, giơ tay ôm cô ngồi lên đùi.
Đã hiểu tình ý đôi bên, Diệp Bạc Hâm không hề cảm thấy xấu hổ về hành động thân mật như ngày thường, ngược lại không kiềm được muốn gần gũi anh.
Nụ hôn của anh đặt lên môi, nhẹ nhàng thăm dò, Diệp Bạc Hâm cả người mềm nhũn, hơi thở càng lúc càng dồn dập, không nén nổi ghì chặt lấy cổ anh.
Anh toàn thân nóng bừng, làn da trong lớp áo chuàng tắm dưới lòng bàn tay cô, máu chảy rạo rực, tim đập càng lúc càng nhanh.
Trong lúc Diệp Bạc Hâm tâm tình bối rối, anh lại đột nhiên nằm trên người cô phả ra hơi thở thô ráp, bởi vì nhẫn nhịn mà toàn thân đều đang run rẩy, phần lưng căng cứng, cắn nhẹ một cái lên cổ cô.
Diệp Bạc Hâm không ngờ anh sẽ đột ngột dừng lại, giữa lúc ngờ vực, trên cổ truyền tới vết cắn như kim châm, cô khó chịu hừ một tiếng, đau đến mức cong người lại, ngón tay bấu chặt vào sớ thịt trên lưng anh.
Tập Vị Nam thả lỏng, hơi chống người dậy, anh hình như không cảm nhận được lưng bị đau, cuối mắt nhìn gò má đỏ ửng như có thể bật cả máu của người phụ nữ nằm dưới, trong mắt cô có sự tố cáo mờ ảo, bởi vì đau mà ẩn hiện những giọt nước lấp lánh, xinh tươi và dễ thương, rất giống nụ hoa tường vi chớm nở.
Tập Vị Nam mỉm cười, sóng tình âm u trong con ngươi đen nhánh cuộn trào đến mức dọa người, anh đưa tay vén những sợi tóc lõa xõa từ má cô ra sau tay, cuối người hôn nhẹ xuống môi cô, bất ngờ trở mình dậy.
Diệp Bạc Hâm đầu óc mơ hồ, không hiểu anh thế này là sao? Đang tốt đẹp sao lại đột ngột dừng lại?
Anh chịu đựng vất vả như thế, trên trán đều lấm tấm giọt mồ hôi, gân xanh trên bàn tay nổi cả lên, cô không phải là nhìn không thấy.
"Anh sao thế?" Diệp Bạc Hâm kéo chăn che người lại, cũng ngồi dậy theo.
Tập Vị Nam hơi nhắm mất lại, lộ ra ngực trần tựa vào đầu giường, lòng ngực nhấp nhô rất lớn, anh đang cố gắng nén cơn khát vọng đang kêu gào trong người xuống.
Nghe thấy câu hỏi cẩn thận dè dặt của Diệp Bạc Hâm, anh mở to đôi mắt vì kiềm nén lửa dục vọng mà đỏ rực.
"Không sao." Giọng anh khàn đi rất nhiều, giống như bị ai nhét cát vào cổ họng, anh vươn tay ra ôm lấy cô.
Diệp Bạc Hâm còn có thể cảm nhận được thân nhiệt nóng bừng của anh, cô ngạc nhiên với hành động của anh, người đàn ông này trong sụe tình trước giờ chưa từng biết chịu đựng, tối nay là thế này đây?
Tập Vị Nam cúi mắt, ngón tay vuốt trên tóc cô, hai người kề sát nhau, im lặng lắng nghe hơi thở của nhau.
Rất lâu, Tập Vị Nam mới mở miệng: "Ngày mai anh phải quay lại quân đội rồi."
Giọng lưu luyến, vô cùng không nỡ.
Diệp Bạc Hâm đột nhiên cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn anh, "Ngày mai đã đi, sao lại đột ngột như thế?"
Thì ra đây chính là nguyên nhân anh đột nhiên dừng lại.
Ngày mai đã đi rồi, mà cô đột nhiên bây giờ mới biết, vừa nãy còn quậy một trận, may mà nói ra rồi, nếu không sẽ phải mang ân hận rời đi sao?
"Anh không muốn em cảm xúc không tốt, nên mới không nói, xin lỗi." Tập Vị Nam than thở nhẹ, ngữ khí đầy phiền muộn, trước giờ không nghĩ phân li là chuyện buồn, bây giờ toàn thân đều biết rồi, không nỡ, hận không thể giấu người ta trong túi quần, bất cứ lúc nào cũng đều để người đó bên cạnh mình, "Thời gian chúng ta có thể ở bên nhau không nhiều, anh hy vọng lúc em ở bên anh, không có phiền não. Hâm nhi, gả cho anh, em chịu tủi thân rồi."
Diệp Bạc Hâm lắc đầu, "Không tủi thân."
Cô trước giờ đều không hề cảm thấy tủi thân, trong đời có một người khiến cô cam tâm nguyện ý chờ đợi như thế, đây chẳng phải là một dạng hạnh phúc sao? Ai nói vợ chồng nhất định phải suốt ngày ở bên nhau, từ từ bền bỉ mới là nhân chứng vĩnh cửu.
Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu hôn anh một cái, kéo lấy cổ áo anh, đáng thương hỏi: "Anh khi nào quay về? Một tuần có thể về một lần không? Nơi đóng quân cách thành phố cũng không xa, hai tiếng đi xe mà thôi."
"Không nỡ xa anh phải không?" Tập Vị Nam cười mỉm, kéo bàn tay cô vào anh tay nhẹ nhàng vuốt ve, "Anh không nỡ xa em."
"Nhưng mà, sợ là một tuần không thể về một lần. Quân đội kỉ luật nghiêm minh, dù là không bận rộn, cũng không thể tùy ý rời khỏi nơi đóng quân, dù cho một tuần nghỉ ngơi một ngày, anh có thể tranh thủ về, nhưng anh thân là cấ trên, lại bày đầu phá hoại kỷ luật, sẽ là cái cớ cho kẻ khác phạm luật." Tập Vị Nam trầm lặng.
Diệp Bạc Hâm có thể thông cảm cho anh, "Thế sao, vậy anh bao lâu mới có thể về một lần?"
Bao lâu, Tập Vị Nam không nói trước được, đến lúc ấy xem tình hình mà quyết định, không chừng đến lượt anh nghỉ ngơi, lại đúng lúc phát chỉ lệnh, quân lệnh không thể không tuân, anh hết cách nhận lời với cô.
"Anh bảo đảm, khi đến lượt anh nghỉ, anh sẽ quay về, có được không?"
Tim Diệp Bạc Hâm vì tin này mà chùng xuống, cô từ đầu đến cuối không lấy lại nổi tinh thần, mệt mỏi ôm lấy eo anh, ngả vào lòng anh.
Cô nhẹ giọng nói: "Làm thế nào đây, em bây giờ càng lúc càng không xa anh được rồi."
"Hay là, em ở lại quân đội đi " Tập Vị Nam hơi mỉm cười.
"Có được không?" Diệp Bạc Hâm sững sờ, không rõ anh đang nói đùa hay là thật, biểu cảm trên mặt anh mãi mãi khiến người khác đoán không ra, "Nhưng mà... căn cứ đặc chủng không phải là gia đình quân nhân thì không được ở lại quân đội sao?"
Tập Vị Nam cúi mắt nhìn cô một cái, chốc lát mỉm cười, "Nếu em ở tại quân ngũ, sẽ không đi căn cứ đặc chủng, mà là cùng anh đi sư bộ, sư bộ mới là nơi đóng quana của anh."
"Thế căn cứ đặc chủng phải làm sao? Anh không quan tâm nữa?" nhưng anh là đại đội trưởng của đại đội đặc chủng, anh không ở căn cứ, có được không?
Tập Vị Nam đành cười, "Đảm nhận hai chức vụ rất mệt, anh đã bận lên rồi thì đều không còn thời gian ở bên em nữa, vả lại, người ở địa vị cao là không nhiều, làm việc có chút cẩu thả sẽ bị người khác nắm đằng chuôi ngay, anh hà cớ tốn sức không lấy lòng? Bên đại đội đặc chủng, sẽ có người tiếp tay, Châu Thuần là người anh mang ra, hai năm nay anh bắt đầu ủy quyền, để anh ta sắp xếp sự vụ trong quân đội, cho đến trước mắt, chưa có ai thích hợp với vị trí đó hơn anh ấy. Trong quân đội bây giờ có anh hay không, đều sẽ không ảnh hưởng đến rèn luyện thường ngày."
"Nhưng mà, anh ở trong bộ đội đặc chủng hơn mười năm rồi, đột nhiên rời đi, anh nỡ không?" nơi ấy có vết tích anh liều mạng vật lộn, có hồi ức đẹp của anh cùng những chiến hữu tình như thủ túc, kề vai chiến đấu, sao anh nỡ rời đi được?
"Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, hơn mười năm, đại đội đặc chủng sớm đã không phải là diện mạo lúc đầu. Ngày nay người vật không còn như xưa, mỗi năm đều có binh già thầm lặng chết đi trong lúc thi hành nhiệm vụ, sau đó nhập vào những dòng máu tươi mới, mà những chiến hữu ấy của anh, chết là chết, giãi ngũ là giải ngũ, không có gì đáng lưu luyến." Tập Vị Nam thấy rất rõ, hai năm trước anh đã bắt đầu quy hoạch, cụô sống đẫm máu thế này, anh chán ghét rồi, hôm nay cô mới là cả cuộc đời của anh, anh không cách nào để bản thân rơi vào nguy hiểm, khiến cô vì anh mà hốt hoảng lo sợ.
Diệp Bạc Hâm trầm lặng lại, cô trong lòng khó chịu.
Tập Vị Nam thấy cô trầm ngâm, giơ tay khều cằm cô, "Em vẫn chưa trả lời cho anh, có cần vào quân đội sống không?"
Xem ra anh không phải là nói đùa, nhưng mà...
Diệp Bạc Hâm cắn môi, nhẹ lắc đầu, "Không được, em có sự nghiệp của riêng mình, mà mẹ em lại lớn tuổi, Thiên Dịch sau này muốn tiến vào giới luật pháp chính trị, cậu từ đầu chính là vì chạy trốn khỏi quyền thừa kế mới vào trong quân đội, cậu ấy càng không thể quay về giúp mẹ em được, bây giờ chỉ còn mỗi em có thể giúp bà ấy gánh vác một phần.
Hơn nữa, nếu em chuyển vào quân đội sống đã mất đi giá trị xã hội, anh không thể để cuộc sống của em chỉ quanh quẩn bên cạnh anh mà? Không có tinh thần cầu tiến, đến lúc anh ruồng bỏ em, phát hiện ra em không hề tốt như thế, em phải làm sao ổn định cuộc sống?"
Tập Vị Nam mặc dù là tạm thời nảy ra ý để cô sống trong quân đội, anh biết rõ tính cô nhất, cô tuyệt đối không thể chỉ quanh quẩn bên một người, nhưng thấy cô không mảy may do dự mà từ chối, còn phân tích đạo lý rõ ràng, trong lòng khó tránh sẽ có chút thấy vọng.
"Em lúc nào cũng đúng." Tập Vị Nam than thở nhẹ.
Anh đành thỏa hiệp để cô yên lòng, nghe thấy ý kiến của anh, cô không những không động lòng, mà lí trí còn chiếm ưu thế, cô yêu anh, nhưng sẽ không để toàn bộ tinh thần gửi thác lên người anh, cô phải làm một người phụ nữ kiên cường, chứ không phải một người phụ nữ chỉ biết ở nhà vì chồng mà hốt hoảng lo sợ.
"Lúc anh không ở đây em sẽ về ở cùng với mẹ em."
"Được, tùy em." anh sẽ không tàn nhẫn như thế, để cô mỗi ngày đều đối mặt với căn hộ trống rỗng.
Diệp Bạc Hâm cũng mỉm cười.
Chỉ là vừa nghĩ đến Tập Vị Nam bắt đầu từ ngày mai sẽ quay lại quân đội, không biết lúc nào mới trở về, không có ngày quay lại, trong lòng bất giác thấy trống trải, lúc trước không phải là chưa từng chia ly, nhưng cảm giác không giống nhau, có lẽ là lần này hai người đã quá thân thuộc, đột ngột phân ly, cô thấy không quen.
Có lẽ, lâu rồi sẽ quen thôi.
Số lần nhiều rồi, sẽ luyện thành thói quen.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT