Các khớp ngón tay trắng bệch ấn tắt điện thoại.

Diệp Bạc Hâm vội vàng quay người, tầm mắt rơi trên cửa hàng Fila.

Thẩm Tư Á trong phòng thử đồ vẫn chưa bước ra, Diệp Bạc Hâm thở phào một hơi.

Ánh mắt lại chuyển ra ngoài cửa sổ.

Ánh đèn rực rỡ, chiếu lên trên mặt.

Một chiếc xe Jaguar dừng bên đường, Giảng Diệc Đình ôm một cô gái xuống xe, thần sắc hai người mập mờ, Giang Diệc Đình cúi đầu, nói thầm bên tai cô gái, khiến cô cái cười kiều diễm.

"A Hâm, cậu làm gì mà hoang mang rối loạn vậy? Giọng của Thẩm Tư Á truyền từ sau tới, Diệp Bạc Hâm toàn thân đều cứng đờ.

"Không có gì.?"Diệp Bạc Hâm lắc đầu, đứng chắn bóng hai người ngoài cửa sổ.

Tám năm, đã từng yêu sâu đậm như vậy, làm sao nói quên là quên được?

Giang Diệc Đình, có người mới rồi sao?

"Cậu lúc nãy không phải nhìn trúng chiếc váy dài lệch vai màu tím kia sao? Đi, chúng ta đi thử xem." Diệp Bạc Hâm quay người Thẩm Tư Á lại, nói với nhân viên bán hàng bên cạnh: "Làm phiền giúp tôi lấy chiếc váy dài màu tím kia."

"Vâng, xin đợi một lát." Gặp khách hàng vung tay tội rãi như vậy, hai mắt nhân viên cười thành một đường.

Trong khoảnh khắc quay người, Thẩm Tư Á một mặt nghi ngờ.

Quá lúc thường rồi, bên ngoài có gì sao?

Bỗng chốc, ánh mắt khựng lại.

Cô gái mặc váy dài trắng, đứng trước mặt người đàn ông, một mái tóc dài bay múa trong gió, cùng người đàn ông mặc áo khoác đen dây dưa một chỗ.

Người đàn ông rủ mắt xuống, hơi nghiêng người về phía cô gái, cô gái ôm lấy cổ người đàn ông, ngón chân hơi nhín lên, hai người không kiêng nể gì hôn nhau nồng nhiệt trên đường.

Chính là vội vã như vậy?

Tim bị mạnh mẽ xé ra, Thẩm Tư Á ôm lấy lồng ngực, máu huyết toàn thân dường như không ngừng lưu động, toàn thân lạnh lẽo.

Giang Diệc Đình, một lần nữa giẫm đạp lòng tự trọng của cô dưới chân.

Cô cho rằng anh có nỗi khổ tâm, vừa muốn buông xuống quá khứ, cho anh thêm một cơ hội, không ngờ rằng anh lại cho cô một dao chí mạng.

Là cô ngu xuẩn, sống trong quá khứ không bước ra.

Nhìn người ta, bây giờ đã sống sảng khoái như vậy.

Thấy đôi mắt cô nhìn ra bên ngoài, trong lòng Diệp Bạc Hâm lộp bộp một tiếng, vừa quay người, đúng lúc nhìn thấy một màn cô gái nhón chân lên hôn Giang Diệc Đình, cô gái quay lưng với bọn cô, khuôn yêu mị của Giang Diệc Đình dưới ánh đèn, nhuộm lên màu sắc mê ly.

"Tư Á..." Diệp Bạc Hâm lo lắng nhìn Thẩm Tư Á.

Thẩm Tư Á cười nhẹ, dường như không nmbij ảnh hưởng, gương mặt trắng bệch lại để lộ cảm xúc của cô.

"Thì ra Giang Diệc Đình thích loại này a, xinh đẹp trẻ trung, nhìn dáng vẻ đều chưa tới mười tám tuổi..."

Diệp Bạc Hâm chau mày, nắm chặt ngón tay của Thẩm Tư Á.

Lạnh lẽo mà cứng đờ.

Chuyện của mẹ cô, cô còn chưa qua được, lúc này Giang Diệc Đình lại chạy tới gây thêm phiền phức, Diệp Bạc Hâm lo lắng cô không chịu nổi đả kích.

Thẩm Tư Á thu lại ánh mắt, cười ôm cánh tay Diệp Bạc Hâm, "Được rồi, đừng dùng ánh mắt thương hại đó nhìn tớ, tớ không cần. Tớ và anh ta... kết thúc rồi, từ rất sớm trước đó đã kết thúc rồi, bây giờ Giang Diệc Đình đối với tớ mà nói, phần lớn là người lạ quen thuộc, người thiếu niên đó, đã mất tích trong đường hầm thời quang rồi..."

Đau đến tê liệt, lại làm sao còn có thể đau?

Là cô quá cố chấp, cũng quá tin tưởng tình cảm thời trẻ, cho rằng hai người yêu nhau, thì có thể bên nhau tới già, sau đó mới phát hiện, câu chuyện đồng thoại đều là lừa dối, trên thế giới này vốn dĩ không có vĩnh viễn.

Quen biết nhiều năm như vậy, Diệp Bạc Hâm làm sao không nhìn ra nụ cười của cô có bao nhiêu yếu đuối? Vì tôn nghiêm, nhẫn xuống không có rơi nước mắt, trái tim lại sớm đã bị trăm ngàn vết thương.

"Đi, đi thay quần áo với tớ. "Thẩm Tư Á kéo Diệp Bạc Hâm vào phòng thay đồ, cô không có quay đầu, sợ cảm xúc vỡ òa.

...

Trong một căn biệt thự gần biển.

Lúc này náo nhiệt bất thường, nam nữ, nhảy lắc lư theo nhạc, con gái diêm dúa lòe loẹt, giống như rắn nước.

Trên trần nhà trên đỉnh đầu, đèn thạch anh phát ra ánh sáng trắng chói mắt, cửa thủy tinh sân thượng mở ra, gió thổi vào trong.

Trong biệt thự, Bắc Nam đều là cửa sổ xuyên suốt từ trần nhà xuống sàn, phía Nam nhìn qua là một bãi biển cát trắng và biển cả xanh ngắt, những tấm rèm màu xanh bị gió thổi tung lên, bay phất phơ trong gió.

"Đùng." pháo ống nổ lên trong không trung, ruy băng bắn tung ra.

"Anh Nam! Sinh nhật vui vẻ! Cả nhóm người đồng thanh mở miệng, huýt sáo, mở champagne, ruy băng, rượu bắn ra khắp nơi.

Một bàn bánh được đẩy ra, nhóm người tự động nhượng ra một đường.

Bánh kem do 30 loại trái cây tạo thành, tám tầng, cao tới 7 thước Anh. Bên ngoài phủ một lớp kem và băng tuyết, phía trên khắc 900 đóa hoa băng và 30 tạo hình lá khác nhau.

Tối nay vì chúc mừng sinh nhật Tập Vị Nam, đám người Sở Lâm mất hai ngày để bố trí biệt thự, bánh kem cung điện Buckingham này được đặc biệt mời bậc thầy bánh kem thiết kế ra, trên thế giới độc nhất vô nhị.

Sau khi hát mừng sinh nhật, Tập Vị Nam thổi nến.

Tất cả mọi người cùng nhau cắt bánh, chia bánh...

Tập Vị Nam ngồi một mình, thần sắc lạnh nhạt, giống như tất cả ồn ào náo nhiệt đều không liên quan tới anh.

Hai tiếng trước, Diệp Bạc Hâm gọi điện thoại cho anh, nói là tối nay đi cùng bạn thân, không quay lại.

Hôm nay là sinh nhật của anh, cô thật sự quên rồi.

" Anh Nam, chị dâu vì sao không tới?" Sở Lâm nhìn thấy anh bứt đầu từ lúc bước vào cửa, trên mặt không có ý cười, để mặc bọn họ ồn ào, bản thân anh ngồi một mình, cả người nhàm chán ủ rũ.

Anh rõ ràng tâm trạng rất tệ.

Tập Vị Nam hơi khựng, đầu ngón tay châm điếu thuốc, từ lúc bắt đầu ngồi xuống, anh liền hút từng điếu từng điếu. Một chút cũng không kỷ luật nghiêm ngặt như Tập Vị Nam thường ngày.

"Cô ấy bận..." Tập Vị Nam nói một lý do mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy buồn cười, bận đến mức sinh nhật anh cũng không không tham gia.

Sở Lâm hơi hơi chau mày, "Anh Nam, anh không phải giận dỗi với chị dâu rồi chứ?"

Tất cả mọi người đều mong chờ tối nay anh đưa chị dâu tới, kết quả anh một mình xuất hiện, thần sắc hờ hững, không có ai dám hỏi, Sở Lâm nhẫn xuống hiếu kỳ không được, liều chết tới thăm dò tin tức.

"Cậu rất rảnh phải không?" Tập Vị Nam nhíu mày, u ám nhìn Sở Lâm một cái, ánh mắt đó khiến người khác không rét mà run.

Bên kia, Đặng Thụy Tây từ lúc anh xuất hiện ở biệt thự, ánh mắt không rời khỏi người anh.

Đặng Thụy Tây nắm chặt ly rượu, rất nhiều lần muốn nói chuyện với anh, nhưng thấy thần sắc anh nhạt nhẽo, giữa lông mày có sự mệt mỏi khiến người khác đau lòng, từ nhỏ giáo dục chấp nhận khiến cô hiểu được liêm sỉ, con gái phải học được dè dặt, vì vậy cô vẫn luôn do dự không quyết.

Hôm nay là sinh nhật anh, cô vẫn luôn nhớ rõ.

Tập gia và Đặng gia là nhiều đời thân giao, Tập gia phu nhân lại vừa ý Đặng Thụy Tây, mấy năm trước đã cùng bà của Đặng Thụy Tây trò đùa, tương lai để gả Đặng Thụy Tây cho Tập Vị Nam cháu bà, Đặng Thụy Tây cũng vẫn luôn đơn phương Tập Vị Nam, bất luận người già hai nhà bàn bạc, Đặng Thụy Tây không có ý kiến khác, tất cả mọi người hai nhà đều biết, Đặng Thụy Tây cô là vị hôn thê của Tập Vị Nam.

Cho dù Tập Vị Nam chưa bao giờ thừa nhận.

Đặng Thụy Tây sớm nay về nhà cũ Tập gia một chuyến, bên phía Tập gia không có ý lo liệu, ngay cả bác trai bác gái đều không có, trong nhà chỉ có mình lão phu nhân.

Lúc rời đi, cô gặp được Tập Khởi Nhu, Tập Khởi Nhu vô ý nói hôm nay ở biệt thự bên biển tổ chức cho anh, hỏi cô có nhận được thiệp mời.

Không có người gửi thiệp mời Đặng Thụy Tây, tối hôm nay vô không mời mà tới.

"Anh Hai, ăn miếng bánh đi." Đặng Thụy Tây đặt xuống ly rượu vang, gọi người cắt một miếng bánh, do dự rất lâu, mới lấy hết dũng cảm bước về hướng Tập Vị Nam.

Tập Vị Nam là chủ buổi tiệc tối nay, thái độ mặc dù không nóng không lạnh, nhưng có rất nhiều người vây bên cạnh anh.

Ngoài nhóm người bạn từ nhỏ của anh, bữa tiệc sinh nhật tối nay cũng mời một số anh em cao cấp ở trong đại viện, những anh em này cũng dẫn những kiều nữ đến tham dự, cả bữa tiệc sinh nhật đầy phấn khích ồn ào.

Cùng trong một đại viện lớn lên, thân phận của Tập Vị Nam bọn họ đều biết rõ.

Tập gia vẫn luôn là một cánh tay quân giới, ai không muốn với cao?

Không có cô gái nào dám đến trước Tập Vị Nam tiếp cận, Đặng Thụy Tây lúc này đứng ra, rất nhiều ánh mắt đều dừng trên người cô, kinh ngạc phần lớn.

Tập Vị Nam không thích hứng thú, từ nhỏ đã quen với trường hợp này, anh không có cảm giác không tự do, yên lựng dựa vào sofa, thuốc không rời khỏi tay, nghe bọn họ nói chuyện, thỉnh thoảng chêm một câu.

Trong gạt tàn thuốc có rất nhiều đầu thuốc.

"Cảm ơn." Ngón tay thon dài của Tập Vị Nam kẹp lấy điếu thuốc, đặt lên trên bàn, ở trong gạt tàn dí dí tàn thuốc.

Anh từ trong tay Đặng Thụy Tây nhận một chiếc dĩa trắng, thuận tay đặt lên một bên.

Đặng Thụy Tây thở phào một hơi căng thẳng không nói nên lời.

Cô còn thật sự sợ Tập Vị Nam từ chối, ở đây nhiều người như vậy, còn có rất nhiều người biết cô là vị hôn thê của Tập Vị Nam, nếu như một chút mặt mũi anh cũng không cho cô, cô sợ rằng mất hết mặt mũi rồi.

"Tôi đi ra ngoài hít thở không khí." Tập Vị Nam gặt đi tàn thuốc, bỗng nhiên đứng dậy, đối với mọi người xung quanh nhàn nhạt gật đầu, anh không ngờ rằng bọn người Sở Lâm tìm nhiều người đến như vậy, mấy người này mực dù ở trong cùng đại viện lớn lên, nhưng hôm nay thân phận không giống nhau, có những người trái tim không có đơn thuần như vậy, anh không thích xã giao, viện cớ ra ngoài hít thở không khí.

Tập Vị Nam vừa rời đi, trong cả căn biệt thự bỗng nhiên trầm mặc xuống. Mặt nhìn nhau, chủ tiệc đều đi rồi.

Tần Yến Đường lộ mặt, chào hỏi mọi người chơi vui vẻ, lúc này mới náo nhiệt trở lại.

Đặng Thụy Tây ánh mắt u ám, nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi của Tập Vị Nam.

Cô là vị hôn thê của anh, vì sao phải lạnh lùng với cô như vậy?

Ngày sinh nhật của anh, bạn gái anh vì sao không tới tham gia? Bọn họ chia tay rồi sao?

...

"Đây là có chuyện gì? Chị dâu này cũng quá chảnh rồi, dám bỏ anh Nam chúng ta, ngay cả sinh nhật anh ấy cũng không xuất hiện, làm cho anh Nam một buổi tối đều không có sắc mặt tốt." Sở Lâm lắc lắc rượu vang trong tay, chất lỏng màu đỏ đổ xuống ly thủy tinh, xoay tròn.

Lục Tiễn Tây hai chân vắt chéo, lười biếng dựa trên quầy, cười lạnh một tiếng, "Anh ấy không có tự trọng."

Vì một cô gái, biến thành bộ dạng chán nản bất an, không có tự trọng là gì?

Nếu như cô ấy thực sự để ý đến anh, lại vì sao quên anh sạch sẽ?

Sở Lâm một ngụm rượu xíu chút nữa phun ra, "Lão Lục, cậu có ý gì? Cậu gặp chị dâu rồi?"

Ngón tay xương khớp rõ ràng củ Lục Tiễn Tây kéo kéo cổ áo, "Há chỉ gặp thôi."

Nhiều năm như vậy, anh vì trị liệu bệnh tâm lý cho Tập Vị Nam, không ít thôi miên đối với anh, từ trong miệng của anh, anh dường như hiểu được quá khứ của hai người.

Càng là như vậy, anh càng ghét cô gái này.

Cậy vào nuông chiều của Tập Vị Nam, để Nam chịu cực khổ.

Sở Lâm hứng thú lên, "Chị dâu là cô gái như thế nào?"

Lục Tiễn Tây tuôn ra tức giận trong bụng, ly rượu nặng nề đặt lên quầy bar.

" Cô gái kia bản lĩnh rất lớn, Nam mấy lần vì cứu cô ta, suýt chút nữa nguy hiểm tính mạng." Lục Tiễn Tây hừ lạnh, "Tôi là nhìn không ra cô gái đó có gì tốt, phụ nữ xinh đẹp rất nhiều, nhưng Nam lại cố chấp, không phải cô ta không được. "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play