Trên hành lang được trải tấm thảm thêu hoa xen kẽ đỏ kim, những tia sáng yếu ớt... tạo ra một loại phong cách thần bí, làm cho hai bên khoác vẻ núi non hữu tình... bình hoa cổ được đặt kế bên, liền hiện ra vẻ cổ hương cổ sắc.

Tập Vị Nam từ trong gian phòng đi ra, toàn thân mang hơi lạnh, chầm chậm đi về phía phòng vệ sinh.

Ý của Tần Yến Đường, anh không phải là không hiểu.

Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh anh chưa bao giờ có nữ nhân, tuổi tác càng ngày càng lớn, bọn họ là đang lo lắng cho việc lớn cả đời của anh.

Chuyện anh và Diệp Bạc Hâm, năm đó trong quân đội được giấu rất kỹ, ngoài quân đội ra, cũng hầu như không có ai biết anh đã từng kết giao bạn gái.

Ngoài Quý Giản Ninh, Lục Tiễn Tây, những người khác đều nghĩ anh không gần nữ sắc.

Tập Vị Nam vừa rới khỏi, Sở Lâm cũng nối gót theo sau.

Không khí trong phòng nặng nề đến đáng sợ.

Mấy cô gái cũng không dám lên tiếng.

Đường Tiêu Ninh lặng lẽ liếc mắt nhìn sắc mặt Lăng Diên Dung, không liệu được Lăng Diên Dung cũng chăm chú nhìn cô không chớp mắt.

Bốn mắt nhìn nhau, Đường Tiếu Ninh ngẩn người, sau đó cô cũng lộ ra nụ cười xinh tươi.

Lăng Diên Dung vẻ mặt suy tư.

Sở Lâm đuổi hết người đẹp ra ngoài, ý tứ rõ ràng không giấu diếm.

Anh Nam là không muốn chạm mặt những nữ nhân này, nếu như chạm phải lửa, anh sợ bữa cơm tụ họp tối nay liền có thể ra về chẳng vui vẻ gì mất.

Tần Yến Đường không cam tâm, cũng không bảo hai người đẹp bên cạnh mình rời khỏi, hướng về phía hai cô đưa mắt ra hiệu, bảo bọn họ ngồi về vị trí cũ.

...

Trong phòng vệ sinh

Tập Vị Nam tháo xuống đồng hồ đeo tay, ngẩn người nhìn nhìn vết sẹo trên cổ tay, dùng đầu ngon tay nhẹ nhàng vuốt nhè nhẹ.

Dùng nước rửa sạch hai bàn tay, mắt hơi hơi rũ xuống, đôi tay thon dài ẩn chứa sức mạnh vô hạn, cầm súng lâu rồi, lòng bàn tay ma sát thành những vết chai, khớp xương rõ ràng, kiên cường sức mạnh.

Vòi nước cảm ứng bên cạnh ào ào chảy xuống.

Đôi bàn tay thon dài sạch sẽ trắng trẻo, bị nước cọ rửa.

Thuận theo đôi bàn tay hướng lên trên là góc mặt ôn hòa như ngọc.

Sơ mi trắng quần tây đen đơn giản.

Da dẻ người đàn ông trắng trẻo bóng loáng, ẩn chứa sự nhợt nhạt của bệnh trạng, khóe miệng ẩn hiện nụ cười kỳ lạ, đôi mắt màu nâu hơi hơi chuyển động, giữa hai hàng lông mày tao nhã tinh tế khẽ chau lại.

Tập Vị Nam chú ý đến tầm nhìn bên cạnh, ngoảnh đầu nhìn sang.

Cả người trong nháy mắt như gặp phải sấm sét, sắc mặt khó coi đến cực điểm.

“Là cậu!” Âm thanh phát ra từ kẽ răng, mang theo tràn đầy hận ý, trong mắt như có ngọn lửa hừng hực bốc cháy.

Đôi tay dài của Tập Vị Nam chống lên trên bồn rửa mặt bằng đá lưu ly, bởi vì dùng lực, các đầu ngón tay trở nên trắng bạch.

“Lâu ngày không gặp, Tập trưởng quan!” Nhiễm Thanh Trạch trong đáy mắt hiện lên ý cười sâu sắc, đèn ngọc lưu ly chiếu xuống, sắc mặt của anh hiện lên càng thêm tái nhợt.

“Nhiễm Thanh Trạch, cậu còn dám xuất hiện! Không sợ tôi giết cậu sao?” Tập Vị Nam trong nháy mắt mất kiềm chế, tóm chặt cổ áo anh ta, xô mạnh vào vách tường, hơi dùng lực, dường như muốn bóp chết người đàn ông này.

Nhiễm Thanh Trạch hai chân không chạm đất, sắc mặt ửng đỏ, hô hấp vài phần khó khăn, lại cười mỉm như cũ.

“Tập Vị Nam, giết người là phạm pháp đấy, cái mạng rẻ mạt này của tôi, chết cũng không tiếc, chẳng qua Tập trưởng quan nỡ buông bỏ tiền đồ sáng lạng của mình sao? Nỡ từ bỏ người yêu khó khăn lắm mới quay được về lần nữa của mình sao?”

Nhắc tới hai chữ “Người yêu”, Nhiễm Thanh Trạch gằn đọc rõ ràng.

Tập Vị Nam ngổn ngang chấn động, con ngươi hằn đầy gân máu, dần biến thành màu đỏ tươi.

Anh liều chết bóp cổ Nhiễm Thanh Trạch, áp người gần lại Nhiễm Thanh Trạch, bộ mặt méo mó hung ác.

“Nhiễm Thanh Trạch! Cậu dám đụng vào một cọng lông tơ của cô ấy, tôi sẽ khiến cậu cả đời này không có chỗ chôn thân.”

Nhiễm Thanh Trạch thở hổn hển: “Tôi bây giờ đã mất tất cả rồi, còn có gì phải sợ sệt nữa? Tập trưởng quan, đây tất cả nhờ cậu mà có đấy!”

Nhiễm Thanh Trạch cười lạnh lùng, răng cắn chặt run lên: “Cậu đã phá hủy cuộc đời của tôi, còn muốn cùng người con gái của tôi sống yên ổn sao? Tập Vị Nam, cậu nằm mơ!"

Giọng anh ta lạnh đến mức khiến xương cốt cũng sợ hãi, giống như có một con rắn độc, đang từ từ bò trên sống lưng.

Nhiễm Thanh Trạch anh ta mãi mãi sống dưới cái bóng của Tập Vị Nam, không quản trong quân đội, hay trong chuyện tình cảm, thì anh còn tưởng rằng, ít nhất gia thế của anh vẫn hơn anh ta, nhưng mà, đến lúc chuyện anh năm đó ngấm ngầm mưu tính Tập Vị Nam bị bại lộ, anh mới hiểu rằng, đến thứ duy nhất vượt trên anh ta là gia thế cũng thua đến thảm bại, Nghiễm Thanh Trạch anh chính là một trò cười.

Tập gia, nhân vật được mọi người kính trọng của giới quân đội, Nghiễm Thanh Trạch anh ta thua triệt để rồi, còn làm ảnh hưởng lên tiền đồ của cha mẹ.

Nhiễm Thanh Trạch anh ta sau khi vào tù, thì bố mẹ anh ta cũng bị cách chức, cuối cùng vì muốn cứu anh ta, phải đi chạy vạy khắp nơi cầu xin người giúp đỡ, sau cùng vì buồn phiền mà đau chết, mẹ anh ta cũng theo đó mà tự tử chết theo.

Nhiễm Thanh Trạch anh bây giờ đã mất tất cả rồi, tan gia bại sản rồi, tất cả là vì con người này ban tặng.

Bây giờ cả người con gái anh trân quý nhất cuộc đời này cũng một lòng bỏ anh theo Tập Vị Nam.

Anh làm sao có thể không hận?

“Nhiễm Thanh Trạch, tất cả là do cậu tự chuốc lấy.”

Trên tường đá phát sáng, Tập Vị Nam một tay bóp chặt yếu hầu Nhiễm Thanh Trạch, khiến anh bất động chống trên lớp đá lạnh lẽo.

Anh cùng Nhiễm Thanh Trạch không thù không oán, Nhiễm Thanh Trạch tại sao lại đi hại anh người con gái mà anh yêu nhất, đứa con của bọn họ còn chưa kịp ra đời, còn có Bạch Sở Khả vô tội cũng bị liên lụy.

Nhiễm Thanh Trạch anh ta còn có tư cách gì mà đến đây trách tội anh?

Nhiễm Thanh Trạch bị bóp chặt đến thở cũng không thông, viền mắt hiện lên đầy ý hận đến thấu xương, tròng mắt trợn ngược lên.

Tập Vị Nam nén xuống ý định muốn giết người của mình, vung tay ném Nhiễm Thanh Trạch xuống đất.

“Cút!”

Nhiễm Thanh Trạch va vào cánh cửa, phát ra tiếng động lớn.

Nhiễm Thanh Trạch bỗng cười châm biếm, đỡ lấy chiếc cổ đau nhức của mình, “Tập Vị Nam, chỉ cần Nhiễm Thanh Trạch tôi còn sống ngày nào, thì Tập Vị Nam anh cũng sống không yên ổn được ngày đó.”

Ánh mắt Tập Vị Nam âm u lạnh lẽo, đưa tay mở van nước rửa mặt.

Ra khỏi phòng vệ sinh, Nhiễm Thanh Trạch quay đầu lại nhìn, nhìn đôi bàn tay Tập Vị Nam đang chống trên bệ đá ngọc lưu ly, sắc mặt trắng bệch, lồng ngực chảy xuống một hồi vui sướng.

Trò chơi vừa mới bắt đầu, Tập Vị Nam, cậu bây giờ đã chịu không nổi rồi sao?

“Đúng rồi, hồi trước, tôi không cẩn thận đã đem cảnh giường chiếu của cậu và Bạch Sở Khả gửi cho người con gái của cậu rồi, các cậu bây giờ vẫn tốt chứ?”

Liếc mắt nhìn đầy mỉa mai, Nhiễm Thanh Trạch thỏa mãn nhìn khuôn mặt đầy phẫn nộ của người đàn ông.

“Nhiễm Thanh Trạch!”

Giọng Tập Vị Nam gầm lên từ phòng vệ sinh truyền ra, tràn đầy hận ý.

Cửa bị anh hung hãn đấm lên.

...

Ngoài hành lang, Sở Lâm và Nhiễm Thanh Trạch va vào vai nhau.

Nhiễm Thanh Trạch thân hình nhếch nhác, cà vạt không ngay thẳng, cổ áo còn bị mất đi hai hạt cúc, để lộ chiếc cổ ra ngoài, vết hằn đỏ trên cổ nhìn thấy mà giật mình.

Chân mày Sở Lâm khẽ nhíu lại, chỉ cảm thấy người này rất quen thuộc.

Nghe thấy cuối hành lang, từ phòng vệ sinh phát ra tiếng gầm thét, Sở Lâm giật mình, bước nhanh tới.

“Anh Nam!”

Sở Lâm mở cửa ra

Tập Vị Nam thân hình cao lớn, kề sát trên tường đá, ánh mắt vẫn chưa tan đi phẫn nộ.

Sở Lâm bị đôi mắt đỏ tóe máu của anh dọa giật nảy mình.

“Anh Nam! Anh bị sao vậy?”

Trên mặt đất, chiếc đồng hồ màu xám bị vỡ thành từng đoạn, chia năm xẻ bảy.

Sở Lâm không cẩn thận giẫm lên, liền hoảng hốt một phen.

Chiếc đồng hồ đeo tay này là anh Vị Cận tăng cho anh Nam làm quà tặng, sao lại vỡ thành thế này?

Tập Vị Nam chậm rãi khép chặt mắt, che đậy đi ý nghĩ lạnh lẽo muốn giết người của mình.

“Có thuốc không?” giọng anh run rẩy, nhìn không ra là anh đang hoảng hốt hay là anh đang phẫn nộ.

Sở Lâm không biết bản thân mình bây giờ tâm trang như thế nào? đang yên đang lành, anh Nam sao lại phẫn nộ đến bộ dạng này?

Sở Lâm rút ra, thuận tay lấy hộp thuốc và bật lửa nhét trong túi quần ra, lúc này nhìn anh tâm tư không tốt, Sở Lâm cũng không dám nói bậy bạ, lấy thuốc ra đưa cho anh.

Tần Vị Nam miệng ngậm điếu thuốc, tay cầm bật lửa run rẩy, bật vài lần cũng không châm được lửa, Sở Lâm nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.

“Anh Nam, để em.” Sở Lâm nhận lấy bật lửa, giúp anh châm thuốc.

Tập Vị Nam nhắm mắt lại, trái tim như bị ai hung hãn khoét đi một miếng.

Khói thuốc nhanh chóng tràn khắp phòng, mờ ảo đi đường nét cùng thần sắc của anh.

“Anh Nam, Yến Đường chỉ đùa mà thôi, anh đừng để ý.”

Sở Lâm đương nhiên tưởng rằng Tập Vị Nam là vì Tần Yến Đường tự ý sắp xếp gái gú cho anh mà tức giận.

Tập Vị Nam hung hãn hít một hơi, bỗng nhiên bị sặc, ho lên vài ngụm.

“Không liên quan đến mọi người.” Giọng anh vừa khàn vừa trầm.

Tập Vị Nam thường không nói láo, bình thường không vui thì sẽ biểu hiện ra ngay, bởi vậy bây giờ anh nói không liên quan chính là không liên quan.

Sở Lâm nhẹ nhõm cả người.

...

Trong phòng, mọi người đứng ngồi không yên.

Tập Vị Nam và Sở Lâm đi lâu như vậy mà vẫn chưa trở về, bọn họ cũng không có tâm trạng vui chơi.

Anh Nam chẳng lẽ tức giận mà rời đi rồi sao?

Nhưng Sở Lâm sao cũng không có tin tức gì vậy?

Mấy cô gái cũng nhận ra bầu không khí có chút không đúng, cũng không dám ăn nói bậy bạ.

Lăng Diên Dung ngồi không yên, bỗng đứng dậy.

“Tôi ra ngoài xem sao.”

Còn chưa bước ra ngoài, cánh cửa đã bị người ở ngoài đẩy vào.

Tập Vị Nam và Sở Lâm một trước một sau bước vào phòng.

“Anh Nam...” vài người đàn ông thở phào nhẹ nhõm.

Tập Vị Nam hơi gật đầu, ngọn đèn trong phòng lóng lánh, gương mặt anh có chút nhợt nhạt.

Lăng Diên Dung khẽ chau mày, hất hất cánh tay Sở Lâm, “Xảy ra chuyện gì thế?”

Sở Lâm lắc đầu, thật là anh cũng không rõ.

Tập Vị Nam lạnh nhạt ngồi lại vị trí cũ, tâm tình tồi tệ đến cực điểm.

Một người bị anh xem thường sáu năm rồi lại xuất hiện.

Còn khiến đầu óc của anh nhớ đến Diệp Bạc Hâm.

Vừa nghĩ đến Diệp Bạc Hâm có thể sẽ chịu tổn thương, Tập Vị Nam cả phổi cũng bị nhíu lại đau đớn.

Không có người con gái nào dám đến gần anh.

Tần Yến Đường cũng không dám đùa giỡn, cầm ly rượu bước qua chỗ anh.

“Anh Nam, chuyện hôm nay là do em sai, muốn đánh muốn chửi, em đều nhận hết.” Tần Yến Đường ngửa đầu, đem ly rượu trắng Lan Đài uống cạn, sặc đến mặt ửng đỏ cả lên.

“Không liên quan tới cậu.” ngọn đèn lóng lánh chiếu xuống, Tập Vị Nam đưa mắt lên, đường nét khuôn mặt sắc sảo hút người, trong đôi mắt tràn đầy những chấm nhỏ li ti.

Tròng mắt hằn đỏ cuối cùng cũng trở lại bình thường.

Tần Yến Đường hoảng hồn.

“Anh Nam, không giận anh em thì anh uống cạn ly rượu này đi.” Kỳ Tương Tu cũng cầm ly rượu sang mời anh.

Một ly rượu vang, nồng độ không cao.

Sắc mặt Tập Vị Nam được xoa dịu đi rất nhiều.

Mắt anh rơi xuống chất lỏng màu đỏ trong ly, ngọn đèn trong phòng sáng rực, chiếu xuống thứ chất lỏng trong ly, phản xạ lại rực rỡ đến chướng mắt, sóng quang dập dờn.

Anh không muốn mọi người mất hứng, nhưng từ khi phát sinh những chuyện kia, anh liền không thể uống được rượu.

Vừa uống liền say.

Sở Lâm chau mày, đoạt lấy ly rượu trong tay Kỳ Tương Tu, “Tôi thay anh ấy uống.”

Ngửa đầu uống cạn, chạm đáy ly rượu.

“Tương Tu, anh chẳng nhẽ quên rồi sao? Anh Nam không thể uống rượu mà.”

Kỳ Tương Tu vốn dĩ muốn đứng ra hòa hoãn lại bầu không khí, mới đi mời rượu anh, lại quên mất Tập Vị Nam không thể chạm vào rượu.

Ai có thể nghĩ tới, người đã từng có tửu lượng tốt nhất trong đám bọn anh, bỗng nhiên biến thành không thể chạm vào một bất cứ một giọt rượu nào.

Năm ấy bọn anh ai cũng không tin, cứng đầu ép anh uống xuống một ngụm, kết quả anh liền say bí tỉ, bất tỉnh nhân sự.

Lục Tiễn Tây nói, đây là tâm bệnh, trong đầu anh ẩn chứa ý niệm kháng cự lại rượu cồn, ai cũng không giúp được anh ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play