Nhìn vào màu xanh tím mờ nhạt ở dưới mắt, Diệp Bạc Hâm không kìm được lòng đưa tay lên tỉ mỉ vuốt ve đường nét trên mặt anh.
Cô chưa từng nhìn thấy qua người đàn ông nào có ngũ quan đẹp như vậy, không có một tia nhu mỹ, mỗi một phần của đường nét như thể được người ta cẩn thận phác hoạ qua, dấu vết phác thảo qua những năm tháng trầm tĩnh.
Lông mày đẹp như tranh, lúc đôi mắt khép lại thanh tú thoát tục, lúc đôi mắt thâm sâu mở ra, anh lại biến biến thành nam tử lạnh lùng có khí chất bất phàm, nổi bật vô song.
Tập Vị Nam bị tiếng điện thoại kêu làm tỉnh giấc, Diệp Bạc Hâm thấy trong túi quần anh truyền tới tiếng piano nhẹ nhàng, nghĩ anh không dễ gì mới ngủ say, giơ tay muốn lấy ra, tay lại không cẩn thận chạm vào một bộ phận nào đó của anh.
Dính vào cơ thể cô khiến cô chấn động, cô giống như bị giật điện nhanh chóng rụt tay về.
Diệp Bạc Hâm ngẩng đầu, khuôn mặy trắng bệch nhuộm lên vài phần đỏ ửng, chạm vào đôi mắt đen nhuộm đầy ý cười của anh, từng sợi mập mờ chạy trốn tán loạn.
Khoé miệng cô co giật, kéo lên một nụ cười so với khóc còn xấu xí hơn.
Trong đôi mắt trong veo sạch sẽ mang vài phần xấu hổ, khiến cho Tập Vị Nam nhịn không được mà động tình,
Ngón tay cái của Tập Vị Nam vuốt ve hai má nhuộm đỏ của Diệp Bạc Hâm,, một khuôn ngũ quan cương quyết dao khắc rìu đục... có một chút nét ấm áp nhàn nhạt, anh cúi thấp đầu ngoặm lấy đôi môi tái nhợt của cô.
Tập Vị Nam ôm lấy Diệp Bạc Hâm mềm nhũn vô lực... dùng sức siết chặt eo cô, như thể đem mềm mại của Diệp Bạc Hâm hoà nhập vào trong cơ thể của mình.
Bàn tay to giữ chặt Diệp Bạc Hâm trượt xuống sau gáy cô, khiến cho nụ hôn xâm nhập vào sâu hơn...
Đôi môi anh khô nóng, lúc cọ xát vào cô, mang tới rùng mình nhẹ.
Diệp Bạc Hâm bị hôn đến mức lý trí dần dần sụp đổ, từ từ nhắm mắt lại.
Tiếng chuông điện thoại lại không bỏ qua cho cái gì cả, ngân lên cao vút, âm thanh chỉ bay lên cao, Diệp Bạc Hâm bị chấn động, mở đôi mắt tràn đầy nước.
Trong đôi mắt Tập Vị Nam sắc đỏ vẫn chưa phai mờ, đưa tay lôi điện thoại ra, một tay vòng lên cổ cô, một tay cầm điện thoại đặt vào bên tai.
...
“A lô...”
Giọng Tập Vị Nam có chút khàn đặc, anh cũng không tránh Diệp Bạc Hâm, dường như không phải chuyện bí mật gì quan trọng.
Mặt Diệp Bạc Hâm ửng đỏ nép vào vòng tay của anh, nghe thấy đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng của Quý Giản Ninh, cô không nghe rõ được nói gì.
Tập Vị Nam yên lặng lắng nghe, đột nhiên khó hiểu liếc nhìn Diệp Bạc Hâm, sau đó nói vài câu, liền tắt điện thoại.
Đôi mắt kia của anh rất kỳ lạ, Diệp Bạc Hâm cảm thấy sự việc có thể liên quan tới bản thân.
Tập Vị Nam đứng dậy chỉnh lại quần áo, tiện tay đem điện thoại bỏ vào túi quần.
Diệp Bạc Hâm nằm trên giường, trên khuôn mặt đỏ hồng hiện lên một tia mất mát.
“Có chuyện gì vậy?”
Tay Tập Vị Nam gài cúc áo một lúc, ánh mắt nhàn nhạt rơi trên người Diệp Bạc Hâm, lướt qua chút lo lắng.
“Cơ thể của em có thể làm được không?Có thể ngồi dậy được không?”
Diệp Bạc Hâm chuyển động cơ thể, đôi tay chống hai bên, Tập Vị Nam thấy cô muốn ngồi dậy, lấy qua một cái gối đặt sau lưng cô, đỡ lấy cánh tay vô, dìu cô ngồi dậy.
“Không sao.” Cô vén mái tóc rối rơi xuống bên má, cơ thể mềm nhũn vô lực, nhưng cố giữ tinh thần nhìn anh cười.
Anh làm sao lại không nhìn ra cô rất mệt?
“Nếu như bên phía quân đội có việc, anh liền đi làm đi, em không sao đâu, dù sao bệnh viện có người chăm sóc.”
Quý Giản Ninh gọi điện cho anh, anh lại một biểu cảm khó xử, ước tính có chuyện gì đó khó khăn, cầnn anh đi giải quyết.
Tập Vị Nam nhìn cô sâu sắc, cảm xúc trong mắt phức tạp, cuối cùng trở thành tiếng thở dài bất lực.
“Là bên cục cảnh sát, bọn họ muốn em đi làm ghi chép một chút.”
Diệp Bạc Hâm sững sờ, trong nháy mắt nghĩ tới Giang Diệc Đình.
Đi bên phía cục cảnh sát, cô phải làm sao?
Nghe lời của Giang Diệc Đình?
Hay là... nói tình hình thực tế?
“Nếu như em cảm thấy không thoả mái, anh nghĩ cách từ chối.” Tập Vị Nam đau lòng xoa trán cô.
“Phải đi bây giờ sao?” Diệp Bạc Hâm chau mày, vì sao vội như vậy?
“Ừm, bên phía Giang Diệc Đình có luật sư gây sức ép, phía cảnh sát không chịu được.Một khi để anh ta rời đi, sau này nắm lấy điểm sơ hở của anh ta càng khó khăn hơn.”
Diệp Bạc Hâm suy nghĩ, gật đầu “Em không sao, vậy đi thôi.”
Sáng sớm lúc Tập Vị Nam đi cửa hàng, giúp cô mua hai bộ quần áo, cô chọn bộ năng động mặc vào, Tập Vị Nam tiến vào tolet rửa mặt, cô đã thay xong quần áo ngồi đợi bên giường.
Trên mặt vẫn là không có một tia sắc máu, bộ quần áo thể thao làm tôn lên sắc mặt nhợt nhạt của cô, những dải băng quấn trên cổ, hai cánh tay, trên cẳng chân cũng dính đầy thuốc mỡ.
Tập Vị Nam đỡ lấy cánh tay cô,, chặn giữ ngang lưng cô.
Diệp Bạc Hâm sững sờ, vùng vẫy kêu anh buông tay.
Đây là bệnh viện, người ở bên ngoài đến nhập viện, mặc dù đều là người lạ, nhưng bị người khác bồng ra ngoài, cô vẫn cảm thấy rất lúng túng.
“Trên người anh còn mặc quân phục mà, cũng không chú ý hình tượng.”Diệp Bạc Hâm cạn lời vỗ vào cánh tay chắc khoẻ của anh.
Tập Vị Nam nhíu mày, “Sao vậy?Đây là bệnh viện quân khu, người mặc quân trang rất nhiều? Ai nhìn chứ?”
Diệp Bạc Hâm cảm thấy hết sức vô lực, anh không biết ma lực của bản thân như thế nào, khuôn mặt này đủ thu hút ánh mắt của mọi người rồi, nếu như còn bồng một cô gái đi ra ngoài, ước tính sẽ có 100% người quay lại nhìn.
“Em không sao, anh dìu em đi là được rồi.”
Tập Vị Nam cuối cùng cũng không lay chuyển được cô, dìu cô ra khỏi phòng bệnh.
Tầng lầu này người ít, ngoài một số người trực ban, vài cô y tá chụm đầu thì thầm, ánh mắt luôn nhìn về phía bọn họ.
Tập Vị Nam hình như đã quen với việc đi tới đâu cũng trở thành tâm điểm, sắc mặt không có biến hoá gì, được rồi, là da mặt cô mỏng.
Đi ra khỏi bộ phận nội trú của bệnh viện, thông qua đại sảnh lầu tổng hợp, bên ngoài là quảng trường bên ngoài bên viện, bốn phía đỗ rất nhiều xe.
Lúc trước Tập Vị Nam đã liên hệ với cục cảnh sát, bên phía cục cảnh sát phái tới một chiếc xe.
Lái xe là một anh cảnh sát trẻ, hình như vừa mới tốt nghiệp từ trường sĩ quan, nhìn biểu hiện của anh ta vó chút thận trọng.
Tập Vị Nam đỡ cô đi đến bên xe, anh cảnh sát lập tức kéo mở cửa xe, liếc mắt nhìn cô, cẩn thận cung kính chào Tập Vị Nam.
Giới quân sự và giới cảnh sát mặc dù trong thường ngày không thường xuyên giao lưu, nhưng thỉnh thoảng trên một số trường hợp cần phải hợp tác với nhau, trước khi tới, cục trưởng giao phó phải chào hỏi vị trưởng quan này cẩn thận, đừng đắc tội với người ta.
Vốn dĩ cục trưởng là định tự mình đích thân tới, nhưng sự việc bên phía Giang Diệc Đình rất nan giải, cần cí người trấn áp, chỉ cí thể phái một cảnh viên nhỏ lanh lợi tới đón người.
Diệp Bạc Hâm vừa lên xe liền cảm thấy đầu có chút choáng váng, dựa vào cánh tay của Tập Vị Nam nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tập Vị Nam giúp cô vén tóc rối ở bên tai ra sau, ánh mắt dịu dàng ấm áp.
Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc xe dừng lại bên ngoài cục cảnh sát.
Hơi thở Diệp Bạc Hâm nhẹ nhàng, nằm ngủ say trong lòng Tập Vị Nam, nhìn bộ dạng mệt mỏi của cô, Tập Vị Nam không nỡ gọi cô dậy.
Lấy điện thoại ra liếc nhìn một chút, mới hơn ba giờ, còn hơn một tiếng nữa mới tan ca.
Anh cảnh viên muốn nhắc bọn họ tới rồi, nhưng nhìn dáng điệu của trưởng quan, dường như không có ý xuống xe.
Anh liếc nhìn người phụ nữ ngủ say, trong lòng âm thầm kêu khổ, trưởng quan sẽ không phải đợi người tỉnh lại mới xuống xe chứ?
Cục trưởng vẫn còn đợi ở bên trong đó.
Lại đợi thêm mấy phút, cô gái vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, trưởng quan cũng thần sắc nhàn nhạt dựa vào lưng ghế.
Anh cảnh viên không nhẫn được muốn mở miệng, ánh mắt cảnh cáo của Tập Vị Nam liếc nhìn anh.
Lời của anh cảnh viên đến miệng lại nuốt vào trong, sắc mặt khổ sở.
“Cậu vào trong đó trước nói với cục trưởng một tiếng, chúng tôi một lát nữa sẽ vào.”
Tập Vị Nam nhẹ giọng nói, lại nhàn nhạt thu lại thần sắc.
...
“Sao rồi, người tới chưa?”
Anh cảnh viên vừa bước vào cửa, liền bị cục trưởng từ phòng thẩm vấn đi ra bắt lấy hỏi.
Nhìn thấy anh một mình bước vào, sau lưng không có người nào, vô thức nhíu chặt lông mày.
“Đến rồi, ở bên ngoài.” Anh cảnh viên chỉ ngoài cổng, không đợi anh nói xong, cục trưởng đã chạy ra ngoài rồi.
Tập Vị Nam từ cửa sổ xe nhìn thấy cục trưởng mặc một thân quân phục từ trên bậc thềm chạy xuống, từ từ chau mày lại một chút.
Lúc này, Diệp Bạc Hâm dường như tỉnh giấc rồi, đôi mắt mông lung mở lên.
Đầu vẫn còn có chút đau, đưa tay lên xoa xoa đầu.
Một bàn tay lớn nắm lấy cổ tay cô, thái dương bị người khác ấn nhẹ nhàng.
Cô sững sờ, đối diện với đôi mắt chứa ý cười của anh, đáy lòng chảy qua một dòng ấm áp.
Cửa sổ xe mở ra một nửa, cục trưởng chạy đến bên cửa xe, lại không nhìn thấy cô gái nằm trong lòng Tập Vị Nam, trước tiên xin lỗi một câu, nói một câu khách sáo lấy lệ.
Tập Vị Nam hiển nhiên đã quen với kiểu trường hợp được người khác bỡ đợ, tự nbiên nói chuyện với ông, nhưng thái độ từ đầu tới cuối khiến người ta đoán không thấu.
Diệp Bạc Hâm nhàm chán buông tay Tập Vị Nam, ngồi thẳng người, vuốt lại tóc bên tai, từ cửa kính xe quan sát cục trưởng của thủ phủ tỉnh Y.
Tuổi tác hơn bốn mươi, đỉnh lông mày trái có một vết sẹo, gần như kéo đến góc thái dương.
Ánh mắt chính trực, thân hình cao thẳng, thần thái cũng không tệ.
Nhìn không giống như người xấu.
Diệp Bạc Hâm âm thầm tự đánh giá, Tập Vị Nam lại nắm chặt lòng bàn tay cô, nhắc nhở cô xuống xe.
Cục trưởng bấy giờ mới nghĩ tới mục đích ban đầu, còn lúc nãy nhìn thấy vị trưởng quan trẻ truyền kỳ trong giới quân sự, vậy mà vui mừng đến quên đi ý định ban đầu, ngại ngùng mỉm cười.
Nhìn thấy Tập Vị Nam nửa ôm lấy bả vai cô, cẩn thận từng tí dìu cô xuống xe, cục trưởng lúc này đã bị kinh ngạc.
Đều nói vị trưởng quan này tác phong tốt đẹp, ngay cả đối tượng cũng chưa có, thế gia giới quân uỷ đều muốn làm thân, kết quả sững sờ là bị người ta không dấu vết ngăn cản lại, lại không ngờ tới anh có thể gặp được vị trưởng quan này đối với một cô gái bảo vệ như vậy.
Trong lòng cục trưởng âm thầm tự suy đoán mối quan hệ của hai người, Diệp Bạc Hâm đã được anh nhanh chân đưa tới sảnh bên ngoài đồn cảnh sát.
Tập Vị Nam không giới thiệu, cục trưởng cũng không dám hỏi nhiều, nhưng thái độ đối đãi với Diệp Bạc Hâm lại rất cẩn trọng, không dám mặt lạnh với cô, toàn bộ quá trình đều là một gương mặt mỉm cười.
Diệp Bạc Hâm bị dẫn tới văn phòng của cục trưởng, sự việc này có tính quan trọng, kinh động đến vị cục trưởng thủ phủ tỉnh Y này, do anh tới phỏng vấn.
Lúc Diệp Bạc Hâm làm bản ghi chép, Tập Vị Nam đứng bên cạnh, cục trưởng bị doạ sợ đến nỗi tay cầm bút vẫn luôn run run, ông sợ không cẩn thận chọc giận vị trưởng quan này.
Thế lực giới quân sự bây giờ đàn áp qua giới cảnh sát, anh không dám đắc tội vị lão gia đứng đầu ngọn gió của giới quân đội này.
“Diệp tiểu thư, cô có thể đem chuyện gặp được bọn họ như thế nào, sau đó lại xảy ra chuyện gì, chi tiết cụ thể nói ra không?”
Cục trưởng lau đi một tầng mồ hôi, cẩn thận từng tí hỏi Diệp Bạc Hâm.
Quả nhiên... quyền thế ở đâu cũng có thể chèn ép người khác...
Diệp Bạc Hâm mặc dù không thường cậy quyền ép người, nhưng không đại biểu cô không thích cậy quyền ép người, ngược lại, cô lại cảm thấy cậy quyền ép người có thể tránh được rất nhiều phiền toái.
Cô nên vui mừng vì Tập Vị Nam ở bên cạnh, khiến cô được người ta đối đãi cẩn trọng, nếu không đối mặt với đám cảnh sát thông minh tinh ranh này, cô còn thật sự không biết làm sao biện minh cho mình.
Nhìn thấy cô dường như lưỡng lự, ánh mắt Tập Vị Nam lại trầm xuống, anh đương nhiên biết rõ ba ngày hôm đó, cô tất nhiên không dễ gì, nếu như nể mặt bên phía cảnh sát, cô sẽ không muốn để cô nhớ lại chuyện đó.
Cô đang suy nghĩ nói cái gì, trên vai bỗng nhiên nặng xuống, cô quay đầu, nhìn thấy Tập Vị Nam đang cười với cô.
Hơi ấm áp trong mắt truyền đến khiến cô an tâm.
Diệp Bạc Hâm nghĩ tới những lời nói tiếp theo, ngược lại cảm thấy có chút hổ thẹn với Tập Vị Nam, anh tin tưởng cô như vậy, nhưng cô... lại muốn khiến anh thất vọng...
Anh là quân nhân, Giang Diệc Đình là thương nhân buôn bán vũ khí, hai người đứng ở hai mặt đối lập nhau, anh khẳng định cũng muốn đem Giang Diệc Đình ràng buộc bằng pháp luật, nhưng mà... cô phải khiến hy vọng của anh tan vỡ rồi.
Diệp Bạc Hâm nhàn nhạt nói sự việc trải qua trong ba ngày, lại lược bớt đi những lời cô nghe được.
Như mong muốn của Giang Diệc Đình, lời không nên nói cô không nói, cho dù dẫn đến tâm lý gì, cô đều giấu kín.
“Chính là như vậy?” Cục trưởng kinh ngạc nhìn cô, vốn dĩ cho rằng từ cô sẽ tìm được một chút manh mối, thậm chí có thể chỉ ra được Giang Diệc Đình có liên quan tới buôn bán vũ khí, nhưng mà cô một chút cũng không nhắc đến việc của Giang Diệc Đình.
“Diệp tiểu thư, cô nghĩ kỹ lại xem, từ từ nghĩ lại, bọn họ có nói về cái gì, cô có thể không chú ý tới cái gì rồi không?” Cục trưởng không can tâm hỏi, lần này nếu như có thể phá án, vậy chính là lập được đại công, ông có cơ hội thăng chức.
Diệp Bạc Hâm nheo mắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt, cơ thể dựa ra sau.
Tập Vị Nam mặc dù không nói gì, toàn bộ quá trình chỉ như người vô hình, nhưng khí lực bản thân anh rất lớn, muốn khiến cho người khác hít thở cũng khó, nhìn thấy sắc mặt Diệp Bạc Hâm không ổn, vội vàng đứng lên bên cô, để cô dựa vào bụng.
“Trương cục trưởng, lời nên nói đều đã nói rồi, cô ấy sẽ không giấu giếm điều gì, hơn nữa Giang Diệc Đình xuất hiện không lâu, tôi cũng đuổi tới rồi, lời ở phía sau tôi có thể làm chứng, lời cô ấy nói là sự thật.”
Tập Vị Nam không mảy may chút do dự đứng bên cạnh cô, Diệp Bạc Hâm hơi hơi khép mắt lại, đáy lòng lại cảm giác áy náy sâu sắc.
Cơ thể cô thật ra không yếu ớt như vậy, chỉ là ánh mắt vị cục trưởng này giống như ra da, khiến cô rất không thoả mái, cô cảm thấy bản thân giống như một phạm nhân bị thẩm vấn, vì vậy giở một chút trò nhỏ nhen.
Trương cục trưởng lúc nãy tâm trạng gấp gáp, lời nói đương nhiên có chút hùng hổ doạ người, Tập Vị Nam đứng ra nói, ông mới kinh ngạc phát hiện bản thân đã phạm lỗi gì.
“Tập trưởng quan, tôi không có ý nghi ngờ Diệp tiểu thư, xin lỗi, là tôi suy nghĩ không chu đáo, nghĩ rằng Diệp tiểu thư bị doạ sợ rồi, nhất thời có thể quên đi gì đó.”
Tập Vị Nam không dồn ép lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: “Trương cục trưởng, nếu như ghi âm xong rồi, vậy chúng tôi về bệnh viện trước.”
Trương cục trưởng cười ngượng ngùng, cùng đứng lên “Tập trưởng quan, hôm nay làm phiền cậu rồi, tôi tiễn cậu.”
Tập Vị Nam liếc mắt nhìn Diệp Bạc Hâm, “Có thể đi không?”
Diệp Bạc Hâm bị anh nửa ôm, ngẩng đầu cười, “Em không yếu như vậy, chỉ là có chút mệt thôi.”
Nói xong, hướng về phía Trương cục trưởng gật đầu “Trang cục trưởng không cần lo lắng, nếu như toi nghĩ ra được điều gì, sẽ nói cho ông một tiếng.”
Bản lĩnh đối mặt, Diệp Bạc Hâm đều làm đủ rồi, Trương cục trưởng cũng không thể nói gì, hơn nữa nhìn thái độ cô thành thật, thần sắc tự nhiên, dường như không có giấu giếm gì, xem ra là ông nghĩ nhiều rồi.
Chỉ là đáng tiếc... nếu như cô không phải do Tập trưởng quan đưa tới, ông còn có thể để cô làm bằng chứng giả, nhưng cả quá trình Tập trưởng quan luôn ở bên, ông cũng không dám dưới tầm mắt của anh ép cô đổi khẩu cung.
Trương cục trưởng tiễn bọn họ tới cổng, lúc này, Hà Luật cũng từ phòng thẩm vấn đi ra, sau lưng là Giang Diệc Đình.
Không có chứng cứ, phía cảnh sát không thể giữ người lại, Hà Luật nhờ vào lưỡi ba tấc của mình gỡ tội cho Giang Diệc Đình, phía cảnh sát buộc phải thả người.
“Ếy, nữ thần cũng tới rồi? Sao vậy, còn chưa thăm tôi mà, như vậy liền đi rồi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT