Cho dù bị Diệp Lương giễu cợt, Cố Thừa vẫn như cũ sắc mặt không thay đổi, nhìn ngọc bội trong tay hắn nói: “Chúng ta lâu rồi chưa gặp, ngươi không tặng cho ta cái gì sao?”

Diệp Lương chậm rì rì thưởng thức ngọc bội trong tay, cười nói: “Ngươi muốn cái gì?”

Cố Thừa: “Không bằng đem ngọc bội lá phong trong tay ngươi tặng cho ta.”

Ân Tử Mạch: “……”

Diệp Lương cười nói: “Không được, đây là tiểu đường ruộng tặng cho ta, nào có thể cho ngươi. Ngươi muốn ngọc bội gì, trong phòng ta có rất nhiều, ngươi có thể chính mình chọn.”

Cố Thừa: “Nếu không phải Mạch Nhi cho ngươi, ta cũng không cần.”

Ân Tử Mạch nghe không nổi nữa, tay đặt ở phía dưới bàn lén lút nhéo eo hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa.

Cố Thừa phi thường tự nhiên bắt lấy tay ở dưới mặt bàn, ngón tay gãi gãi lòng bàn tay Ân Tử Mạch.

Ân Tử Mạch đỏ mặt, nhanh chóng nhìn sang Diệp Lương, sợ bị hắn phát hiện.

Hành động của hai người bọn họ đương nhiên tất cả đều rơi vào trong mắt Diệp Lương, hắn đang muốn cười ra tiếng, liền thấy Cố Thừa hướng hắn nhìn uy hiếp.

Diệp Lương xoa xoa mũi, cười nói: “Hôm nay như thế nào hai người các ngươi lại tới đây, tiểu đường ruộng, mấy vị ám vệ kia của ngươi đâu? Bọn họ không đi theo ngươi?”

Ân Tử Mạch: “Có Cố Thừa, bọn họ sẽ không đi theo.”

“Nga, lưu ra không gian cho hai người các ngươi.” Diệp Lương lý giải gật gật đầu.

Ân Tử Mạch: “…… Không phải, là bọn họ cảm thấy võ công Cố Thừa đủ để bảo vệ ta, cho nên sẽ không đi theo.”

Nói xong lời này, hắn cảm giác Cố Thừa lại gãi gãi lòng bàn tay hắn, như là thực vừa lòng câu trả lời vừa rồi của hắn.

Diệp Lương ho khan một tiếng, đề nghị nói: “Các ngươi mới vừa mua đình viện, cũng không có người quét tước vệ sinh nấu cơm, không bằng để nhóm ám vệ của ngươi tới chỗ ta ăn cơm trưa?”

Cố Thừa nheo mắt nhìn chằm chằm Diệp Lương, nói: “Như thế nào lại cảm giác lời ngươi lời nói có ý khác."

Diệp Lương cười vẻ mặt thuần lương, nói: “Phải không, ta tại sao lại không biết.”

Cố Thừa: “Tối hôm qua ăn cơm, ta cảm thấy không quá thích hợp, ngươi giống như đối Tiểu Lai quá mức chú ý a.”

Diệp Lương tấm tắc hai tiếng, nói: “Tối hôm qua ngươi còn có tâm tư chú ý ta? Ngươi không phải vẫn luôn cùng tiểu đường ruộng đấu trí đấu dũng ngăn cản hắn uống rượu sao?”

Nhắc tới rượu, Ân Tử Mạch trước mắt sáng ngời, nói: “Đúng vậy, hôm nay lại có thể uống rượu!” Tối hôm qua còn không có uống xong rượu, hôm nay tiếp tục uống!

Cố Thừa: “……”

Hắn liếc mắt nhìn Diệp Lương, Diệp Lương cười tủm tỉm mà nói: “Tiểu đường ruộng, ngươi đem vài vị ám vệ của ngươi đều mời tới đây ăn cơm. Tới rồi đây rồi, các ngươi còn muốn đi bên ngoài ăn, quá không cho ta mặt mũi.”

Ân Tử Mạch vội nói: “Đa tạ ý tốt của Diệp huynh. Kỳ thật tiểu Yến nấu cơm rất tốt, hôm nay hắn sẽ đi ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, buổi tối hẳn là hắn chuẩn bị bữa tối.”

“Nếu tiểu Yến nấu ăn tốt như vậy, không bằng ta cũng đi nếm thử.” Diệp Lương nói.

Cố Thừa: “Ngươi cũng thật thuận mồm."

Diệp Lương cười tủm tỉm nói: “Lại không phải ngươi nấu cơm, ngươi hẳn là không có lên tiếng quyền. Tiểu đường ruộng, ngươi không chào đón ta làm khách sao?”

Ân Tử Mạch vội nói: “Đương nhiên là hoan nghênh, ngươi đừng nghe Cố Thừa nói bậy.”

Diệp Lương đắc ý mà nhìn mắt Cố Thừa, còn cố tình đem ngọc bội lá phong đặt ở trên bàn tại vị trí dễ thấy, nói nói mấy câu lại sờ sờ một cái.

Cố Thừa không hé răng mà nhìn chằm chằm khối ngọc bội kia, đột nhiên đứng dậy lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai giơ tay lấy.

Diệp Lương võ công cũng không yếu, tuy rằng không bì kịp Cố Thừa, nhưng ngọc bội ở cạnh tay hắn, thấy Cố Thừa muốn lấy, nhanh chóng cầm lên để vào trong ngực.

Ân Tử Mạch trừng lớn mắt vẻ mặt bất đắc dĩ!

Vị anh hùng này, ngươi vì cái gì lại trẻ con như thế! Còn không phải là một khối ngọc bội sao, đã tặng người ta rồi, ngươi cũng đừng nhớ thương nữa, được chứ! Vì cái gì còn muốn đi lấy lại quả thực không nể mặt mũi a, đại hiệp!

Cố Thừa thấy ngọc bội đã bị Diệp Lương để vào trong ngực, biết khẳng định là không thể lấy, nhàn nhạt mà liếc Diệp Lương một cái, sau đó ngồi xuống, trên mặt thần sắc chưa biến chút nào, vẫn phi thường bình tĩnh như cũ.

Diệp Lương: “……” Hắn hướng Cố Thừa gật gật đầu, vẻ mặt “Ngươi làm tốt lắm”.

Cố Thừa bình tĩnh mà ngồi cạnh Ân Tử Mạch, phảng phất vừa rồi người động thủ đoạt ngọc bội không phải là hắn.

Diệp Lương cắn răng nói: “Cố Thừa, ngươi đường đường là võ lâm minh chủ làm ra loại hành động đoạt đồ này, không cảm thấy truyền ra sẽ trở thành trò cười toàn bộ giang hồ sao!”

Cố Thừa nhàn nhạt mà nói: “Nơi này chỉ có Mạch Nhi, ta, cùng với ngươi. Ngươi cảm thấy việc này nếu truyền ra, sẽ là ai truyền?”

Diệp Lương: “……” Hắn hít sâu một hơi, nói: “Xem như ngươi lợi hại!”

Ân Tử Mạch sợ Cố Thừa tớ nữa lại muốn động thủ đoạt, vội nói khẽ với hắn nói: “Đợi chút nữa trở về, ta cũng đưa ngươi một cái.”

Cố Thừa tâm tình tức khắc liền sung sướng, hắn đề ra yêu cầu, nói: “Cũng muốn ngươi tự mình điêu khắc.”

Ân Tử Mạch: “……”

Nhìn thấy Ân Tử Mạch không nói, Cố Thừa liền biết trong tay hắn đã không còn ngọc bội tự hắn làm, tức khắc lại bắt đầu nhìn chằm chằm Diệp Lương.

Ân Tử Mạch nghĩ nghĩ, nói: “Kỳ thật ta hoàn toàn nghĩ không ra đó là ta điêu khắc. Là ca cùng ta nói, ta đã từng làm hai cái ngọc bội, đây là một cái trong số đó, một khác cái đã tìm không thấy.”

Cố Thừa nghe hắn nói như vậy, càng là muốn đem ngọc bội từ trong tay Diệp Lương mà đoạt tới, Ân Tử Mạch nhẹ nhàng đè lại mu bàn tay hắn, ý bảo hắn tạm thời đừng nóng nảy.

“Ngươi thích chính là ta của hiện tại, mà ta trước kia, ngươi không thích, ngược lại còn phi thường chán ghét.” Ân Tử Mạch chậm rãi nói, “Cái ngọc bội kia là trước đây ta làm, cho nên ngươi hoàn toàn không cần để ý ta đem nó đưa cho người khác. Nếu ngươi thích, ta lại làm cho ngươi một cái khác, dựa theo ý ngươi.”

Nói xong, hắn nhìn về phía Cố Thừa, nhẹ giọng nói: “Đây là cái hiện tại ta làm, cố ý vì ngươi làm, nghĩ như vậy, ngươi có điểm vui hay không?”

Cố Thừa ngơ ngác mà nhìn Ân Tử Mạch, trong mắt thần sắc phức tạp, Ân Tử Mạch chớp chớp mắt, khổ sở nói: “Ngươi…… Không nghe rõ ta vừa nói sao?” Như vậy nói, hắn cũng thật sự không muốn nói lại lần nữa a!

Cố Thừa đương nhiên rất rõ ràng, mỗi một chữ đều nghe được phi thường rõ ràng thậm chí đều có thể đọc lại từng chữ!

Nguyên nhân chính là vì nghe Ân Tử Mạch nói những lời đó, hắn mới sửng sốt.

Ân Tử Mạch nói đó là cố ý vì hắn làm, vì làm hắn vui vẻ mà cố ý làm cho hắn!

Cố Thừa đột nhiên cảm thấy thế gian này, những lời âu yếm tốt nhất cũng chỉ có đến thế.

Hắn trên mặt rốt cuộc không hề bình tĩnh như nước, mang theo vài phần kích động mà nhìn Ân Tử Mạch, dùng sức cầm hắn tay, vẻ mặt nhu tình mà nói: “Mạch Nhi, ngươi có phải cũng có chút thích ta?”

Ân Tử Mạch: “……”

Hắn ho khan một tiếng, dời đi tầm mắt nói: “Cũng không có a.”

“Ngươi đỏ mặt.” Cố Thừa sắc bén nói.

Ân Tử Mạch: “……” Hắn trừng lớn mắt, thẹn quá hóa giận nói: “Ngươi còn có muốn ta làm cho ngươi không đây!”

Cố Thừa khóe miệng khẽ nhếch, hắn nhìn Ân Tử Mạch bởi vì xấu hổ mà mặt chậm rãi biến hồng, có cỗ xúc động muốn hôn hắn một ngụm.

Nhưng còn có Diệp Lương một người sống ở chỗ này.

Cố Thừa khó chịu mà liếc mắt nhìn Diệp Lương, Diệp Lương đầy mặt vô tội, nhắc nhở nói: “Đây là nhà ta.” Ở nhà ta, ở trước người đàn ông độc thân như ta mà khoe ân ái, có suy xét đến tình huynh đệ tâm hay không!

Cố Thừa giơ tay xoa xoa đầu Ân Tử Mạch, đối Diệp Lương nói: “Mang chúng ta đi xem hầm rượu nhà ngươi, Mạch Nhi muốn nhìn.”

Diệp Lương gật đầu, đứng dậy, nói: “Nhìn hầm rượu vừa lúc ăn cơm trưa, sau đó chúng ta đi xem đình viện ngươi mới mua.”

Cố Thừa lạnh căm căm mà nhắc nhở một câu: “Tiểu Lai đã có chủ.”

“Là cái vị kia bên cạnh hắn đi.” Diệp Lương nói, “Không có việc gì, có cạnh tranh mới càng thêm quý trọng.” Nói xong, hắn đi về phía trước vài bước, mang theo hai người tới hầm rượu.

Ân Tử Mạch nghe xong cả kinh, hắn nghi hoặc mà nhìn nhìn Cố Thừa, trong mắt mang theo dò hỏi.

Cố Thừa tiến đến bên tai hắn thấp giọng nói: “Tối hôm qua ngươi mải uống rượu, không chú ý tới hắn luôn nhìn Tiểu Lai, lúc ấy Kỳ Lãng đều sắp không kìm nén được mà nổi giận.”

Ân Tử Mạch chớp chớp mắt, hắn tối hôm qua chính xác là mải uống rượu, không nghĩ tới cả đêm, Diệp Lương cư nhiên coi trọng Phong Lai! Này chẳng lẽ chính là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết sao!

Chính là, Kỳ Lãng đối Phong Lai phi thường thích, nếu Diệp Lương thật sự muốn theo đuổi Phong Lai, chỉ sợ sẽ rước lấy một hồi đại chiến.

“Không bằng khuyên một chút?” Ân Tử Mạch nhỏ giọng nói, rốt cuộc Kỳ Lãng cùng Phong Lai lớn lên cùng nhau, vẫn là sư huynh đệ, ưu thế này quả thực là áp đảo, không bằng nhân lúc còn sớm đánh mất ý niệm miễn cho càng lún sâu, đến lúc đó thương tâm càng nặng.

Cố Thừa cười cười, nói: “Loại sự tình này người khác nhúng tay không được. Chỉ có chính hắn buông bỏ mới được, chúng ta nói không được, nếu thật sự mạnh mẽ làm hắn chặt đứt ý niệm, nói không chừng sẽ lưu lại cả đời tiếc nuối. Không bằng để hắn đi tranh thủ một chút cũng tốt, rốt cuộc Phong Lai hiện tại cũng không yêu Kỳ Lãng.”

Ân Tử Mạch nhăn khuôn mặt nhỏ rối rắm, nếu thế gian này ai cũng đều có thể gặp đúng người đúng thời điểm thì tốt rồi, như vậy cũng sẽ không có khổ sở vì tình mà gây thương tích cho người kia, cũng sẽ không không lưu lại nhiều tiếc nuối như vậy.

Nghĩ vậy, hắn đột nhiên nhớ tới nam nhân xa lạ khoảng thời gian trước, người kia nói muốn đem điều tốt nhất lưu lại đêm động phòng hoa chúc.

Nếu nam nhân kia cùng thân thể này trước kia thật sự là một đôi, như vậy cuộc đời này hắn cũng chỉ có thể tiếc nuối. Trừ phi hắn buông tay, bằng không đời này đều không thể giải thoát.

Lại nói tiếp, hắn đến nay cũng không biết tên nam nhân kia, cũng không biết kia nam nhân có lừa hắn hay không. Ân Tử Mạch cào cào mặt, có lẽ có thể trở về hỏi ca hắn, hỏi một chút xem ca hắn có biết nam nhân thần bí kia hay không.

“Nghĩ cái gì vậy?” Cố Thừa thấy hắn nghiêm túc mà nhăn mặt, nói, “Nghĩ tới độ lông mày đều nhăn lại.”

Ân Tử Mạch bình tĩnh nói: “Suy nghĩ đêm nay có thể uống nhiều hay ít rượu.”

Cố Thừa: “Chỉ có thể uống một ly.”

Ân Tử Mạch: “……Cũng không phải rất muốn cùng ngươi nói chuyện.”

Cố Thừa cười nói: “Hai ly cũng được, dù sao buổi tối ta cùng ngươi ngủ, ngươi uống say dễ dàng hành động.”

Ân Tử Mạch: “!!!”

Hắn cảnh giác nói: "Ngươi định làm cái gì?”

Cố Thừa cười, chỉ chỉ cổ hắn, Ân Tử Mạch tức khắc nhớ tới dấu hôn kia trên cổ hắn!

Hắn vội dùng tay che lại, lui lại hai bước, nói: “Đêm nay ta muốn cùng ca ta ngủ.”

Cố Thừa: “Ca ngươi nói muốn ta đối với ngươi phụ trách.”

Ân Tử Mạch: “……” Kia nhất định không phải ca ca ruột của hắn!

Ở Diệp gia dùng cơm trưa, Diệp Lương xách theo mấy vò rượu đi theo hai người Ân Tử Mạch cùng trở về.

Ân Tử Uyên đang ngồi ở trong viện phơi nắng, thấy Ân Tử Mạch đã trở lại, đứng lên cười tủm tỉm mà đi qua.

“Ca.” Ân Tử Mạch đi tới, hô một tiếng, thấy ca hắn vẻ mặt nhàn nhã, nói, “Ca, ngươi phơi nắng sớm sao?”

Ân Tử Uyên giơ tay xoa xoa đầu hắn, nói: “Đúng vậy, dù sao cũng không có việc gì."

Ân Tử Mạch nhìn hắn, cắn răng nói: “Buổi sáng ngươi không phải nói ngươi hôm nay có chuyện quan trọng muốn làm sao?!”

Ân Tử Uyên không hề bị vạch trần nói dối mà khẩn trương, vẫn như cũ mà cười tủm tỉm nói: “Đúng vậy, ta cùng Tiểu Lai hỏi thăm về hành trình của ngươi một chút. Ngươi là đệ đệ ta yêu nhất, biết ngươi một đường tới đây đã xảy ra cái gì đương nhiên là phi thường quan trọng.”

Ân Tử Mạch: “……” Câu vô nghĩa này của ca hắn thật là muốn cùng ca hắn quỳ.

Cố Thừa cùng Diệp Lương đã đi tới, Ân Tử Uyên trên dưới đánh giá Diệp Lương, Diệp Lương cười nói: “Ngươi là ca ca tiểu đường ruộng đi, nghe tiểu đường ruộng nói ngươi không rượu không vui, lần đầu gặp mặt, ta mang theo mấy vò rượu tới đây, mong rằng Viên huynh không cần ghét bỏ.”

Viên huynh?

Ân tử uyên hơi suy tư liền hiểu, hắn nhìn Ân Tử Mạch, Ân Tử Mạch đối hắn chớp chớp mắt, Ân Tử Uyên cười lắc đầu, sau đó đối Diệp Lương nói: “Đa tạ, còn không biết vị huynh đài xưng hô như thế nào?”

“Tại hạ là Diệp Lương, ở trong thành, Viên huynh nếu có rảnh, hoan nghênh tới nói chuyện.”

Đang nói, Phong Lai cùng Tả Yến đi ra, thấy Ân Tử Mạch đã đã trở lại, đi tới cạnh công tử.

Nhìn thấy Phong Lai, Ân Tử Mạch tức khắc nhớ tới mục đích của Diệp Lương, không khỏi mà lại nhìn Cố Thừa.

Đối với thói quen khi Ân Tử Mạch gặp được việc trước tiên liền nghĩ đến hắn, Cố Thừa phi thường vừa lòng, đặc biệt bây giờ còn có Ân Tử Uyên ở đây, Ân Tử Mạch trước tiên nghĩ đến vẫn là hắn, Cố Thừa càng cảm thấy sung sướng.

Hắn cầm tay Ân Tử Mạch, gãi gãi lòng bàn tay hắn, ý bảo hắn không cần lo lắng.

Nhìn thấy Phong Lai, Diệp Lương điều chỉnh một chút biểu tình, đi qua.

“Tiểu Lai.” Hắn thân thiết mà gọi một tiếng.

Phong Lai nhìn hắn một cái, biểu tình đạm mạc, nói: “Chuyện gì?”

Diệp Lương cười nói: “Ta tới đây mang theo chút quà cho ngươi.”

Phong Lai: “Không hiếm lạ.” Nói xong liền đi vòng qua hắn, đi đến trước Ân Tử Mạch, nói: “Công tử, vừa rồi ta đi ra ngoài nghe được bên ngoài có người nói hôm nay buổi sáng có hai người, một người người mặc bạch y, một người người mặc áo gấm màu than, hai người đứng ở trên đường, mặt đối mặt đối mặt, trầm mặc đứng một hồi lâu, là ngươi cùng minh chủ sao?”

Ân Tử Mạch: “……Đúng.”

Phong Lai đối với hắn cười, Ân Tử Mạch bị hắn cười không thể hiểu được, vẻ mặt mờ mịt: “Tiểu Lai, ngươi cười cái gì a?”

Phong Lai lại như là nhớ tới việc đặc biệt vui, cười càng thêm vui vẻ, mặt mày như họa lúm đồng tiền như hoa.

Diệp Lương ở một bên nhìn đến sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play