Chưa đầy mười phút, Diễm từ trong phòng tắm bước ra ngoài, Quân nhìn Diễm không chớp, cố kìm nén xúc động, Quân nói.

_Chúng ta đi ăn thôi….!!

_Nhưng em không muốn ăn…!!

_Cô có đi không…??

Diễm cáu.

_Em có làm gì anh đâu mà anh luôn tìm cách bắt nạt em là thế nào, em nói em không muốn đi, anh đi ăn một mình đi….!!

Nắm chặt lấy tay Diễm, Quân gằn giọng.

_Cô có chắc là cô muốn làm thế không…??

_Tại sao lại không…??

Nghe câu nói đầy ương bướng của Diễm, hết chịu nổi, đẩy Diễm ngã lên giường, lần này Quân cũng không cần biết Diễm có muốn hay không, Quân hôn Diễm, Quân hôn khắp mặt Diễm, hai bàn tay ôm chặt lấy Diễm. Mắt mở to đầy sợ hãi, Diễm không thở được, cũng không kêu lên được tiếng nào, chỉ có nước mắt là không ngừng rơi.

Thấy Diễm khóc, Quân cũng không đành lòng làm Diễm phải đau, bây giờ Quân không có lí do gì bắt Diễm phải ở bên cạnh Quân. Quân muốn khi nào thực sự có thể làm được điều đó thì dù Diễm có muốn chạy trốn, có muốn không ở bên cạnh Quân cả đời của cũng không được.

Buông Diễm ra, kéo Diễm đứng dậy, Quân nói.

_Chúng ta đi ăn thôi…!!

Quá phẫn uất, Diễm dơ tay lên. Nắm chặt lấy tay Diễm, ôm ngang eo Diễm, Quân đe dọa

_Nếu em mà đánh tôi, tôi sẽ không kiềm lòng được nữa đâu, lúc đó nếu có xảy ra chuyện gì mong em đừng trách tôi…!!

Nước mắt trào dâng, Diễm căm phẫn.

_Sao anh lại đối xử với tôi như thế, anh có biết là anh tàn nhẫn lắm không…??

_Nếu so với những gì mà em gây ra cho tôi, thì có lẽ em còn chưa thấu hiểu hết được đâu….!!

Không nói gì nữa, Quân kéo Diễm đi xuống lầu, cả hai còn chưa biết nên ngồi bàn nào, Loan đến.

Vì Quân luôn tránh mặt Loan nên không còn cách nào khác, Loan đành phải chủ động đi tìm Quân, nhân chuyến công tác này, Loan muốn có thời gian được ở bên Quân nhiều hơn.

Thấy Quân, Loan tươi cười chào.

_Chào anh…!!

Nụ cười trên môi Loan vụt tắt khi thấy Quân đang đi cùng Diễm. Loan chưa bao giờ gặp Diễm nên không hiểu Diễm và Quân thực sự có quan hệ gì.

Nếu mọi lần gặp Loan, Quân cảm thấy khó chịu thì hôm nay Quân lại vui vẻ chào Loan.

_Chào em, em có việc ở thành phố này à…??

_Anh quên là công ty của gia đình em cũng có chi nhánh ở đây sao…??

Quân cười.

_Đúng là anh đãng trí thật, công ty gia đình em lớn như thế nên một thành phố có tiềm lực về kinh tế như thế này làm sao không có chi nhánh của công ty nhà em…!!

Chỉ vào Diễm, Loan tò mò hỏi.

_Cô gái này là ai…??

Diễm chưa kịp nói gì, Quân trả lời ngay.

_ Đây là Diễm, cô ấy là bạn của anh…!!

Loan quan sát Diễm từ đầu xuống chân, Loan cảm thấy ghen với Diễm, tuy nói là bạn nhưng tại sao Quân đi công tác lại mang theo cô gái này làm gì, nếu chỉ đơn giản là bạn, Quân cũng không cần phải nắm tay, cũng không cần phải tỏ ra thân mật với Diễm như thế kia, không lẽ cô gái này có thể giúp được Quân trong hợp đồng sắp tới. Càng nghĩ, Loan càng tò mò muốn biết mối quan hệ thật sự giữa Quân và Diễm là gì.

Loan mặc dù không vui nhưng vẫn gượng cười.

_Chào em, chị là Loan…!!

Diễm gật đầu chào lại.

_Chào chị…!!

Thấy Quân giới thiệu mình chỉ là bạn, trong lòng Diễm cảm thấy có hơi hụt hẫng một chút nhưng như thế cũng hay, nếu Quân đã chấp nhận được sự thật Quân và Diễm chỉ là bạn thì Diễm có thể yên tâm ra đi khi bố Diễm tỉnh lại, dù công ty còn hay mất, Diễm cũng muốn đi, ở đây mang lại cho Diễm quá nhiều đau khổ, mất mát, sợ hãi, Diễm không thể chịu đựng hơn được nữa.

Mặc dù nói chuyện với Loan nhưng ánh mắt của Quân lại nhìn Diễm không rời, Quân muốn biết khi Quân vui vẻ với một người phụ nữ khác, Diễm sẽ có phản ứng như thế nào, thấy Diễm vẫn bình thản như không có chuyện gì, lòng Quân càng đau, càng hận Diễm hơn. Quân cười nhạt, nếu đã đẩy nhau vào hoàn cảnh này thì Diễm cũng đừng trách Quân làm gì quá đáng với Diễm.

Lấy lại tinh thần rất nhanh, Quân mỉm cười bảo Loan.

_Em đi ăn cùng bọn anh chứ…??

Loan cười.

_Vâng….!!

Cả ba chọn một bàn giữa quán, Diễm không có tâm trạng ăn uống nên chỉ gọi đúng một đĩa mỳ ý, một ly sinh tố trái cây, Diễm ăn như mèo, vừa ăn Diễm vừa thở dài, suốt bữa ăn Quân và Loan nói hết chuyện này đến chuyện kia, họ lờ Diễm đi, tai Diễm ù đặc, Diễm cũng không quan tâm họ nói gì với nhau, Diễm chỉ muốn nhanh thoát ra khỏi đây.

Miệng cười đùa vui vẻ với Loan nhưng tâm trí Quân để cả vào Diễm, thấy Diễm không ăn được, Quân lo lắng hỏi.

_Cô không thích món này à…?? Nếu cô không thích cô có thể gọi món khác…!!

Diễm thấy Quân đang định biến mình thành trò hề, từ lúc gặp mặt Loan, Quân luôn cười đùa vui vẻ với Loan, Quân lờ Diễm đi, bây giờ lại hỏi han quan tâm, quá tức, Diễm cay đắng đáp.

_Tôi ăn được hay không cũng không có liên quan gì đến anh…!!

Kéo ghế, đứng đậy, Diễm nói.

_Xin phép, em đi vệ sinh một chút…!!

Nói xong, Diễm bỏ đi luôn. Diễm đang lo lắng cho Trường, lo sợ cho ông Hải, lo công ty xẩy ra chuyện, bao nhiêu nỗi lo đang dồn dập vây lấy Diễm. Dù không muốn khóc nhưng hành động của Quân hôm nay khiến Diễm tủi thân, sợ hãi, nước mắt Diễm lăn dài trên má. Sau chuyện này Diễm không còn muốn gặp lại Quân nữa.

********************

Sau khi nói chuyện điện thoại với Diễm xong, Hồng phóng xe đến nhà Trường, dù lòng tự nhủ là sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nhưng sau một đêm suy nghĩ kĩ, Hồng không còn muốn tránh mặt Trường nữa, nếu có thể khiến Trường vì cảm thấy có lỗi với Hồng, Trường chịu đi phẫu thuật thì đó là một lí do tốt nhất mà Hồng có thể nghĩ ra được vào lúc này.

Hồng thấy nhà Trường vẫn đóng kín cổng như hôm qua, điều này có nghĩa là cả đêm hôm qua, Trường cũng không về nhà, lo lắng bất an, đau khổ, nước mắt Hồng rơi từng giọt xuống đất.

Mở cổng, dắt xe vào sân, Hồng ngồi im lặng nghe tiếng gió thổi, nghe lòng mình tan nát, chưa bao giờ Hồng được nếm trải cảm giác được yêu là gì, Hồng chỉ yêu đơn phương Trường trong tám năm, tám năm đợi chờ trong vô vọng, Hồng đã mất mát, đã khóc quá nhiều, nhìn tuổi xuân của mình ngày càng trôi đi trong khi tình yêu không bao giờ có được, Hồng đau đớn chỉ còn biết khóc.

Hồng gục mặt xuống gối, quá mệt mỏi, Hồng không còn muốn đi đâu nữa, nếu có thể chết trong lúc ngủ, Hồng ước Hồng có thể ra đi như thế.

Hồng ngủ quên trước cửa nhà Trường, nơi đây đã cho Hồng những ngày tháng hạnh phúc khi được cùng Trường ăn cơm, nói chuyện vui đùa, nhưng cũng chính tại nơi đây, Hồng đã đánh mất đời con gái, mất niềm tin, hy vọng vào tình yêu, hạnh phúc.

Sau một đêm lang thang ngoài đường, cuối cùng Trường cũng về nhà, hôm nay công ty Trường có buổi kí kết hợp đồng, Trường không thể không có mặt, vì buổi kí kết hôm nay quyết định công ty Hải Thịnh có còn tồn tại được nữa hay không, cũng quyết định Trường có chịu buông tay không trả thù nữa không. 

Cuối cùng sau nhiều tính toán, Trường vẫn quyết định trả thù, vì chỉ có trả thù Trường mới sống yên cho đến lúc Trường phải ra đi, chỉ có trả thù Trường mới đảm bảo Diễm không sao, còn ông Hải, Trường không còn sức để quan tâm nữa, dù ông sống hay chết cũng không có liên quan gì đến Trường.

Thấy chiếc xe của Hồng, đôi mắt Trường tối lại, khuôn mặt tái xám, hành động tội lỗi tối hôm nào lại hành hạ lương tâm Trường. Trường không có dũng khí đối mặt với Hồng, mặc dù mong muốn Hồng xuất hiện trước mặt Trường toàn vẹn, bình an, Trường có thể để cho Hồng muốn làm gì Trường cũng được nhưng khi gặp được mặt Hồng rồi, Trường lại thấy mình hèn yếu, lại thấy mình không có đủ tự tin để làm điều đó, chỉ cần nghĩ đến ánh mắt oán hận, giọt nước mắt đau khổ của Hồng là Trường lại muốn đi.

Trường đứng lặng nhìn Hồng ngủ, Trường muốn chạy lại ôm lấy Hồng, muốn nói ngàn câu xin lỗi nhưng Trường không dám. Trường cảm ơn trời phật vì Hồng không sao, Hồng đến tìm Trường thế này khiến Trường càng cảm thấy có lỗi với Hồng hơn.

Vì không muốn gặp Hồng nên Trường bỏ đi. Hồng ngủ say nên không biết gì. Hồng ngủ cho đến khi tiếng chuông điện thoại làm Hồng giật mình thức giấc, tưởng Trường về, Hồng đứng bật dậy, ngó quanh không thấy Trường đâu, căn nhà vẫn im ắng như trước, Hồng buồn bã, mở điện thoại, thấy số lạ, Hồng định không nghe máy nhưng linh cảm có chuyện nên cuối cùng Hồng hỏi.

_Ai đấy…??

Giọng Kiên vang lên. 

_Cô có phải là Hồng không…??

_Vâng, là tôi đây. Anh là ai…??

_Tôi là trợ lí của anh Quân…!!

Nghe nhắc đến Quân, Hồng kinh ngạc.

_Anh Quân có chuyện muốn nhờ tôi à…??

_Anh ấy dặn tôi gọi điện báo cho cô biết Trường hiện giờ đang ở đâu…!!

Nghe Kiên biết Trường đang ở đâu, quá vui mừng, Hồng vội nói.

_Anh làm ơn nói nhanh đi, hiện giờ anh ấy đang ở đâu…??

_Công ty Hải Thịnh có buổi kí kết hợp đồng lúc ba giờ chiều, cô cứ tới là sẽ gặp anh ta thôi…!!

_Cảm ơn anh…!!

_Không có gì…!! 

Xem ra Quân rất hiểu Trường, nên đoán dù Trường có bỏ đi đâu cũng không bao giờ quên mục đích của mình. Còn Diễm, quá ngây thơ nên không thể đoán biết được việc này, nếu Diễm có thể đoán được, Diễm đã không phải khổ sở như bây giờ.

Đã biết có thể tìm được Trường ở đâu, Hồng yên tâm ra về, cả ngày hôm qua, sáng hôm nay chưa đến cửa hàng nên Hồng tranh thủ thời gian từ bây giờ cho đến ba giờ chiều, Hồng lái xe đến cửa hàng, Hồng muốn kiểm tra tình hình bán hàng, kiểm tra hàng hóa xem có phải nhập thêm hay điều chỉnh lại thứ gì không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play