Khép cửa phòng, Quân ra về. Buổi tối hôm nay là ngày vui nhất của bà Phương vì ông Trần đang có ý định muốn Quân – con trai bà quen Loan – con gái của ông Trần. Sau khi ăn cơm tối cùng bố con ông Trần, bà Phương và ông Trương ra về, trên đường đi bà vui vẻ bảo ông Trương.

_Xem ra lần này chuyện kết hôn của thằng Quân và con bé Loan có thể thành được rồi….??

Ông Trương cười.

_Bà đừng có hy vọng quá vì thằng Quân nó không chấp nhận cuộc hôn nhân này…..!!!

_Nó dám, em sẽ bắt nó kết hôn với con bé Loan bằng mọi giá, anh có thấy có người con gái nào hơn con bé Loan không, con bé vừa thông minh, xinh đẹp, dịu dàng, tốt bụng, ăn nói có duyên, lại là con của ông Trần – chủ tịch tập đoàn xe ô tô, anh thử nghĩ xem so với con bé Diễm, con bé Loan hơn gấp trăm ngàn lần….!!

_Anh biết nhưng tình yêu không thể vì người đó hoàn hảo, người đó có tất cả là có thể sẽ yêu, tình yêu vốn khó nói, vốn không thể đoán trước, cứ tưởng hai người có tính cách trái ngược nhau không thể đến được với nhau nhưng chính vì thế hai người lại yêu nhau, em nên để cho con tự quyết định lấy tương lại, hạnh phúc của nó, em đừng ép nó nữa, nó đã khổ và mệt mỏi lắm rồi….!!

Bà Phương cáu.

_Em đâu có làm gì sai, vì em thương nó, lo cho hạnh phúc của nó nên em mới muốn nó lấy con bé Loan….!!

Cầm tay bà Phương, ông Trần nói.

_Anh hiểu tấm lòng của em, cha mẹ nào mà chả thương con cái nhưng em phải hiểu giới trẻ bây giờ không giống như chúng ta ngày xưa, ngày trước anh và em cũng phải vất vả lắm mới đến được với nhau, em không thấy là vì chúng ta cũng đã từng trải qua giai đoạn đó mà hiểu cho hoàn cảnh thằng Quân hay sao….??

Bà Phương im lặng không đáp, ngày trước để lấy được ông Trương, bà Phương đã phải khóc lóc, đau khổ rất nhiều, bà chưa bao giờ hối hận vì đã lấy ông Trương mà bà luôn cảm ơn vì quyết định đó, cho đến tận bây giờ tình cảm của hai ông bà vẫn còn mặn nồng như ngày xưa.

Bà hiểu cho tình yêu của Quân nhưng bà là mẹ bà không thể thấy con trai bà đi vào ngõ cụt, bà lại đứng im không nói gì hay không làm gì.

Bà biết Quân sẽ oán trách bà, bà mong Quân sẽ hiểu cho tấm lòng của bà, bà làm thế cũng chỉ vì muốn tốt cho tương lai, hạnh phúc của Quân thôi.

Hai ông bà về nhà được một lúc thì Quân về, thấy thằng con trai quần áo xộc xệch, đầu tóc rối bù, người nồng nặc toàn mùi rượu, bà Phương lo lắng hỏi.

_Có chuyện gì xảy ra với con à…??

Quân mệt mỏi đáp.

_Con không sao….!!

Không muốn nói gì thêm, Quân đi lên lầu, bà Phương gọi giật lại.

_Quân…!!đứng lại mẹ bảo…!!

Quân nhíu mày.

_Mẹ có gì cần nói với con nữa…??

_Có phải hôm nay con lại đi gặp con bé Diễm đúng không…??

Đang mệt mỏi, đau khổ và thất vọng nên Quân bực tức nói.

_Vâng, mẹ có gì không hài lòng à…??

Nghe giọng đầy oán hận của thằng con trai, bà Phương gắt.

_Con định gây sự với mẹ đấy hả…??

_Sao mẹ lại nghĩ thế, con chỉ muốn mẹ để cho con yên, con đi đâu hay làm gì là quyền của con, con không muốn mẹ tìm cách quản lý hay bắt ép con…!!

_Con càng ngày càng láo lếu, mẹ làm thế có gì là sai, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi…!!

_Nếu mẹ muốn tốt cho con xin mẹ đừng ép con, hay là mẹ muốn ngày nào con cũng phải uống rượu để giải sầu thì mẹ mới vui…!!

Bà Phương hét lên.

_Con dám ăn nói với mẹ như thế hả, chỉ một đứa con gái không ra gì mà ngay cả mẹ con cũng cãi lại, con giỏi lắm….!!

Ông Trương vội can ngăn.

_Em bình tĩnh lại đi, thằng Quân vừa đi làm cả ngày mệt mỏi, em phải để cho nó tắm rửa nghỉ ngơi có gì sáng mai hãy nói, vừa nhìn thấy mặt nó em đã ép nó làm sao nó chịu nổi, nếu em thương nó em cũng phải hiểu cho nó chứ….??

Ông bảo Quân.

_Con lên lầu, tắm rửa rồi đi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều nữa…!!

_Vâng…!!

Nói xong, Quân bỏ về phòng, chỉ còn lại ông bà Phương ngồi dưới phòng khách. Bà Phương cáu.

_Ông lúc nào cũng bênh nó, ông không thấy là càng ngày nó càng không coi tôi ra gì à…??

Ông Trương nheo mắt.

_Còn em không thấy em bây giờ đã trở thành một bà mẹ gia trưởng, sẵn sàng ép con làm theo ý mình hay sao…??

Quay phắt lại, bà Phương giận dỗi.

_Ông đang chê tôi đấy hả, nếu thế tôi không muốn nói chuyện với ông nữa…!!

_Thôi cho anh xin, chúng ta đi ngủ thôi, cũng đã khuya lắm rồi…!!

_Ông đi ngủ trước đi, tôi vẫn còn chưa buồn ngủ….!!

Ông Trương trêu.

_Em không muốn mắt em sáng mai bị thâm quầng vì thức khuya đấy chứ…??

Sờ lên hai mí mắt, bà Phương giật mình, bà là người rất chăm chút vẻ bề ngoài nên mặc dù đã gần sáu mươi tuổi trông bà vẫn giống như một người phụ nữ bốn mươi tuổi, chính vì hiểu điều này nên ông Trương mới trêu bà.

Nắm tay bà Phương, ông Trương lôi bà đứng dậy, cả hai đưa nhau lên lầu. Sau khi tắm rửa, thay quần áo xong, Quân không tài nào ngủ được, chuyện xảy ra ngày hôm nay như những thước phim đang quay chậm trong đầu Quân. Quân nhớ từng chi tiết một, càng nhớ, Quân càng đau, càng hận, càng căm ghét.

Quân cười cay đắng.

_Tại sao tôi lại yêu cô, xem ra từ trước đến nay tôi và cô không bao giờ có thể đến được với nhau, ngày xưa cũng thế, trong lòng cô chỉ có mình hắn mà thôi, lần này tôi sẽ không nhường cô cho hắn nữa đâu, tôi phải dành lấy cô, phải làm cho cả hai người đau khổ, phải bắt hai người trả giá cho những gì mà hai người đã nợ của tôi….!!

Có tiếng chuông điện thoại, Quân nghe máy.

_Chào cậu, nhiệm vụ mà cậu giao cho tôi đã có kết quả rồi….!!

_Ý của chú là cậu ta lại giở trò nữa sao….??

_Tôi e là thế…!!

_Chú có thể nói rõ hơn được không…??

_Việc lần này có liên quan đến cô gái cậu yêu, sợ rằng cậu không thể lấy được cô ấy nữa đâu….!!

_Chú nói gì cháu không hiểu…!!

_Bây giờ muộn rồi, để ngày mai chú sẽ gọi lại cho cháu…!!

_Có gì chú nói luôn đi, chú cứ úp úp mở mở như thế chú bảo làm sao mà cháu ngủ được….!!

_Thôi được rồi, vậy chúng ta gặp mặt nhau đi…!!

_Vâng…!!

_Cháu và chú gặp mặt ở nhau ở đâu đây…!!

_Quán cà phê hôm trước cháu thấy thế nào….??

Quân xem đồng hồ, thấy đã hơn mười hai giờ rồi, lắc đầu Quân nói.

_Bây giờ quán đó đã đóng cửa rồi, chúng ta hẹn gặp nhau ở chỗ khác…!!

_Cháu cứ đi đi, có gì chú sẽ liên lạc với cháu sau…!!

_Chú nói rõ địa điểm đi, cứ đi lung tung ngoài đường như thế không phải là cách đâu…!!

_Gặp cháu ở công viên gần nhà cháu được không…??

_Vâng….!!

Mặc thêm chiếc áo khoác, cầm chìa khóa xe ô tô, Quân rời khỏi nhà. Ông Tùng do cách công viên nhà Quân không xa nên ông ta đến trước, chọn cho mình một cái ghế đá, ông Tùng ngồi xuống, ông là người có quan hệ rất đặc biệt với Quân, còn đặc biệt ở chỗ nào thì chỉ có mình Quân mới giải thích được.

Vừa mới ngồi xuống, đang định lấy điếu thuốc trong túi áo, một cái dậy dơ lên cao từ đằng sau.

_Bốp….!!

Ông Tùng nằm lăn ra đất, một tiếng cười ghê rợn vang lên.

_Chúng mày định đánh lén sau lưng tao hả…?? Tao không phải là người dễ chơi như thế, mày đã theo dõi tao mấy ngày nay, hôm nay tao mới có cơ hội xử lý mày…!!

Ông ta lục lọi người ông Tùng hình như ông ta muốn lấy cái gì đó, vừa lúc đó Quân đến, ánh đèn xe ô tô làm ông ta hốt hoảng, ông ta vội bỏ chạy.

Quân thấy một người đàn ông mặc bộ đồ màu xám, đầu đội một chiếc mũ màu bạc đang chạy ở đằng trước, trông ông ta ốm yếu nhưng ông ta chạy không thua gì một vận động viên việt dã.

Quân không hiểu gì cả, mở cửa, bước xuống xe, Quân bấm số điện thoại của ông Tùng, Quân muốn kiểm tra xem ông Tùng đã đến chưa.

Tiếng chuông điện thoại nghe rất gần, giật mình, Quân hốt hoảng vội đi theo tiếng nhạc.

Cách chỗ Quân đứng không xa, ông Tùng nằm sõng soài trên nền gạch, Quân hét to.

_Chú Tùng, chú không sao chứ…??

Sờ vào đầu ông Tùng, Quân có thể ngửi thấy mùi máu tanh. Nhớ lại dáng chạy của người đàn ông lúc nãy Quân nghi ngờ chính ông ta là người đã đánh ông Tùng.

Mặt Quân trắng bệch, mồ hôi rịn ra đầy trán, cởi áo khoác, buộc chặt lấy đầu ông Tùng, Quân gọi xe cứu thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play