Hành lí của Diễm và Quân được mấy người khuân vác mang đi gửi, năm người tìm một quán gần sân bay, đang ngồi nói chuyện cùng mọi người, nghe tiếng chuông điện thoại reo vang, đứng dậy, Diễm nói.

_Xin lỗi, cháu có điện thoại…!!

Ông Hải nhíu mày.

_Ai gọi cho con thế…??

Thấy vẻ mặt lo lắng của mọi người, chắc họ ai cũng sợ Trường gọi cho Diễm, sợ Trường giữ Diễm ở lại, Diễm trấn an.

_Dạ, bạn của con…!!

Ông Hải dặn.

_Nhanh lên nhé, cũng sắp đến giờ bay rồi…!!!

_Dạ, con biết rồi….!!

Diễm bước ra khỏi quán, Diễm hỏi.

_A lô, xin hỏi ai đó….??

_Cô là Diễm đúng không….??

Một giọng đàn ông vang lên làm Diễm giật mình.

_Xin hỏi chú là ai, vì sao chú biết số điện thoại của cháu….??

_Có đúng cô là Diễm không đã….??

_Vâng, chú gọi cho cháu có gì không ạ….??

_Cô có muốn gặp lại Trường không….??

Diễm gần như buông rơi chiếc điện thoại xuống đất, cố lấy lại bình tĩnh Diễm nói.

_Giữa cháu và anh ấy không có gì để nói với nhau cả, mà cháu cũng không hiểu vì sao chú biết số điện thoại của cháu, chú còn biết cháu quen biết anh Trường nữa….??

_Việc đó cô không cần quan tâm, tôi hỏi cô có muốn gặp Trường không…??

_Cháu đã nói rồi, cháu không muốn gặp lại anh ấy….!!

_Ngay cả khi nó đang đứng cách cô không xa….!!

Mặt Diễm trắng bệch, Diễm ngơ ngác nhìn xung quanh, môi Diễm run rẩy. Diễm hét.

_Chú định lừa cháu chứ gì, chú là ai…??

_Thế nào cô có muốn gặp nó không….??

_Không….!!

_Cô quá tàn nhẫn, cố có biết là bây giờ nó đang bị bệnh, đang sống dở chết dở không, mặc dù bị như thế nó cũng cố đến gặp cô, sao cô không thể ra gặp nó dù chỉ là một chút….??

Ông ta thấy Diễm đang dao động, ông ta nói thêm.

_Nó từng cứu mạng cô, vì cô mà nó hết lần này đến lần khác, nó đều gặp nạn, cô không thể vì cái ơn đó mà ra gặp mặt nó một lần hay sao….??

Diễm gào lên.

_Tại sao anh ấy không nói, tại sao ông phải nói thay cho anh ấy….??

_Cô cũng biết nó là một con người cao ngạo, một người không thích bị người khác thương hại, làm sao nó dám nói với cô, tôi vì thương nó, nên mới dấu nó, tôi gọi điện cho cô vì tôi mong cô hãy ra gặp nó dù chỉ nói một câu chào thôi….!!

Diễm run giọng.

_Anh..anh ấy bây giờ đang ở đâu….??

Ông ta vội hỏi.

_Vậy là cô đồng ý gặp nó….??

_Vâng….!!

_Nếu thế cố cứ đi ra cổng, đầu tiên cô sẽ thấy có một chiếc xe ô tô màu xám, Trường đang ngồi trong đó…!!

Diễm nhíu mày.

_Chú có lừa cháu không đó, anh Trường từ xưa đến nay đều đi xe máy, sao tự nhiên anh ấy lại đi xe ô tô….??

Ông ta bật cười.

_Vậy là cô không biết cậu Trường thật sự là ai rồi, cô có biết gia đình cậu ấy giàu như thế nào không….??

Diễm ngơ ngác không hiểu gì cả, Diễm không quan tâm tới gia thế nhà Trường, điều khiến Diễm bận tâm là tình trạng sức khỏe của Trường.

_Anh ấy thật sự chờ cháu ở ngoài đó phải không…??

_Đúng…!!Cháu cứ ra rồi sẽ biết….!!

Diễm cúp máy, ngó vào trong quán, Diễm thở dài, biết là đi gặp Trường bây giờ là không nên nhưng nếu chưa xác định được Trường có sao không, Diễm không thể yên tâm, Diễm mặc người đàn ông đó có lừa Diễm không chỉ cần biết Trường không sao là được rồi.

Diễm chạy thật nhanh ra cổng, ở đây có quá nhiều xe ô tô màu xám, nên Diễm không biết là chiếc xe nào.

_Bíp…!!

Tiếng còi xe vang lên khiến Diễm giật mình, Diễm lững thững tiến lại gần chiếc xe, Diễm ngập ngừng nửa muốn mở cửa bước vào trong nửa lại không dám, Diễm sợ bị người đàn ông kia lừa, không yên tâm, Diễm gõ vào cửa kính xe, Diễm gọi.

_Anh Trường….!!

Trong xe đúng là có một người đàn ông đang ngồi, từ ngoại hình đến hình dáng đều giống hệt Trường, thấy anh ta nhăn nhó vì đau, Diễm sợ hãi, vội mở cửa, bước vào trong, Diễm hấp tấp hỏi.

_Anh không sao chứ….??

Ngay lúc đó từ phía sau có một cái khăn bịt chặt miệng Diễm, chỉ sau một giây ngắn ngủi, Diễm chìm sâu vào giấc ngủ. Một giọng sắc lạnh vang lên.

_Đi thôi….!!

_Vâng…!!

Chiếc xe phóng vụt đi, để lại sau lưng một làn khói đen.

Sau một đêm thức trắng, Trường đã ngồi suy nghĩ mọi thiệt hơn, Trường là một người trọng tình cảm, Trường có thể hại chính mình nhưng không thể làm tổn thương Diễm, Trường muốn trong cuộc chiến này, Trường và Diễm ở hai thế đối đầu nhau.

Trường không muốn lợi dụng Diễm, lại càng không muốn kết hôn với Diễm, ép Diễm yêu mình chỉ vì muốn lấy gia sản nhà họ Phan, chỉ vì muốn trả thù bố Diễm.

Trường quyết định Trường vẫn trả thù, vẫn khiến ông Hải phải gánh chịu những gì mà ông ấy đã gây ra cho gia đình Trường, Trường cũng sẵn sàng chấp nhận trở thành kẻ thù của Diễm, chấp nhận bị Diễm khinh ghét, nếu Diễm muốn trả thù cho ông Hải, Trường cũng sẵn sàng đón nhận.

Cho Trường một đêm suy nghĩ, ông Đăng đã hỏi Trường lựa chọn con đường nào vào sáng hôm sau.

Trường đã nói hết những suy nghĩ của mình cho ông Đăng biết, ông Đăng chỉ cười nhạt, ông không nói gì, sau đó ông bỏ đi, chỉ còn lại một mình Trường trong căn nhà nhỏ hẹp.

Quá mệt mỏi và quá buồn ngủ, Trường ngủ thiếp đi lúc nào không biết, Trường không hay điện thoại của Trường đã bị ông Đăng mở ra xem, sau một hồi hí hoáy, ông cất trả điện thoại của Trường vào túi quần, trên miệng ông nở một nụ cười chết chóc. Ông thầm thì.

_Con trai, xem ra bố không ép con, con sẽ không nghe lời bố….!!

_Bố xin lỗi nhưng trong cuộc chiến này, bố nhất định phải thắng, bố không muốn thua ông ta, bố không thể….!!

Ông ta mặc lại bộ quần áo tối hôm qua, đội chiếc mũ đã bạc màu, ông ta mở điện thoại, gọi cho mấy người mà ông ta quen biết trong thời gian ông ta sống lang thang, một kế hoạch bắt cóc Diễm được hình thành.

Trường vẫn còn ngủ say như chết nên không biết gì cả, Trường cũng quá chủ quan khi cho rằng, bố Trường sẽ bỏ qua cho Diễm, sẽ để cho Diễm bay sang Mỹ, trong lòng ông Đăng, hận thù đối với ông Hải quá sâu, mất đi người vợ yêu quý, mất gia sản, lạc mất đứa con mười bốn năm, khiến ông phát điên, nếu ông đã chết thì thôi, một khi còn sống, ông phải trả thù ông Hải bằng được, ông sẽ bất chấp mọi thứ, kể cả phải làm trái pháp luật, kể cả phải trả giá bằng sinh mạng của mình, ngay cả đứa con trai của ông, ông cũng không gần ngại ép nó bằng được.

Chiếc xe dừng lại cạnh chân một cây cầu, mở điện ông ta gọi điện cho Trường, Trường giật mình thức giấc, Trường hỏi.

_Ai đó….??

_Là bố đây….!!

_Có chuyện gì không bố….??

_Con có muốn gặp lại Diễm không…??

Trường thở dài.

_Con đã nói là con không muốn làm theo cách của bố, sao bố vẫn còn cố ép con….??

_Diễm đang ở chỗ bố….!!

Trường ngồi bật dậy, Trường hét.

_Bố đã làm gì cô ấy….??

_Con yên tâm bố không làm gì nó cả, bố chỉ cho nó ngủ một chút thôi….!!

_Bố muốn gì….??

_Câu này bố phải hỏi con mới đúng….??

_Con không hiểu ý bố….!!

_Không có gì là khó hiểu cả, nếu con giúp bố, bố sẽ không bắt cóc cô ta còn nếu không bố buộc phải làm….!!

Trường đau khổ.

_Con xin bố đừng làm tổn thương cô ấy….!!

Ông Đăng hét.

_Đừng làm tổn thương cô ấy….??Con đã yêu nói rồi đúng không…?? Bố cấm con, con biết chưa, bố không cho phép con được yêu nó, không cho phép con có tình cảm với nó…!!

_Con đã quên bố của nó là ai à, con đã quên vì sao gia đình chúng ta tan nát, con đã quên vì sao mẹ con chết rồi à…??

Trường khóc.

_Con không quên, nhưng cô ấy vô tội, con mong bố tha cho cô ấy….??

Ông Đăng kích động.

_Cô ta là con gái của ông ta, trong người cô ta đang mang dòng máu độc ác, mang dòng máu phản trắc của ông ta, bố phải diệt, diệt hết, con có hiểu không…??

Trường sợ hãi, mặt trắng bệch. Trường run giọng.

_Con xin bố hãy bình tĩnh lại đi, đừng làm hại cô ấy, có gì con và bố sẽ bàn lại sau….!!

_Không có gì cần bàn ở đây cả, con đã không đồng ý với kế hoạch của bố nên bố phải hành động một mình, có gì con cũng đừng oán trách gì bố, vì chính con là người đã phản lại bố trước….!!

_Nếu bố bắt cóc cô ấy, bố sẽ phải đi tù, bố cần gì phải khổ sở như thế…??

_Đúng bây giờ bố chẳng cần gì cả, nhưng trước khi cảnh sát bắt được bố, bố sẽ tống tiền ông ta, nếu ông ta chịu nộp tiền chuộc, bố sẽ thả con gái của ông ta còn nếu không bố sẽ giết chết cô ta…!!

Ông Đăng bật cười cuồng dại, bây giờ ông ta trông chẳng khác gì một tên điên.

_Ha ha ha…!! Bố muốn ông ta nếm trải cảm giác mất đi người thân là như thế nào…!!

Hai gối khụy xuống, Trường cầu khẩn.

_Con xin bố, xin bố hãy nghĩ lại đi, xin bố đừng làm như thế, con xin bố….!!

_Nếu con muốn bố buông tha cho cô ta cũng được trừ phi con chấp nhận kế hoạch của bố….!!

_Bố biết là con không thể…!!

_Nếu thế con đừng nói gì vô ích…!!

_Bố ơi…!! Đừng làm như thế, bố đã tuổi cao sức yếu rồi, sao bố không để mọi chuyện cho con giải quyết, sao bố không thể buông tay đi…!!

Ông Đăng tức giận quát.

_Con câm đi…!! Một người có trái tim như đàn bà như con thì làm được gì, nếu bố không nhúng tay vào liệu con có gan trả thù không, chỉ vì yêu con nhóc này mà con đã sớm chùn bước, đã sớm có tư tưởng bỏ cuộc. 

_Bố vì hiểu con nên bố mới bảo con kết hôn với nó, con có thể ở bên cạnh nó trong khoảng một thời gian ngắn cũng coi như là có hạnh phúc, tại sao con lại không làm, bố không yêu cầu con phải giết chết ông Hải, bố chỉ yêu cầu con làm cho ông ta trắng tay, làm cho ông ta nghèo khổ, làm cho ông ta thấu hiểu thế nào là một kẻ vô gia cư, chỉ như thế thôi, sao con không làm được….??

_Con biết nhưng mà….!!

Ông Đăng thở dài.

_Đừng nhưng mà ở đây nữa, thế nào con đồng ý làm theo kế hoạch của bố hay là con muốn bố làm theo ý bố đây, bố nói trước nếu con còn do dự không quyết, con sẽ mất tất cả, vì nếu chẳng may bố bị bắt, người ta sớm muộn cũng biết bố và con có quan hệ với nhau, bố cũng không thể để cho cô ta sống mà trở về với bố cô ta, con chọn đi….!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play