Diễm ăn rất ít, chỉ lưng bát cơm là Diễm đứng dậy. Ông Trương lo lắng hỏi.
_Con không sao chứ? Dạo này nhìn con xanh xao lắm.
_Con không sao. Con chỉ hơi mệt một chút. Có lẽ con vẫn chưa quen được múi giờ ở Việt nam.
Ông Trương thỏa mãn với câu trả lời của Diễm mà không có bất cứ nghi ngờ gì.
_Dần dần con sẽ quen thôi.
_Vâng, con cũng nghĩ thế.
Thằng bé im lặng không nói gì. Hơn ai hết nó hiểu vì sao tâm trạng của Diễm lại tồi tệ như thế này. Thằng bé hiểu Diễm không muốn ông bà Trương biết chuyện nên nó không nhắc gì đến chuyện chiều nay Diễm đi gặp thư kí của Quân.
Ăn xong, để ông Trương và thằng bé nói chuyện ngoài phòng khách. Bà Phương bảo Diễm.
_Mẹ có chuyện muốn nói với con.
Diễm rụt rè đáp.
_Vâng.
Diễm đi theo bà Phương ra sau vườn. Diễm im lặng đi bên cạnh mẹ chồng. Khu vườn ngập tràn hoa và cây cảnh. Ở đây cho Diễm cảm giác như đang sống trên thiên đường.
Bà Phương lên tiếng.
_Con có chuyện gì dấu mẹ đúng không?
Diễm ấp úng.
_Dạ, không có chuyện gì đâu ạ.
_Con đừng nói dối. Thằng Quân luôn đi sớm về khuya. Mẹ biết một phần nguyên nhân là do mẹ gây ra nhưng không phải là tất cả. Ngày trước mẹ con nhớ, mỗi lần nó ở bên cạnh con, nó đều không thể rời xa con, nó luôn muốn ở bên cạnh con. Thế mà nay, hai đứa đã lấy nhau, có con. Tại sao thằng Quân lại bỏ đi suốt? Con nói cho mẹ biết lý do thật sự khiến nó hành động không giống với tính cách của nó trước đây khi ở bên cạnh con là gì?
Diễm cố nén nỗi đau, cố kìm nén hai dòng lệ đang trực trào. Diễm đáp
_Anh ấy bận việc nên không thể ở nhà ăn cơm thường xuyên với gia đình. Mẹ cũng biết anh ấy là người ham công việc.
Bà Phương quan sát nét mặt của Diễm. Trong ánh sáng của đèn điện, bà không nhìn được rõ nhưng bà vẫn cảm nhận được nỗi đau đang dấu kín của Diễm.
Bà Phương tự nhận một phần lỗi lầm cũng do mình. Bà thở dài hỏi.
_Con có trách ta vi ta đã đối xử lạnh nhạt, tàn nhẫn và ép con rời xa thằng Quân không?
Diễm lắc đầu.
_Con không trách mẹ.
Bà Phương cau mày.
_Tại sao?
_Con hiểu được tấm lòng mẹ dành cho anh Quân. Con cũng làm mẹ nên con có thể hiểu được. Ai sinh con ra, nuôi lớn cho đến khi đứa con của mình trưởng thành cũng mong con cái được sống sung sướng và hạnh phúc. Mẹ và con đều cùng yêu anh Quân. Tình yêu mẹ dành cho anh ấy là tình yêu của một người mẹ dành cho con trai. Con yêu anh ấy là tình yêu nam nữ, tình yêu đôi lứa. Con và mẹ đều mong anh ấy được sống bình an, hạnh phúc và được làm những gì mà anh ấy thích. Hành động của mẹ dù đúng hay sai cũng không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng nhất là anh ấy vẫn còn sống khỏe mạnh, vẫn còn được làm những điều mà anh ấy thích. Mẹ không thấy sao?
Bà Phương im lặng nhìn Diễm. Lòng bà nhẹ nhõm. Cuối cùng sau năm năm mọi chuyện cũng đã giải quyết xong.
Bà nhận ra khi đã là nhân duyên thì dù bà có cố gắng ngăn cản bằng mọi giá cũng không làm sao cắt đứt được sợi tơ hồng đã được định sẵn.
Bà không muốn phạm sai lầm nữa. Mấy ngày được sống và vui đùa cùng thằng nhóc. Bà đã thấy được hơi ấm của tình cảm gia đình. Bà sợ nếu bà làm tổn thương Diễm và Quân. Thằng bé sẽ tắt nụ cười, nó sẽ hận bà và không còn yêu bà nữa. Bà không muốn mất thằng bé.
Bà Phải cảm ơn Diễm vì đã sinh cho bà một thằng cháu trai đáng yêu và dễ thương. Từ nay đi đâu, làm gì bà cũng có nó ở bên cạnh.
Nhờ thằng bé bà và ông Trương đã dần lấy lại được cảm giác khi xưa. Thằng bé chính là cầu nối cho hai ông bà.
Từ khi thằng bé về sống cùng. Bà đã cười và nói chuyện nhiều hơn. Bao nhiêu lo toan và ưu phiền đều đã được giải tỏa. Bà có thể ngồi hàng giờ nghe thằng bé nói chuyện, vẽ tranh và đọc truyện cho nó nghe. Bà chưa từng làm những việc này trước kia. Đây là lần đầu tiên bà có cảm giác mình mới thật sự sống đầy đủ ý nghĩa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT