Diễm và Quân ngủ đến hơn mười giờ đêm mới dậy, khi Diễm tỉnh, Quân vẫn còn ngủ. Diễm nhìn Quân, hai người quá ngần nhau, Diễm dựa đầu lên ngực Quân, Diễm gần như nằm đè lên người Quân, đỏ bừng mặt vì xấu hổ, Diễm không thể tin mình có thể làm như thế, đây là nhà Quân, không phải là nhà Diễm.

Diễm cố nằm nhích xa Quân một chút. Quân ôm chặt lấy Diễm, vẫn không mở mắt ra, Quân bảo.

_Em định đi đâu…??

Diễm ngượng ngùng nói.

_Em và anh ngủ như thế này, bố mẹ anh sẽ cười chúng ta….!!

Quân trêu.

_Anh tưởng em không biết ngượng là gì….??

Diễm tức muốn điên lên, người ép Diễm đi ngủ, ép Diễm ở lại đây là Quân. Có phải Diễm tự nguyện làm thế đâu, mọi chuyện cũng đều do Quân mà ra.

Đấm nhẹ vào ngực Quân, Diễm gắt.

_Anh thôi đi, đằng nào anh cũng nói được, mau buông em ra để em đi về…!!

Quân cười thật đểu.

_Em có biết em đang nói gì không, em và anh đang ở trên giường, em tưởng là anh sẽ buông tha cho em dễ dàng như thế hả. …??

Diễm đông cứng cả người, Diễm rủa thầm bản thân quá yếu đuối nên không thể phản kháng lại những yêu cầu vô lý của Quân. Sợ hãi, Diễm muốn nhanh chóng thoát ra khỏi đây. Diễm càng cố, Quân càng ôm chặt lấy Diễm.

Chỉ bằng một động tác, Diễm nằm dưới Quân, giữ hai tay Diễm dưới nệm, Quân nhìn Diễm thật dịu dàng, thật trân trọng, thật thương yêu. Diễm không tài nào thoát ra khỏi ánh mắt đầy ma lực của Quân, lí trí của Diễm hối thúc Diễm mau chạy đi, nhưng con tim, cơ thể của Diễm đã đầu hàng rồi, nó đang gọi tên Quân.

Bây giờ đầu óc Diễm hoàn toàn trống rỗng, mọi ngôn từ, phản kháng đều biến mất ra khỏi đầu. Quân không chỉ điều khiển được cơ thể của Diễm, mà ngay cả trái tim của Diễm, Quân cũng đã lấy mất, Diễm đã hoàn toàn thuộc về Quân. Diễm là nô lệ hay nữ hoàng của Quân chỉ có mình Quân biết.

Quân hôn Diễm, nụ hôn dịu ngọt chan chứa tình yêu, đam mê. Diễm vòng tay ra sau gáy Quân, Diễm đáp lại nụ hôn của Quân. Trường có Hồng, Quân có Diễm, ai cũng tìm được tình yêu và hạnh phúc của đời mình.

Sáng hôm sau. Diễm thấy ai đó đang hôn mình, Diễm mở bừng mắt ra nhìn. Thấy Quân, Diễm nhớ lại buổi tối hôm qua, kéo chăn kín đầu, Diễm muốn độn thổ. Diễm nguyền rủa bản thân mình, đầu tiên Diễm bị Quân ép sau đó Diễm tự nguyện, Diễm biết mình làm thế vì tình yêu, vì Diễm thật lòng yêu Quân, Diễm trao tất cả những gì mà Diễm có cho Quân.

Quân biết Diễm ngượng, nhưng vẫn giả vờ hỏi.

_Em bị lạnh hả.....?? Có phải cơn sốt lại hành hạ em….??

Diễm im lặng không đáp. Quân cố nhịn cười, Diễm đắp chăn kín đầu lâu nên bị ngạt thở, thấy không còn nghe thấy động tĩnh gì, Diễm mở hé chăn dần dần, Diễm mở to mắt vì Quân đang chống tay trước mặt mình.

Không để cho Diễm có cơ hội trốn thoát, Quân mỉm cười thật ngọt.

_Em yêu, mình dậy đi thôi….!!

Mặt Diễm nóng bừng, Diễm ôm chặt lấy chăn. Diễm run giọng.

_Anh đi trước đi, em sẽ dậy sau….!!

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Diễm, nhìn ánh mắt long lanh như hồ thu của Diễm, Quân khàn giọng bảo.

_Sao chúng ta không ngủ thêm một lúc nữa….??

Diễm vội xua tay.

_Em không muốn ngủ nữa, em còn nhiều việc phải làm…!!

Liếm môi Diễm, Quân hỏi dồn.

_Em muốn làm gì….??

Diễm lắp bắp.

_Em muốn đi thăm anh trai em….!!

_Việc đó em không phải lo, hắn rất khỏe…!!

Diễm cố vớt vát.

_Em còn phải chăm sóc bố em…!!

_Bố em đã có Dì hoa, ông quản gia lo rồi…!!

_Em…em còn…!!

Quân càu nhàu.

_Sao em còn nhiều việc phải làm thế, những việc đó sao không có việc gì liên quan đến anh. Anh phải trừng phạt em vì em dám lờ anh đi…!!

Quân hôn Diễm, ôm chặt lấy Diễm, Diễm giữ chặt lấy cái chăn ngăn cách giữa hai người, Quân mỉm cười.

_Em nghĩ là em có thể ngăn cản anh đụng vào em hả….??

Diễm không thốt nên lời, hai tay vẫn giữ chặt lấy chăn. Luồn tay vào trong chăn, Quân nháy mắt.

_Em rất quyến rũ….!!

Trò chơi giữa hai người bắt đầu, Diễm không bao giờ chủ động được điều gì, mọi việc đều do Quân điều khiển. Nếu như ngày trước Diễm căm thù Quân, hận Quân thì bây giờ ngược lại Diễm hoàn toàn chấp nhận Quân, Diễm nhận ra mình thật may mắn vì có một người chồng như Quân. Yêu ai đó có nghĩa là chấp nhận cả mặt tốt và mặt xấu của người đó.

Bà Phương, ông Trương đã ra khỏi nhà từ sáng sớm, hai ông bà rủ nhau đến câu lạc bộ cầu lông, đã lâu rồi họ không đi cùng nhau nên sáng nay họ rủ nhau đi để ôn lại kỉ niệm xưa, đồng thời họ cũng không muốn Diễm phải khó xử hay ngại ngùng, họ muốn Quân và Diễm có thời gian riêng tư bên nhau. Trước khi đi bà Phương dặn bà giúp việc không được làm phiền hai người.

Quấn tấm mền quanh người Diễm, Quân nhấc bổng Diễm lên. Diễm đỏ mặt hét nhỏ.

_Buông em xuống, anh lại định làm gì thế…??

_Tắm cho em…!!

Diễm choáng váng không thể tin được những gì mà mình vừa nghe nữa, mặt Diểm đỏ bừng vì ngượng. Diễm dãy dụa, đấm tới tấp vào người Quân, Diễm không ngừng kêu.

_Thả em xuống mau lên, em không muốn tắm…!!

_Em yêu có phải em định thông báo cho cả nhà anh biết chuyện chúng ta làm tối hôm qua và sáng nay không….??

Diễm sợ hãi nhìn ra cửa. Diễm không biết phải ăn nói với bố mẹ Quân và bà giúp việc thế nào. Diễm mong họ không biết gì cả, nếu họ biết, Diễm sẽ độn thổ xuống đất vì xấu hổ. Trước khi Diễm kịp chạy thoát khỏi vòng tay của Quân, người Diễm đã ướt nhẹp vì nước nóng, tóc tai đang rỏ nước xuống mặt. Diễm muốn chết vì ngượng, muốn chết vì xấu hổ. Diễm dấu khuôn mặt đỏ bừng vì thẹn của mình trong lòng bàn tay, Diễm không dám nhìn Quân. Quân ôm lấy Diễm, hai cơ thể ướt nhẹp ôm lấy nhau, cũng giống như lần Diễm và Quân đi công tác ngày nào.

Quân hôn Diễm, nước mắt Diễm hòa cùng nước dưới vòi hoa sen. Diễm tự hỏi hạnh phúc là gì, có phải đó là mơ, là thiên đường mà Diễm đang cảm nhận. Trong vòng tay Quân, Diễm không còn nghĩ được gì nữa, Diễm mỉm cười, hạnh phúc khiến Diễm khóc, khiến Diễm tưởng mình đang bay bổng, đang lạc vào một thế giới nào đó.

Không ngại ngùng, cũng không thấy xấu hổ, Quân mặc máy cho Diễm, sấy khô tóc, chải đầu cho Diễm. Quân ôm lấy Diễm, tận trong sâu thẳm lòng mình, Quân cảm thấy tột cùng của hạnh phúc, Quân luôn muốn được cùng Diễm trải qua mọi chuyện, muốn được cùng Diễm làm mọi thứ. Nắm chặt lấy tay Diễm, hít hương thơm trên tóc, mùi hương trên cơ thể Diễm, Quân biết mình đã có được Diễm, có được tình yêu của đời mình.

Hôn phớt lên môi Diễm, Quân dịu dàng hỏi.

_Em muốn ăn cháo hay muốn ăn cơm….??

Diễm đỏ bừng mặt đáp.

_Em không đói…!!

Ánh mắt Quân nhìn Diễm đầy đe dọa.

_Có phải em muốn anh trừng phạt em, em mới nghe lời….??

Diễm hốt hoảng vội nói ngay.

_Không…không phải như thế, chỉ là em không muốn ăn…!!

Xoa nhẹ vào bụng Diễm, Quân cười.

_Có phải em đã có mang rồi đúng không….??

Diễm gắt.

_Anh đừng nói lung tung. Ăn thì ăn, em sợ gì….??

Quân mỉm cười đắc thắng. Bà giúp việc thấy Quân và Diễm cùng xuất hiện dưới phòng khách. Bà tươi cười.

_Chào cô cậu…!!

Diễm lễ phép.

_Chào Dì…!! Bố mẹ anh Quân đi đâu rồi ạ….??

_Họ đều đi đánh cầu lông cả rồi….!!

Diễm cắn móng tay, Diễm thề chỉ sau khi cưới Diễm mới chịu về đây sống, còn nếu không Diễm không nên đến đây thường xuyên thì hơn. Thật xấu hổ, Diễm đỏ bừng mặt vì thẹn.

Bà giúp việc dọn cơn sáng cho hai người ăn. Diễm nhìn thức ăn là muốn chạy ngay vào phòng vệ sinh nôn, Diễm đổ tại căn bệnh suy nhược cơ thể nên sức khỏe của Diễm mới bị như thế này.

Ngồi bên cạnh, Quân không ngừng nhìn Diễm, lo lắng cho Diễm. Quân vừa ép, vừa động viên Diễm ăn, Diễm phải cố nuốt mấy đũa mì do bà giúp việc nấu, ăn thêm một ít canh, Diễm đã cảm thấy đỡ choáng váng hơn. Dù không hài lòng nhưng Quân cũng yên tâm vì Diễm đã ăn được một chút gì đấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play