*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cho đến khi Isabel đứng lên, André mới xác định cô đúng thật không phải là công tước Normandie.
Ngoại hình họ rất giống nhau, nhưng Isabel trông nhu hòa hơn. Thân hình cô rất cao và gầy, thậm chí còn cao hơn André một chút.
Khi hai người sóng vai đứng gần nhau, André nhịn không được lẳng lặng nhón chân lên. Isabel không để ý nhiều đến sự xuất hiện của André, cô ngồi xuống một cái ghế cạnh lò sưởi trong tường, có vẻ lười biếng nói: “Người tôi muốn gặp là Agnès, không phải ngài.”
André hơi khó xử: “Agnès là vai diễn của tôi.”
Isabel nâng mắt, cặp mắt màu xanh lam đậm cực kỳ xinh đẹp không khác gì công tước Normandie, thế nhưng không có nhiều cảm xúc trong đó. Cũng may khi Isabel nghe thấy câu này thì hơi có hứng thú.
“Qua đây.” Cô nói với André.
Cậu chỉ do dự trong chớp mắt đã lập tức quỳ một chân xuống trước mặt tiểu thư Isabel, được nhìn Isabel với khoảng cách gần như vậy, nữ chính trong lòng cậu càng rõ ràng. Tim cậu đập liên hồi, thình thịch thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cậu không chỉ nhìn thấy bóng dáng của nữ chính từ tiểu thư Isabel mà còn thấy được đóa hoa cung đình khoan thai rực rỡ nhất.
André luôn cảm thấy nữ chính trong lòng cậu còn thiếu chút gì đó, nhưng Isabel hoàn mỹ đã bổ sung cho sự thiếu sót kia.
“Tiểu thư Isabel, tôi yêu em.” André nỉ non, ánh mắt đầy thâm tình một cách rõ ràng: “Tôi yêu em tha thiết. Từ khi nhìn thấy em ở nhà hát Champs-Elysées, tôi liền nghe được âm thanh của sự rung động. Tôi do dự và băn khoăn, cuối cùng liều lĩnh giả làm phụ nữ lên sân khấu để thu hút sự chú ý của em, rốt cuộc em đã để ý đến tôi. Khi tôi đứng trước mặt em, tôi sâu sắc ý thức được, tôi bị em hút hồn. Xin cho phép tôi mạo muội và đường đột thông báo, xin thương tiếc cho sự bất lực và tình ý nồng cháy của tôi, xin cho phép tôi đi theo bóng dáng của em…”
Tình cảm tha thiết, tỏ tình chân thành, đặc biệt là sự yêu mến ngọt ngào này đến từ một chàng trai trẻ cực kỳ xinh đẹp. Bất cứ người nào, dù lòng dạ lạnh lùng và cứng rắn đến đâu cũng sẽ động lòng hôn lên đôi môi chàng trai trước mặt.
Chàng trai đẹp như thế, giống như hoa hồng nở rộ, giống như đồ sứ tinh xảo mỹ lệ, rõ ràng là một món đồ lạnh ngắt cô quạnh mà còn có gai, thế mà lại quỳ rạp xuống trước mặt nàng, tháo tất cả áo giáp, để lộ một mặt mềm yếu, mở rộng lồng ngực còn tự cầm dao đưa cho nàng, dùng thái độ vừa cầu khẩn vừa hiến tế.
Không ai có thể từ chối một tín đồ trung thành như vậy.
Isabel, không, có lẽ nên dùng xưng hô chính xác – công tước Normandie.
Công tước Normandie vươn tay, hắn tháo găng, đốt xương ngón tay rõ ràng, trắng nõn như ngà voi. Bàn tay vuốt ve gò má André, động tác rất nhẹ, như lông chim mềm mại phất qua.
“Ngài vừa thấy tôi đã yêu?”
Hắn nhỏ giọng hỏi, giọng nói nháy mắt trở nên trầm thấp. André vừa nghe thấy giọng nói này, trong đầu “ầm” một tiếng, cậu sững sờ tại chỗ. Cậu chợt nhớ hình như đã nghe thấy giọng nói này ở đâu rồi, nhưng nhất thời nghĩ không ra, cũng không biết lạ chỗ nào.
André mơ mơ màng màng nhìn công tước Normandie, cả người như chìm vào biển sâu, dưới đáy biển không có ánh mặt trời. Cá voi khổng lồ kêu vang từ đằng xa, những xoáy nước cuồn cuộn dưới đáy biển bị đè nén dưới mặt biển yên ả, sâu dưới đáy khuếch trương từng đợt sóng âm nức nở thôi miên André.
“Đúng vậy, tôi yêu em.” André gật đầu, ánh mắt nhìn công tước Normandie đầy thâm tình, hơn nữa còn hết sức chân thành.
“Ồ?” Công tước Normandie cười khẽ, ngón trỏ lặng lẽ vuốt đến mắt cậu, hắn thích sự chân thành như vậy. “Vừa rồi lúc ngài còn chưa thấy tôi, tâm trạng không hồi hộp lắm.”
André thẳng thắn nói hết tất cả, cậu nói cho đối phương biết điểm giống nhau giữa “Isabel” và “Sophia”, cậu nói “Sophia” là người cậu yêu sâu đậm nhất, từ năm mười bốn tuổi, nàng đã xuất hiện bên cạnh cậu cho đến bây giờ.
Chưa từng biến mất, chưa từng rời đi, nàng là chỗ dựa tinh thần, là nguồn linh cảm của cậu.
“Isabel” chính là “Sophia”.
André nỉ non: “Tôi không nhận sai, cảm giác này không sai. Em chính là “Sophia” – Không, nếu em không thích, vậy “Sophia” chính là em.”
Cậu nắm mép váy đối phương, ngửa mặt lên, si mê dựa vào: “Tôi yêu em.”
Đại khái có thể giải thích lý do vì sao André đột nhiên nảy sinh tình cảm vô cùng nồng nhiệt đối với “Isabel”, bởi vì cậu xem “Isabel” thành nữ nhân vật chính “Sophia”, thế nên bị ảnh hưởng di tình.
Hầu hết các tác giả đều mắc một bệnh chung, khi họ yêu thích và nhiệt tình hạ bút viết về một nhân vật, đôi khi họ sẽ si mê nhân vật nữ chính đến điên cuồng, giống như Pygmalion yêu bức tượng hoàn mỹ do ông tạo ra.
Đại đa số các nhà văn đều có đời sống cá nhân rất loạn, họ thích tìm linh cảm trên cơ thể phụ nữ, đặc biệt thích gái đẹp chuyên tiếp khách, có hứng thú với cả gái điếm, cho phụ nữ quyết đấu tử vong, càng thích miêu tả một ả phóng đãng như trinh nữ Maria.
Công tước Normandie nở nụ cười nhạt, ý cười không chạm vào đáy mắt, hắn hỏi André: “Chạm qua phụ nữ chưa?”
André đỏ mặt: “Chưa… Không có.” Cậu trả lời, tay chân hơi luống cuống: “Tôi chỉ rung động với em.”
Rốt cuộc hai mắt công tước Normandie lộ ý cười, hắn cúi đầu hôn lên mí mắt cậu: “Bé ngoan.”
Dù là ảnh hưởng di tình, nhưng André chân thành yêu “Isabel”, không hề nói dối, cảm xúc trong sáng và nhiệt tình. Giống như bản thân cậu, tầm thường cùng tao nhã, tham sống lại can đảm bạo gan, đôi khi rất lõi đời, rồi ở phương diện nào đó lại rất trong sáng ngây thơ.
Công tước Normandie từng vì “Agnès” mà có chút hứng thú nhỏ nhoi, lúc này cảm xúc hứng thú của hắn đã vững chắc hơn.
Hắn thu tay, André dần tỉnh táo, cậu nhận ra vừa nãy cậu nói rất nhiều, nhưng không nhớ được hết những gì đã nói, hình ảnh cũng rất mơ hồ.
Công tước Normandie lên tiếng: “Sao vậy? Trông ngài rất khó chịu?”
Tiểu thư Isabel đang quan tâm cậu sao? André mừng rỡ, ném nghi ngờ ra sau đầu, cậu cẩn thận hỏi: “Em cho phép tôi theo đuổi em chứ?”
Công tước Normandie liếc nhìn gương mặt André, lòng bàn tay vuốt ve theo bản năng, đó là khi hắn cảm thấy hứng thú.
“Tôi rất mong chờ, bé ngoan.”
André mừng rỡ không thôi, thế nên cậu không để ý nhiều đến cảm giác kỳ quái khi nghe thấy hai chữ “bé ngoan”.
Hết chương 8
*Trong thần thoại Hy Lạp cổ, Pygmalion là chàng hoàng tử xứ đảo Cyprus, trầm lặng cô đơn và lãng mạn. Pygmalion đã dùng hết tâm hồn mình để tạc nên bức tượng một cô gái đẹp tuyệt vời, đặt tên là Galatea. Từ khi có Galatea, Pygmalion vui sướng như có được người phụ nữ lý tưởng của đời mình, người bầu bạn mà hằng ngày chàng âu yếm chuyện trò. Pygmalion đem lòng yêu sâu sắc tác phẩm của chính mình và tha thiết khẩn cầu thần Vệ Nữ ban cho Galatea hơi thở sự sống. Cảm động trước tài năng và tình yêu chân thành của Pygmalion, nữ thần Tình Yêu đã hóa phép cho bức tượng ngà biến thành người thật. Ước mơ toại nguyện, nàng Galatea xinh đẹp trở thành vợ chàng và hai người sống hạnh phúc bên nhau đến trọn đời