Edit: 笑顔Egao.

Sau khi “luyện tập” cùng mọi người trong đoàn làm phim hai ngày, lịch làm việc chính thức của Tiếu Lăng Tiêu cuối cùng cũng bắt đầu.

Các thành viên trong đoàn làm phim, thợ quay phim, phụ trách ánh sáng, phụ trách mỹ thuật đều bận rộn chuẩn bị công tác, Tiếu Lăng Tiêu thấy mình không có việc gì làm liền tiến đến bên cạnh Chu Cẩn Sơ.

Mấy ngày nay đều như vậy, chỉ cần thấy Chu Cẩn Sơ hơi rảnh một chút, hắn sẽ lén lút chạy đến gần y, mặt dày đứng đó không chịu đi. Tính tình Chu Cẩn Sơ khá lãnh đạm, lúc nào cũng tự tản ra một luồng áp suất thấp xung quanh mình, điều này làm rất ít người có thể kiên nhẫn đứng bên y. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, trải qua ba ngày, thái độ của Chu Cẩn Sơ đối với Tiếu Lăng Tiêu đang dần dần thay đổi —— độ kiên nhẫn của y ngày càng cao, khi Tiếu Lăng Tiêu nói không ngừng nghỉ y lại không hề nhăn mày lấy một chút, thay vào đó là nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn đáp lại một câu, về sau y thậm chí còn chủ động tán gẫu vài lời với Tiếu Lăng Tiêu.

Giờ nhìn thấy Tiếu Lăng Tiêu đang ngồi xổm bên chân mình, Chu Cẩn Sơ lập tức nở nụ cười: “Sao cậu lúc nào cũng ngồi xổm trên mặt đất vậy?”

“…” Tiếu Lăng Tiêu đáp: “Tôi cảm thấy như vậy thoải mái hơn một chút.”

Nói xong hắn cũng cảm thấy mình có chút bi ai. Làm chó hai năm, hắn đã quen với tư thế ngồi xổm, thậm chí cảm thấy tư thế này còn thoải mái hơn ngồi ghế. Trưa hôm qua hắn còn ngồi xổm trên mặt đất ăn hết nguyên một hộp cơm trưa, khuôn mặt tinh xảo phối hợp với tư thế lỗ mãng làm người ta không dám nhìn thẳng. Khi ở bên Chu Cẩn Sơ hắn rất thích ngồi như vậy, vì trước kia khi cùng nhau đóng phim, hắn vẫn thường ngồi cạnh chân y như vậy, từ góc độ này nhìn lên “chủ nhân” của hắn —— Tiếu Lăng Tiêu phát hiện hắn sẽ luôn vô tình mô phỏng lại tư thế đó. Khi ấy, Chu Cẩn Sơ chỉ nhận buông lỏng ngón tay là có thể vừa vặn tìm thấy cục bông của y, một người một chó cùng trải qua bầu không khí yên tĩnh an lành.

“Không bị tê chân sao?” Chu Cẩn Sơ lại hỏi.

“… Tê.” Tiếu Lăng Tiêu đáp xong liền đứng dậy định bước đi, không nhờ hai chân đã tê rần: “A?”

Hắn vươn tay muốn bám lấy ghế tựa, nhưng ghế tựa lại cách hắn quá xa, Tiếu Lăng Tiêu trước khi nghiêng người về phía trước liền nghĩ, phải bám được vào ghế để đảm bảo không ngã đã rồi tính tiếp.

Chu Cẩn Sơ có chút buồn cười nhìn hắn, nhích người nắm lấy tay Tiếu Lăng Tiêu, giúp hắn đi nghiêng ngả đi lên phía trước vài bước, sau đó lại đỡ eo giúp hắn ngồi xuống.

Mới có một lát mà đã bị sờ soạng khắp nơi, mặt Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu đỏ lên.

Nếu coi người hắn như một map đánh quái, như vậy hẳn là đã có ba phó bản được hoàn thành, Tiếu Lăng Tiêu chợt nghĩ: đợi đến khi mọi phó bản nhỏ trên bản đồ đều được chạm qua, sẽ mở ra boss ẩn ngay trung tâm bản đồ, sau khi map này hoàn thành, hắn cũng sẽ bị công lược… này này nghĩ cái gì thế… Tiếu Lăng Tiêu ơi Tiếu Lăng Tiêu, tư tưởng của mày rất có vấn đề… quá sa đọa rồi, sao mày không chịu dùng thời gian đọc H văn để đóng góp công cuộc kiến thiết xã hội chủ nghĩa vậy?

Chân rất nhanh đã hết tê, Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, Chu Cẩn Sơ, tôi có quà muốn tặng anh.”

“Lại tặng?”

“Đúng vậy,” Còn chưa đợi y đáp lại Tiếu Lăng Tiêu đã nói tiếp: “Anh chờ, tôi lấy cho anh.”

“… Được.”

Tiếu Lăng Tiêu móc đồ ra từ cái bọc lớn hắn mang theo.

Chu Cẩn Sơ cầm lên xem —— là thú bông.

“Đây là thú bông được đặt làm riêng,” Tiếu Lăng Tiêu giải thích, “Là thú bông hình Trung Khuyển.”

“Ồ?” Chu Cẩn Sơ nhìn lại thật cẩn thận —— quả nhiên, thú bông giống hệt Trung Khuyển.

“Tôi cho rằng, tư thế này… còn có biểu cảm này của Trung Khuyển là đẹp nhất.” Tiếu Lăng Tiêu bổ sung.

Hắn hiểu rất rõ về Trung Khuyển, thậm chí có khả năng còn hiểu rõ hơn Chu Cẩn Sơ. Khi còn làm chó, mỗi ngày hắn đều selfie vài tấm đăng lên weibo, bởi vậy Tiếu Lăng Tiêu hiểu rất rõ… động tác và biểu cảm nào của Trung Khuyển dễ khiến người khác động tâm nhất. Thẩm mỹ của Tiếu Lăng Tiêu cũng không có gì đặc thù, hắn cảm thấy mấy tấm nhiều like chính là biểu cảm đáng yêu nhất. Hắn cũng hiểu rõ sở thích của Chu Cẩn Sơ, biết đối phương cũng không lập dị tới mức coi đẹp thành xấu. Khi vừa quyết định làm thú bông hình Trung Khuyển tặng cho Chu Cẩn Sơ, hắn lập tức nghĩ đến cái weibo kia, dựa theo trí nhớ tìm lại vài lần liền thấy tấm hình không ai không thích kia, lấy nó làm tham khảo gửi cho chủ shop, dặn dò đối phương làm thật cẩn thận. Chủ shop bị sự đáng yêu của hắn tấn công tới mức tâm can run rẩy, dốc hết công sức làm thú bông.

“…” Chu Cẩn Sơ tựa hồ cũng bị chó nhà mình bán manh đầy mặt, nhìn thú bông Trung Khuyển trước mắt nửa ngày đều không nỡ dời tầm mắt, y lăn qua lộn lại nhìn con thú bông, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve nó.

“Thích… thích không?”

“Có.” Chu Cẩn Sơ gật đầu.

“Nếu vậy thì anh cầm về đi.”

“Cảm ơn cậu, Tiếu Lăng Tiêu.” Chu Cẩn Sơ đặt thú bông sang một bên, nhìn thẳng vào khuôn mặt của Tiếu Lăng Tiêu, nói: “Cậu tặng tôi không ít lễ vật, nhưng từ trước tới nay tôi chưa từng đáp lễ.”

“Không cần đâu…” Lễ vật duy nhất Tiếu Lăng Tiêu muốn chính là bản thân Chu Cẩn Sơ.

“Không được,” thanh âm của Chu Cẩn Sơ trở nên ôn hòa: “Đáp lễ lại khi được tặng quà là chuyện rất bình thường thôi —— cậu có thích gì không?”

“Ừm,” Tiếu Lăng Tiêu lén liếc mắt nhìn đối phương: “Tôi muốn cốc giống anh.”

“Cốc?”

“Đúng vậy, cốc mỗi ngày anh dùng để uống nước, cái có hình con chó.” Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu không kiềm chế được mà biến thành một con chó tâm cơ, muốn dùng cốc tình nhân giống y hệt Chu Cẩn Sơ. Cốc nước vốn là thứ rất gần gũi mỗi người nha, nghĩ đến đây trong lòng Tiếu Lăng Tiêu bắt đầu rục rịch.

Chu Cẩn Sơ quay đầu lại nhìn Tiếu Lăng Tiêu, nhìn mặt hắn bảy, tám giây, làm tâm tình của Tiếu Lăng Tiêu thóang cái tụt xuống đáy cốc. Hắn đang muốn nói sẽ nghĩ lại cái khác, còn chưa kịp mở miệng đã thấy khóe miệng Chu Cẩn Sơ nở một nụ cười: “Được.”

“A?!” Tiếu Lăng Tiêu kinh ngạc.

“Tôi nói được.” Chu Cẩn Sơ vừa nói vừa cúi đầu nhìn di động: “Tôi sẽ đặt hàng luôn bây giờ, rất nhanh sẽ nhận được. Cửa hàng này có bán online, đảm bảo cốc cậu nhận được sẽ giống cái của tôi như đúc.”

“…” Tiếu Lăng Tiêu nhìn theo, cổ họng “ực” một tiếng.

Tui… tui điên mất, tui sắp có cốc tình nhân với Chu Cẩn Sơ a a a…

“Phải rồi, Trung Khuyển…” Nếu đã nói đến đề tài này, Tiếu Lăng Tiêu liền nhân cơ hội hỏi một câu: “Trung Khuyển hiện giờ sao rồi?”

“… Vẫn ổn.” Chu Cẩn Sơ vẫn không nhiều lời.

“À…” Tiếu Lăng Tiêu suy nghĩ một lát, nói tiếp: “Trung Khuyển hiện tại… có thể sẽ không thích bị buộc dây thừng đâu.” Tiếu Lăng Tiêu cảm thấy, Trung Khuyển bị trói suốt hai năm, sau khi được thả ra có lẽ sẽ sợ dây thừng.

“Hả?” Chu Cẩn Sơ vô cùn kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”

“Tôi… Tôi đoán…”

“Đúng vậy,” Chu Cẩn Sơ gật đầu: “Nó không thích dây thừng, vì thế thời gian đi dạo cũng bị rút ngắn lại, nhưng gần đây, có một lần sự phản cảm của nó đối với dây thừng có vẻ giảm bớt.”

Tiếu Lăng Tiêu gật đầu. Hắn biết, khi Trung Khuyển không còn bị trói lại trên giường, nó sẽ dần giảm phòng bị với chủ nhân mới.

Tiếu Lăng Tiêu vừa định nói thêm gì đó, lại nghe được tiếng đạo diễn gọi bọn họ đi qua.

Hắn đành nhấc quần áo lên lạch cạch chạy vào sân.

Nội dung cảnh quay hôm nay là bố trí nhiệm vụ cho khuyển yêu.

Tiếu Lăng Tiêu không có lời thoại, thử thách diễn xuất cũng không lớn.

Hắn chỉ cần gật gật cái đầu khi Chu Cẩn Sơ nói chuyện, thỉnh thoảng xen kẽ vài câu hỏi nhờ đối phương giải thích, thử thách về diễn xuất và lời thoại đều nằm ở vai diễn của Chu Cẩn Sơ.

Yêu cầu của đạo diễn đối với hắn chỉ là ngoan ngoãn lắng nghe, mà Tiếu Lăng Tiêu khi ở trước mặt Chu Cẩn Sơ vẫn luôn rất ngoan, dựa theo bản năng mà diễn là có thể qua cảnh.

Cuối cảnh quay, vai chính bố trí xong nhiệm vụ, sau khi xác định khuyển yêu đã hiểu được rõ ràng, y liền thấp giọng nói một câu “Đi thôi”, đồng thời tựa như đối xử với chó nuôi trong nhà mà tiện tay xoa xoa đầu khuyển yêu.

“A…!” Tiếu Lăng Tiêu cảm giác được ngón tay của “chủ nhân”, lập tức cúi đầu cọ cọ lòng bàn tay Chu Cẩn Sơ theo bản năng.

“Cắt.” Đạo diễn nhìn camera nói một câu: “Làm lại, nhớ đá vật trên mặt đất kia đi.”

“Dạ…”

“Phải rồi, Tiếu Lăng Tiêu, vừa nãy cọ rất tốt.” Đạo diễn nói: “Hỗ động rất ấm áp.”

“Hì hì…!”

Nhận được khích lệ của đạo diễn, Tiếu Lăng Tiêu cọ càng nhiệt tình hơn.

Đạo diễn ngồi trước camera nhìn chăm chú: “Được rồi, cảnh này qua.”

Tiêu Lăng Tiêu hô lên: “Vạn tuế!”

Mà Chu Cẩn Sơ đứng đối diện hắn lại không lên tiếng.

Y nhìn lòng bàn tay của mình, cảm thấy trong lòng có chút tê dại.

Cảm giác ấy khiến y muốn kéo Tiếu Lăng Tiêu quay trở lại, hung hăng làm gì đó để lấp kín xúc cảm chưa thỏa mãn trong lòng y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play