“Ồ…” Hình ảnh Trung Khuyển được đưa lên màn hình lớn, MC cũng dựa theo đó hỏi liên tục vài câu liên quan đến Trung Khuyển: “Hắc đạo diễn có thể đưa ra vài lời nhận xét về diễn xuất của Trung Khuyển trong bộ phim này hay không?”
“Là phái thần tượng, đồng thời cũng là phái thực lực.” Hắc đạo diễn cười lớn: “Vẻ ngoài của nó thì khỏi phải nói, hành động cũng tương đối tinh tế, nằm ngoài dự đoán của tôi. Nó không chỉ hoàn thành được động tác, còn có thể biểu lộ tình cảm, cứ như thể nó hiểu rõ mọi người xung quanh mình đang diễn lại một câu chuyện, nó có thể cảm thụ được vui sướng hay đau buồn của những người đó.”
“Lợi hại như vậy?” MC nói.
“Đúng vậy, tôi cũng vô cùng bất ngờ.” Hắc đạo diễn nói tiếp: “Hơn nữa nó vô cùng thông minh, chỉ cần hướng dẫn một lần là hiểu. Bình thường diễn viên động vật cần huấn luyện động tác mất một tuần, Trung Khuyển đại khái chỉ cần lặp lại mấy lần là nhớ. Đối với những diễn viên động vật khác, bạn cần sự kiên trì vô hạn, quay đi quay lại nhiều lần cho đến khi nó làm đúng động tác. Mà Trung Khuyển thì khác, mỗi lần đều diễn tốt hơn so với trước đó, nói cách khác, chỉ NG* một đến hai lần là qua.” Trước đây ông mời Trung Khuyển đến, cũng vì cảm thấy nó thông minh. (NG: not good, không biết tớ đã chú thích chưa, NG là cảnh quay hỏng)
“Tôi nghĩ tất cả mọi người đều rất tò mò…” MC nói với Chu Cẩn Sơ: “Anh khi đó sao lại nhận nuôi Trung Khuyển vậy?”
“Tôi không biết.” Chu Cẩn Sơ nói: “Tôi là một người rất sợ phiền toái. Nhưng vừa nhìn thấy nó tôi lại cảm thấy mình muốn nuôi, có linh cảm sẽ có chuyện gì đó xảy ra.”
“Có mùi vị số mệnh an bài nha…” MC hỏi: “Nếu vậy, anh bằng cách nào nhận ra nó có thiên phú diễn xuất?”
“Nó học được nhiều động tác một cách dễ dàng, còn có một lá gan rất lớn, không sợ ánh sáng, không sợ âm thanh, cũng không sợ người.”
“Vì thế, nó chưa từng tỏ ra sợ hãi sao?”
Chu Cẩn Sơ trầm mặc một lát: “Ngược lại cũng không phải. Khi nó phạm sai lầm, tôi không để ý tới nó, nó liền tỏ ra cẩn thận từng li từng tí.”
“Ồ… Anh huấn luyện nó đóng phim bằng cách nào?”
“Không cần huấn luyện. Ngay cả đồ ăn cũng không cần, chỉ cần dắt nó theo rồi hướng dẫn, nó sẽ lặp lại.”
“Oaa… Quả nhiên IQ rất cao…” MC nói tiếp: “Còn một câu hỏi nữa… Trung Khuyển vì lí do gì mà tiến vào nghề này? Anh đã quyết định cho nó tham gia như thế nào?”
“Thực ra chủ yếu do đạo diễn cần nó đến giúp một chút, tôi liền dắt nó qua, nó tựa hồ rất thích trải nghiệm các loại trạng thái lúc đóng phim.”
“Có thể mạo muội hỏi một chút, thù lao của Trung Khuyển là bao nhiêu?”
“Một ngày mấy trăm tệ.”
“Anh có lo lắng nó sẽ gặp phải đãi ngộ không tốt hay không? Có sợ dẫn nó ra ngoài rồi, sẽ có người bắt bạt nó?”
Chu Cẩn Sơ nhàn nhạt hỏi lại: “Ai dám?”
“…” MC nhớ lại sóng gió khi thu hình “Thú cưng tiến lên!”. Chu Cẩn Sơ rất ít khi đưa ra dị nghị, nhưng một khi chạm phải điểm mấu chốt, y tuyệt đối sẽ không nhẫn nại.
Tiếu Lăng Tiêu ngồi bên chân Chu Cẩn Sơ, hạnh phúc tới mức muốn gào thét.
“Một vấn đề cuối cùng…” MC một lần nữa lên tiếng: “Sau này, Trung Khuyển có sắp xếp nào không?”
“Nó còn có một quảng cáo công ích cần quay, chủ đề về đãi ngộ đối với động vật.” Chu Cẩn Sơ đáp: “Rất nhiều người thích nó, cảm thấy nó đáng yêu. Quảng cáo công ích kêu gọi mọi người nuôi thú cưng, có rất nhiều động vật như vậy đang chờ được nhận nuôi, chỉ cần hành động, mọi người cũng sẽ tìm được một “Trung Khuyển” thuộc về mình.”
“Sinh hoạt thì sao?”
“Sinh hoạt? Đương nhiên là sống cùng với tôi. Đời này, nó cũng chỉ có thể sống cùng tôi.”
Tiếu Lăng Tiêu: “…”
Sau khi kết thúc đoạn phỏng vấn này, MC lại tổ chức một vài trò chơi, tặng phần thưởng cho khán giả.
Không có trò chơi nào có thể bộc lộ IQ của Tiếu Lăng Tiêu, trò nào cũng thiếu não, điều này làm Tiếu Lăng Tiêu có chút không hài lòng.
***
Đúng tám giờ tối, bộ điện ảnh chính thức công chiếu.
Tiếu Lăng Tiêu vô cùng kinh ngạc nhận ra, hắn dĩ nhiên có thể cùng xem phim —— ban tổ chức sắp xếp chỗ ngồi cho hắn! Mà không phải xách hắn ra sau hậu trường!
Hắn còn tưởng thời gian còn lại của đêm nay đều phải trải qua ở hậu trường.
“Trung Khuyển cũng là diễn viên,” có người giải thích: “Nó nên có chỗ ngồi.”
“Cảm ơn.” Chu Cẩn Sơ cũng đáp lại: “Trung Khuyển sẽ không làm ồn.”
Đương nhiên rồi… Trong lòng Tiếu Lăng Tiêu thầm nghĩ: làm gì có chuyện tui sẽ làm ồn đến mọi người?
Sau khi bộ phim bắt đầu, Tiếu Lăng Tiêu xem rất nhập tâm.
Đây là lần đầu tiên hắn được mời tham gia buổi công chiếu. Trước kia, hắn chỉ là một diễn viên quần chúng, đến tư cách tham gia buổi chiếu đầu tiên còn không có, chứ nói gì đến vị trí tốt như thế này.
Nội dung bộ phim hắn đã sớm tường tận. Những cảnh quay có Chu Cẩn Sơ hắn cũng đã xem qua, nhưng sau khi trải qua một lần biên tập lại có mùi vị đặc biệt khác. Trước đây, Tiếu Lăng Tiêu không hiểu lắm vì sao hậu kỳ lại lâu như vậy, hiện tại so sánh cảnh quay gốc cùng cảnh trong phim mới biết chênh lệch thực sự rất lớn.
Hắn không chỉ lưu ý cảnh quay của mình, còn lưu ý của cả Chu Cẩn Sơ.
Ngồi ở đây xem hình ảnh được phóng đại trên màn ảnh, thật sự có một loại cảm giác rất kỳ diệu. Đây rõ ràng là người hắn quen thuộc nhất, đến giờ phút này lại giống như một lần nữa có nhận thức mới.
Ngón tay Chu Cẩn Sơ nhàn rỗi đến phát chán, vươn tay xoa xoa lông Tiếu Lăng Tiêu.
Tiếu Lăng Tiêu không nhịn được, trong cổ họng phát ra tiếng rên khe khẽ.
“…” Biên kịch ngồi bên cạnh quay ra nhìn Tiếu Lăng Tiêu.
Chu Cẩn Sơ rụt tay lại. (cứ như bị phát hiện đang chim chuột nơi công cộng ấy =)))
Tiếu Lăng Tiêu căm hận nhắm lại hai mắt chó.
Tiếu Lăng Tiêu a Tiếu Lăng Tiêu… Chu Cẩn Sơ đã cam đoan chó sẽ giữ yên lặng! Mày lại phát ra âm thanh quấy nhiễu hội trường!
Lần này không biểu hiện tốt lần sau mày chưa chắc đã có chỗ để ngồi!
***
—— sau buổi chiếu phim có tiệc chúc mừng.
Tiếu Lăng Tiêu không thể ngồi vào bàn, chỉ có thể nằm bò trên đất.
Chu Cẩn Sơ không để hắn bị đói. Từ buổi chiều trước khi ra ngoài, y đã cân nhắc đến điểm này, đặt một hộp đồ ăn cho chó trong xe, chờ đến tiệc liên hoan buổi tối lấy ra cho Trung Khuyển ăn.
Người khác ăn trên bàn, Tiếu Lăng Tiêu ăn dưới đất.
“…” Thôi bỏ đi, hắn nghĩ: được tham gia tiệc chúc mừng là tốt rồi, có tiến bộ.
“A.” nữ chính vô cùng yêu thích Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên cầm di động nói: “Trung Khuyển có weibo rồi!”
… Cái gì? Tiếu Lăng Tiêu dựng thẳng lỗ tai.
Nữ chính nói tiếp: “Weibo của nó còn được xác minh chính thức, vẻn vẹn hai giờ Trung Khuyển đã có mấy vạn fan rồi!”
Tiếu Lăng Tiêu: …tận mấy vạn? Cái weibo meme kia của hắn cập nhật lâu như vậy, share bài khắp nơi cũng mới có hai vạn fan mà thôi! Bất quá, gần đây hắn không dám đăng gì, vì đã có hai người nói hắn giống chó nhà Chu Cẩn Sơ. May mà mặt hắn trong meme đã bị biến dạng, như vậy mới không có ai dám khẳng định nó với Trung Khuyển cao lãnh là cùng một con chó.
“Ha ha.” nữ chính nhìn màn hình điện thoại nói: “Nhà phát hành thay nó đăng weibo đầu tiên là “gâu gâu gâu gâu”!”
“Cũng đâu có sai! Nó đúng là chỉ có thể kêu gâu gâu mà!” Mọi người ồn ào đáp lại.
“Weibo thứ hai… Là ảnh chụp chung của nó và Chu Cẩn Sơ ở trường quay… giữa hai người còn bị người ta photoshop thêm một trái tim màu hồng.”
Tiếu Lăng Tiêu nghĩ thầm: về nhà nhất định phải lưu hình lại…
“Cái thứ ba… Share lại một bài bình luận phim… Là bài khen ngợi Trung Khuyển, nói cống hiến của nó chính là diễn xuất thiên tài… Ủa? Nhà phê bình điện ảnh này bình thường rất hà khắc! Miệng ông ta rất ít khi phun ra được lời hay!”
“Ai thế?” Có người hỏi.
“Đỗ Hiệp!” (tên tớ chém theo đồng âm đấy, tên ông này sub ra là đậu tương…)
“Ông ấy mà khen người khác?!”
Nữ chính nói: “Ông ấy không khen người…”
“Ừ đúng, là khen chó…”
“Ai, có cảm giác lời ca ngợi Trung Khuyển của các nhà phê bình sẽ không ngừng được đưa ra…”
Đỗ Hiệp?!
Lỗ tai Tiếu Lăng Tiêu khẽ động, lập tức làm đổ cả thịt hộp.
Hắn nghĩ: trước kia, ngay cả trong mơ hắn cũng không dám hi vọng được Đỗ Hiệp tán thưởng đâu…!
Trong mơ, có thể bị Đỗ Hiệp mắng hai câu cũng làm cho hắn sướng điên, đủ để hiểu ông ta rất hot.
Được người như vậy công nhận, cực kỳ có cảm giác thành công.
Tiếu Lăng Tiêu đột nhiên nhớ lại, bằng hữu trước kia của hắn cũng là minh tinh tuyến 80* đã từng nói: “Không cần cảm thấy khổ sở, những người nổi tiếng cũng sẽ có khổ não của người nổi tiếng!” (Ở TQ độ nổi tiếng và đãi ngộ của minh tinh được chia theo tuyến, tuyến 1 thì như ngôi sao hạng 1, thuộc dạng ảnh hậu ảnh đế hoặc vương bài của công ty. Tuyến 18 thường là mấy minh tinh nhỏ mới vào nghề hoặc không có tiếng tăm. Còn tuyến 80 như bạn Tiêu đại khái chỉ diễn viên quần chúng.)
Hiện tại, Tiếu Lăng Tiêu rất muốn nói với người bạn kia: không phải đâu, nổi tiếng thực sự rất rất toẹt vờiii…!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT