Lần này Sở Tấn quyết tâm, phải chỉnh tên họ Quý này.
Anh không thể chịu dằn vặt hết lần này đến lần khác như vậy.
Sở Tấn đứng trước mặt Quý Thiên Trạch, chính miệng báo cảnh sát.
Quý Thiên Trạch khó có thể tin, lần trước gã bị bắt, tốt xấu cũng có thể an ủi mình là mẹ Sở Tấn báo cảnh sát. Gã luôn cảm thấy nếu như Sở Tấn không đến bệnh viện, Sở Tấn cũng sẽ không nỡ báo cảnh sát bắt gã.
Lần này gã không có cách nào tự an ủi mình nữa.
Hơn nữa nhìn Sở Tấn cùng người đàn ông kia đứng chung, còn nắm tay mười ngón liên kết, tim gã đều nguội lạnh.
Sở Tấn tìm bạn trai, lại còn trẻ và đẹp trai như vậy? Gã vốn cho là Sở Tấn coi như có đi tìm, cũng không tìm được ai tốt hơn gã... Không phải chỉ có gương mặt tiểu bạch kiểm thôi sao?
Dù sao cũng đã đánh nhau ở dưới lầu bãi đậu xe của công ty, vẫn gây nên sự chú ý, người cùng công ty chạy tới nhìn thấy, còn quan tâm Sở Tấn vài câu: "Quản lý Sở, anh không sao chứ?"
Sở Tấn không có gì đáng ngại, vừa nãy cùng Lận Diễm Trần nắm tay, bây giờ Lận Diễm Trần không chịu buông, bị người nhìn thấy, anh có hơi ngượng ngùng.
Một lát sau, Lưu tổng cũng vội vàng tới đây, xa xa đi tới, nhìn thấy bóng lưng Sở Tấn trước tiên: "Sở Tấn? Cậu ở bãi đậu xe bị người tập kích? Không có sao chứ?"
Sở Tấn quay đầu lại, nhìn thấy sư phụ: "Không sao."
Lưu tổng sau khi đến gần, mới chú ý tới người đứng bên cạnh Sở Tấn, hai người nắm tay nhau, ông hít vào một ngụm khí lạnh: "Lận tổng..."
Lần trước Sở Tấn nói với ông, không phải Lận Diễm Trần muốn đào anh đi, mà là Lận Diễm Trần đang cùng anh nói chuyện yêu đương, ông vẫn luôn không dám tin tưởng, lần này thì trực tiếp mạnh mẽ show ân ái.
Đây chính là người thừa kế của Lận gia, dòng dõi của hắn chỉ có một mình Lận Diễm Trần... Không biết Sở Tấn làm thế nào quen biết Lận Diễm Trần, không kể ra sao, ngược lại cũng không xấu.
Lận Diễm Trần lễ phép nở nụ cười, hơi hơi giải thích: "Tôi tới đón Sở Tấn tan làm, trùng hợp gặp gỡ người bệnh thần kinh này công kích Sở Tấn. Công tác an ninh nơi này của ngài có lẽ nên tăng cường một chút."
Lưu tổng nhanh chóng nói: "Được, được, nhất định sẽ chú ý, ngài..."
Lận Diễm Trần cười cười nói: "Lưu tổng ngài là sư phụ của Sở Tấn, vậy cũng như trưởng bối của tôi, không cần khách sáo như vậy, không cần phải gọi "Ngài", kêu tôi là Tiểu Lận được rồi."
Lưu tổng thụ sủng nhược kinh, lo sợ tát mét mặt mày, để ông gọi như vậy ông cũng không dám gọi, được Lận Diễm Trần khen tặng, ông khó giải thích được có cảm giác như bị giảm thọ.
Những quần chúng khác ở bên cạnh vây xem, cũng có vài người nhận ra người này chính là đại thiếu Lận gia nổi tiếng trên internet mấy ngày nay...
Cảnh sát đến tương đối nhanh, qua năm phút đồng hồ là tới.
Quý Thiên Trạch cuối cùng cũng không cần phải chịu đựng xấu hổ khi quần áo không chỉnh tề còn bị người vây xem.
Cảnh sát nhìn thấy tư thế gã bị trói, còn nở nụ cười: "Ai trói vậy? Rất chuyên nghiệp."
Lận Diễm Trần nói: "Có học qua một chút."
Dây thắt lưng trói tay chân Quý Thiên Trạch được cởi ra, gã kéo quần lên bị áp giải lên xe cảnh sát.
Sở Tấn và Lận Diễm Trần cũng cùng đi đến đồn cảnh sát cho lời khai.
Sở Tấn không bị thương nặng, chỉ bong gân, song trên gáy có dấu vết bị bấm hồng hồng, Lận Diễm Trần đau lòng muốn chết, chẳng qua mức độ như thế này còn chưa đủ tiêu chuẩn giám định thành vết thương nhẹ.
Ít nhất cũng khiến Quý Thiên Trạch bị tạm giữ mười ngày nửa tháng, chứ không phải giống như lần trước, hỏi mấy câu là được thả ra.
Trong lúc đặt câu hỏi, cảnh sát không nhịn được nhìn trộm Lận Diễm Trần, Lận Diễm Trần nói: "Đúng, là tôi đánh... Lúc đó tôi đến đón bạn trai tan làm, nhìn thấy người này bóp lấy cổ người yêu tôi, tôi dĩ nhiên không thể bỏ mặc không quan tâm? Lúc đó lập tức đi lên chế phục người này trước... Sau đó người yêu tôi báo cảnh sát."
Nghe nói Trung Quốc và Phương Tây có định nghĩa về "Người yêu" khác nhau, trong nước nhiều người có quan hệ chính thức thì gọi là chồng hoặc vợ, đối với nước ngoài chỉ vô danh không phân chia tình nhân... Không biết hai người trước mắt này thuộc loại nào.
Sở Tấn đưa ra ý muốn nói với Quý Thiên Trạch mấy câu.
Lận Diễm Trần ở dưới bàn nắm chặt tay anh, Sở Tấn nói: "Nhân cơ hội này, để mọi chuyện kết thúc luôn đi."
Quý Thiên Trạch tâm hoảng ý loạn, thời điểm bị dò hỏi mấy thứ này, bỗng nhiên phản ứng kịp, tại sao gã cảm thấy Lận Diễm Trần nhìn quen mắt như vậy.
Hắn và tỉ phú trẻ mới hai mươi sáu tuổi nổi tiếng trên internet hai ngày nay nhìn rất giống a, đều là họ Lận... Không phải là một người chứ? Lúc đó gã nhìn thấy tin tức, chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, cảm thấy thế giới của mình và người này cách biệt quá xa xôi, trong lòng ghen tỵ, có người vừa sinh ra đã có thể đứng ở độ cao người khác cả đời cũng không bò tới nổi, gã cũng lười nhìn kỹ.
Quý Thiên Trạch nhìn thấy Sở Tấn, tâm trạng buông lỏng: "Tôi biết em sẽ không nhẫn tâm với tôi như vậy..."
Sở Tấn sửng sốt một chút, thực sự là đồng cảm với gã cũng không còn, nói: "Tôi lại đây, là muốn tự mình chính thức báo với cậu một lần cuối cùng, Quý Thiên Trạch, chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, sau này xin đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa. Bằng không tôi sẽ không khách sáo với cậu."
Quý Thiên Trạch nghe một đằng trả lời một nẻo: "Em nói có bạn trai mới chính là người kia, hắn có phải là Lận Diễm Trần lan truyền trên internet không? Em có ngu hay không? Hắn nói kết hôn với em, em còn tin là thật? Hắn là người như vậy, làm sao có thể kết hôn với em?"
Sở Tấn đã giảm bớt tức giận, nhưng nghe Quý Thiên Trạch ác ý phỏng đoán sỉ nhục Lận Diễm Trần như vậy, càng tức đến mức khó có thể kìm nén: "Cậu là một tên cặn bã, nên cảm thấy cậu ấy cũng như vậy? Cậu cũng rất biết cách suy bụng ta ra bụng người, coi như là tôi nhiều chuyện, tôi không muốn lãng phí nước miếng với cậu."
Quý Thiên Trạch bất chấp tất cả, Sở Tấn đơn giản nói vài lời hung ác, cũng không thể giết hay làm gì gã.
Sở Tấn đứng trước mặt gã, rút điện thoại ra: "Alo, chào ngài, chú Quý, đã lâu không gặp, vâng, là con Sở Tấn..."
Quý Thiên Trạch thay đổi sắc mặt: "Sở Tấn!"
Sở Tấn đứng ở chỗ gã với không tới, rồi nói tiếp: "Chú, Quý Thiên Trạch vẫn luôn quấy rầy con, mời ngài quản giáo cậu ta tốt một chút, bởi vì cậu ta quấy rầy con, con đã báo cảnh sát, cậu ta đã bị cảnh sát tạm giữ... Nha, hình như ngài chưa hiểu rõ một chuyện, con đã tuyệt giao với cậu ta... Con nói quấy rầy, là nam đồng tính luyến ái quấy rầy nam đồng tính luyến ái."
Quý Thiên Trạch nghĩ đến ba mẹ, sợ đến mức tay chân lạnh lẽo, đầu ngón tay run rẩy: "Sở Tấn, em hà tất..."
Cuối cùng Sở Tấn nói với gã một câu: "Nói cho cùng, cậu chưa bao giờ tôn trọng tôi, cậu căn bản không để ý tôi có nguyện ý hay không, cậu chỉ vì chính cậu. Bây giờ dù thế nào cậu cũng nên tin tưởng tôi thật sự đối với cậu không còn nửa phần tình cũ chứ."
Sau khi gọi điện thoại cho ba ba Quý Thiên Trạch, Sở Tấn trực tiếp kéo người vào sổ đen.
Anh thật sự không muốn dính líu với những người này.
Lận Diễm Trần ở ngoài cửa chờ anh.
Vừa thấy anh đi ra, Lận Diễm Trần không nhịn được chua xót nói: "Cái tên họ Quý kia... Đúng là có hơi đẹp. Nhưng không có đẹp bằng tôi."
Sở Tấn nở nụ cười: "Vâng, phải, không bằng đầu ngón chân Tiểu Lận của chúng ta."
Lận Diễm Trần nói: "Khi đó em nói không ai thích em tôi cũng không tin, em tốt như vậy, làm sao không ai thích em, nhất định là do em không để ý mà thôi."
Sở Tấn lắc lắc đầu, nhăn mặt nói: "Cái đó có gì tốt đâu, tôi có anh thích là đủ rồi a."
Còn nói: "Tôi cũng chỉ đụng phải một tên bệnh thần kinh như thế, không có người khác. Được rồi, chúng ta về nhà thôi."
Ngày hôn sau.
Sở Tấn đi làm như thường lệ, nhưng chuyện anh hẹn hò với Lận Diễm Trần đã bị một số người biết, tin tức này quá khó tin, dẫn đến tốc độ khuếch tán chầm chậm, không có mấy người tin.
Bọn họ cảm thấy nếu không phải là đùa giỡn, cũng chỉ có thể là mắt lé nhận lầm người.
Thời điểm buổi chiều, thư ký bỗng nhiên đến nói: "Quản lý Sở, Trang tổng X thành tới đây, nói tìm anh có việc muốn nói, bây giờ đang ở phòng tiếp tân chờ anh."
Sở Tấn nghĩ chắc là thương lượng về vấn đề nghiệp vụ.
Trang Hãn Học vừa thấy được Sở Tấn, như gà con nhìn thấy gà mẹ, thiếu chút nữa đã nhào tới, há mồm gọi ra: "Anh Sở, anh cứu vớt em đi! Van cầu anh, hãy hẹn hò với em!"
Sở Tấn: "A???"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT