Lận Diễm Trần tiếp nhận lời dạy bảo cùng tổng kết kinh nghiệm: So với che giấu không được tha thứ, không bằng thẳng thắn thú tội, mới không tạo thành hiểu lầm.
Như sự kiện sân bay lần trước chính là một ví dụ đau đớn thê thảm.
Cho nên hắn chủ động ra tòa tự thú.
Sở Tấn nghe nói về scandal, vẫn là từ trong miệng Tiểu Lận tổng của mình.
Lận Diễm Trần đau xót mà nói: "... Do tôi không có ý thức phòng bị, không cẩn thận bị chụp ảnh, sáng nay cô ả còn giả mù sa mưa gọi điện cho thư ký của tôi tỏ ra áy náy, nói không cẩn thận liên lụy tôi. Tôi tìm người hỏi, báo chí nói chính là do đoàn đội của cô ả chi tiền phát thông cáo. Tôi đã tìm người xóa bỏ tin đồn, em chớ tin nha."
Còn khiến người hủy bỏ các quảng cáo, làm người mẫu, phim ảnh, nhắc nhở công ty của cô ả ẩn dật ít nhất một năm. Nhưng chuyện này tựa hồ không tiện nói với Sở Tấn, có vẻ hắn hơi tàn ác.
"Có phải cha em đã thấy rồi? Tôi đây xong đời rồi."
Cảm xúc Sở Tấn phức tạp: "Tôi cũng không phải loại người không nói đạo lý, ăn dấm chua bậy bạ, cậu còn sợ tôi nghi oan cậu hay sao?"
Thời gian còn sớm, Sở Tấn còn chưa đi đến công ty, đang lật xem báo của cha, còn nói: "Ông ấy đặt báo ở địa phương, tin giải trí là phiên bản khác, cô gái kia có lẽ không được nổi tiếng lắm, còn chưa có thấy, không phải tin của cậu."
Lận Diễm Trần: "..."
Sở Tấn hỏi hắn: "Muốn tôi nói với cha tôi sao?"
"Hay là thôi đi..." Lận Diễm Trần tiến thoái lưỡng nan, "Có lẽ nên chủ động thẳng thắn sẽ tốt hơn?"
Sở Tấn nói: "Trước mắt cậu nên chuyên tâm làm việc, lãng phí tâm tư ở trên chuyện này rất đáng tiếc."
Rõ ràng Sở Tấn không giận hắn, Lận Diễm Trần lại khó giải thích được cảm thấy thất vọng.
Hắn không muốn gây chuyện, nhưng Sở Tấn lại phản ứng như thế sao? Giữa người yêu thật sự là như vậy sao? Tại sao Sở Tấn luôn có thể lý trí bình tĩnh như vậy? Không phải nên mắng hắn hai câu, thậm chí bảo hắn sau này không nên tiếp cận gần với những cô gái khác? Hắn cũng nguyện ý làm.
Sở Tấn đáp lại quá bình thản.
Tuy rằng hắn biết Sở Tấn là một người như vậy, bọn họ cùng nhau một tháng đó, hắn lấy lòng bằng mọi cách, Sở Tấn chỉ quay đầu lại một lần.
Lẽ nào là vì thời gian bọn họ tách ra đã hơn một năm rưỡi?
Hắn đối với Sở Tấn nhớ mãi không quên, nhưng Sở Tấn kỳ thực đã không còn để hắn ở trong lòng?... Nói không chừng, tổng cộng hắn cũng không ở trong lòng Sở Tấn được mấy ngày đâu?
Sở Tấn liên lạc cho hắn có phải chỉ là bởi vì đứa nhỏ? Nếu như không có đứa nhỏ, Sở Tấn còn có thể tìm hắn không?
Lận Diễm Trần không dám nghĩ sâu.
Bên kia, thầy Sở sau khi thức dậy thì tự nói với mình, không thể võ đoán vội kết luận tiết tháo của Lận Diễm Trần, không thể bởi vì Lận Diễm Trần có tiền liền kỳ thị hắn, nói không chừng hắn là một đứa nhỏ tốt.
Thầy Sở khổ cực ở trên mạng tra xét một vòng bảng xếp hạng những đại phú hào có tiếng, căn bản không có mấy ai tốt đẹp, tam thê tứ thiếp chẳng qua cũng là chuyện thường.
Thầy Sở tự an ủi mình: "Không nhất định, nói không chừng Lận Diễm Trần gia giáo nghiêm, không giống như những người này."
Vì vậy thầy Sở lại điều tra ba ba Lận Diễm Trần, tra ra tên là Lận Thiệu Nguyên... Phát hiện ba ba Lận Diễm Trần có rất nhiều tin tức bên lề, vài năm gần đây thì không có, nhưng bốn, năm năm trước, từng có vài người bạn gái, cách mấy tháng lại đổi một người, cũng chỉ là bạn gái, không phải vợ.
Xem ra ông nghĩ quá nhiều, ba ba Lận Diễm Trần tựa hồ là một Hoa Hoa lão công tử, ổng dạy dỗ con trai, thật sự có thể được chứ?
Thầy Sở càng xem tâm càng thêm nguội lạnh.
Thầy Sở gom góp chứng cớ cho Sở Tấn xem: "Xem đi, ba ba Lận Diễm Trần thường chuyên đổi bạn gái, thượng bất chính hạ tắc loạn..."
Sở Tấn nhìn rồi nói: "Chuyện này con biết, cậu ấy đã nói với con. Có khi là thật, cũng có thể chưa chắc. Hơn nữa còn là sau khi mẹ của cậu ấy mất mới tìm bạn gái, cũng không phạm tới chuẩn mực đạo đức."
Anh làm như lơ đãng mà nói: "Dù Lận Diễm Trần có scandal, cũng không phải cậu ấy cố ý, có lúc cậu ấy không gây sự, cũng có người bám lên cậu ấy."
Thầy Sở trợn đôi mắt sắp rớt ra ngoài, thổi râu mép: "Cái gì? Nó có scandal? Nó còn dám có scandal!... Lòng con thật là rộng lượng."
Sở Tấn cũng cảm thấy, anh thật dối trá, lại có thể giả dạng làm như không có chuyện gì xảy ra, còn nói: "Con chỉ không muốn cha nghĩ bậy nghĩ bạ, cậu ấy có ngoan ngoãn báo cáo với con, mấy tờ báo nhỏ đó thích nhất là nhắm mắt bịa chuyện viết lung tung, không thể tin được."
Thật ra Sở Tấn rất tức giận, nhưng nghĩ rồi nghĩ lại, mình đã là một người ba mươi mấy tuổi, còn tùy hứng cái gì, nên trầm ổn một chút.
Bởi vì kìm nén đầy một bụng lửa, thời điểm Sở Tấn ở công ty áp suất quanh thân so với lúc thường càng thấp hơn, làm nhân viên phía dưới sợ đến run lẩy bẩy, e sợ sẽ bị anh mắng.
Lưu tổng nói: "Người công ty cũ của cậu bên X thành lại đến, lần này chính thức ký hợp đồng, cũng là do cậu đi tiếp."
Sở Tấn nói như giải quyết việc chung: "Được, tôi biết rồi."
Lưu tổng hỏi: "Ngày hôm nay cậu làm sao vậy? Tâm tình bết bát như thế."
Sở Tấn nói: "Không có gì, phiền lòng một ít chuyện riêng, ngài biết tôi sẽ không mang cảm xúc cá nhân vào công việc, không cần phải lo lắng."
Lưu tổng thở dài: "Tốt xấu gì tôi cũng xem như là sư phụ cậu, không phải lo lắng cho công việc của cậu, chỉ là lo lắng cho cậu a. Cậu người này, cái gì cũng tốt, chỉ là thích muộn tao một mình, không thích câu thông với người khác."
Sở Tấn mạnh miệng: "Chuyện công việc tôi sẽ làm rõ đúng lúc, không có làm lỡ."
Lưu tổng chà chà vài tiếng: "Cậu xem lại ngữ khí của mình một chút đi, tất cả đều có mùi thuốc súng. Ánh mắt tôi rất chuẩn, năm đó cậu mới vừa vào công ty, còn là một sinh viên mới vừa bước ra khỏi trường đại học, rất nhiều người cảm thấy tuy rằng năng lực làm việc của cậu không tệ, tính tình chất phác. Nhưng tôi lại cảm thấy trong con ngươi của cậu bao hàm ánh sáng, thật ra rất quật cường không chịu thua. Nhưng có đôi khi đã mạnh mẽ rồi, không nên cố gắng, cũng không cần mạnh mẽ hơn nữa."
Sở Tấn bực mình, cho dù anh cực lực điều chỉnh cảm xúc của mình, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, mặt tối sầm lại đi tiếp đối tác đến từ X thành.
Bất ngờ gặp phải một người, những cũng đúng lý hợp tình.
Trang Hãn Học nhìn thấy Sở Tấn, đặc biệt là gương mặt thối thối của Sở Tấn, hắn sợ đến hít sâu một hơi, thiếu chút nữa té ngửa: "Anh, anh, anh không có chết a?!"
Sở Tấn nhẹ nhàng liếc hắn một cái, có trật tự mà nói: "Ba mẹ cậu không có dạy cậu, không nên tùy tiện lấy ngón tay chỉ vào người khác sao? Không biết lễ phép."
Trang Hãn Học nhớ tới nỗi sợ hãi bị Sở Tấn chi phối, vội rụt tay về.
Hắn cẩn thận từng li từng tí một, dùng Sở Tấn làm trung tâm, đi vòng quanh Sở Tấn một vòng, nhìn trước sau trái phải, thấy là một người sống, mới quay lại đối mặt anh.
Sở Tấn cười hỏi: "Không phải cậu nói tôi là bồ tát sao? Sao thấy được tôi lại như nhìn thấy La Sát vậy?"
Trang Hãn Học: "Không không không, ngài vẫn là bồ tát. Tôi chỉ là không, không hiểu, anh làm sao... Làm sao còn sống?"
Sở Tấn chỉ nói hai chữ: "Chẩn đoán sai."
Sở Tấn dẫn Trang Hãn Học đi ăn cơm uống rượu.
Trang Hãn Học uống mấy ly rượu vào bụng, cái gì cũng lộ ra ngoài, nước mũi nước mắt tèm lem khóc lóc kể lể từ lúc Sở Tấn đi rồi hắn sống gian vất vả, nước sôi lửa bỏng, sống không bằng chết.
Sở Tấn không chỉ không đồng tình, còn rất thoải mái mà cười ha ha.
Trang Hãn Học càng đau lòng, nói thầm: "Tố chất kém cỏi."
Sở Tấn hỏi: "Cậu nói người nào?"
Trang Hãn Học lập tức kể: "Tôi nói mình, tôi chính là loại người tố chất thấp... Anh Sở, anh có thể giúp đỡ tôi hay không, trở về giải thoát sự cực khổ của tôi a? Sau này tôi không bao giờ làm anh giận nữa."
"Anh ở công ty này lương bao nhiêu? Tôi cho gấp đôi? Gấp ba? Anh ra giá đi, khi tôi trở về, sẽ cho anh."
"Tiền tiêu vặt mỗi tháng của tôi sẽ chia cho anh một nửa!"
"Vậy quá nghĩa khí rồi! Tôi đã hết sức chân thành!"
Sở Tấn không hề bị lay động: "Cậu cứ giữ lại cho mình dùng đi."
Bởi vì Trang Hãn Học uống say, không mấy câu đã bị Sở Tấn dẫn đi, trời nam biển bắc nói lời vô nghĩa: "Há, đúng rồi, anh Sở, lúc trước có một người đàn ông họ Lận đến chỗ tôi tìm anh, là bạn trai anh sao? Anh có muốn liên hệ với hắn hay không, tôi cảm thấy hắn rất yêu anh a..."
Sở Tấn lập tức ngây ngẩn cả người, mang theo vài phần chua xót hỏi: "Cậu ấy làm sao vậy?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT