Trường học tổ chức một nghi thức quyên tặng đặc biệt, trên bục trong sân chơi mới, Thu Thu đứng ở chính giữa chụp ảnh lưu niệm cùng thầy cô và bạn học trong trường.

Bé kích động đến mức khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng.

Tới lúc tan học, những người bạn nhỏ vây quanh bé:

"Tớ biết cậu, tớ từng thấy cậu trên ti vi."

"Cậu là Thu Thu."

"Cậu có nhiều tiền quá a."

Thu Thu cõng cặp sách nhỏ của bé, bên trong chứa đồ ăn vặt bé thích, bé lấy đồ ăn vặt ra, chia cho những người bạn nhỏ khác.

Những bạn nhỏ kia như là kiến ngửi thấy được mùi mật ùa lên, trong nháy mắt đã chia sớt sạch sành sanh đồ ăn vặt Thu Thu mang đến, thậm chí còn giành giật nhau, có vài bạn nhỏ không lấy được đồ ăn vặt vẫn vây lấy Thu Thu, đòi bé đồ ăn.

Tình cảnh bỗng trở nên vô cùng hỗn loạn.

Thu Thu bị xô tới đẩy lui, giáo viên trong trường chạy tới ngăn lại mới chấm dứt cuộc náo loạn này.

Thế nhưng dây kéo cặp sách Thu Thu đã bị làm hỏng, bởi vì không biết cụ thể là ai làm, cô giáo thay bọn nhỏ xin lỗi bé. Thu Thu nói không sao, bé không tức giận, ngược lại bé có rất nhiều cặp sách nhỏ, hơn nữa bé cảm thấy những bạn nhỏ đó cũng không phải cố ý.

Cô giáo nhanh chóng căn dặn bọn nhỏ một lần, để bọn họ đừng xô đẩy Thu Thu nữa, phải nói chuyện lịch sự, lễ phép.

Thu Thu chủ động đi tới đu quay bên sân chơi, mấy bạn nhỏ thành tích tốt, tương đối lễ phép đi cùng bé, mọi người tâm sự về bài thi, trường học và bài tập. Đeo cặp sách thì không tiện, nên Thu Thu lấy xuống, đặt ở trên xích đu, chơi một lát, lại được bạn nhỏ dẫn đi chỗ khác chơi, không cẩn thận quên lấy cặp sách theo, khi trở về tìm cặp sách, phát hiện cặp sách không thấy đâu, bình nước đặt ở trong cặp cũng đồng thời không cánh mà bay.

Bọn họ đi nói với cô giáo trong trường học, để đi tìm, nhưng vẫn không tìm được.

Ba ba có vẻ tức giận.

Thu Thu kéo tay của ba ba, gãi đầu một cái: "Có thể do con để ở chỗ khác, không cẩn thận nên quên mất. Không sao đâu, dù sao cặp sách cũng hỏng rồi, không thể dùng nữa."

Cô giáo ở bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, vốn đang rất tốt, lại có bạn nhỏ trộm đồ, nếu đối phương nhất định đòi trường giải quyết rõ ràng, bọn họ cũng không thể từ chối, người ta còn quyên tặng cả phòng học.

Sở Tấn cũng không muốn làm mọi chuyện thêm rắc rối, chau mày, anh nghĩ sau này sẽ không dẫn theo Thu Thu tới đây nữa.

Thu Thu khát nước, nhưng bình nước của bé đã bị trộm, không thể làm gì khác hơn là đến quầy hàng ở cửa trường học mua đồ uống.

Sở Tấn dẫn bé đi mua, có mấy bạn nhỏ đi theo, Thu Thu lấy bóp tiền nhỏ từ trong túi của mình ra, nói: "Ba ba, con sẽ tự trả tiền."

Sở Tấn thấy đôi mắt mấy bạn nhỏ kia nhìn chằm chằm bóp tiền của Thu Thu, lập tức nhíu mày lại.

Quầy hàng trong thôn không lớn, có ba giá đựng, bên cạnh đồ uống để đồ ăn vặt, còn cho người chơi cờ bạc, căn phòng cách vách để hai bàn mạt chược, cửa mở ra, có người đang chơi mạt chược ở trong, hút thuốc, nuốt mây nhả khói, không khí rất u ám.

Có một bạn nhỏ trực tiếp hỏi Thu Thu: "Cậu có thể mua cho tôi cái đó ăn hay không?"

Thu Thu mờ mịt: "A? Tại sao tôi phải mua cho cậu?"

Bạn nhỏ nói như đúng lý hợp tình: "Tôi nhìn thấy, trong bóp của cậu có tiền, đủ để mua."

Vấn đề cũng không phải là có đủ tiền hay không? Thu Thu nói: "Nhưng tôi cũng không quen biết cậu."

Bạn nhỏ nói: "Sao cậu dễ giận như vậy? Bọn họ còn nói các người tới đây là để tặng đồ cho chúng tôi, không phải cậu rất có tiền sao? Mua cho tôi một túi đồ ăn vặt cũng không chịu, có một đồng tiền cũng không mua cho tôi, quá hẹp hòi."

Thu Thu: "Vậy cậu tự mua đi a."

Bạn nhỏ kia vốn định nói tiếp, bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh, nó ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba ba Thu Thu đang nhìn mình chằm chằm, bằng ánh mắt rất hung ác. Mấy bạn nhỏ khác bị Sở Tấn liếc mắt nhìn, lập tức bị dọa bỏ chạy.

Lúc thường Sở Tấn bị người khác nói khi không nói không cười sẽ rất cao lãnh, hoàn toàn không thân thiết, anh muốn khiến mình hiền hòa với mấy đứa nhỏ hơn một ít, những mấy đứa ranh này thật sự không thể thương nổi.

Sau khi bọn họ rời đi, một người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh đang chơi mạt chược tò mò hỏi ông chủ: "Hai người vừa nãy là ai a? Đứa bé kia mặc toàn là hàng hiệu. Bộ quần áo đó hơn một ngàn, lại để cho một đứa nhỏ mặc."

Ông chủ nói: "Cậu không xem ti vi sao? Đứa bé kia là ngôi sao nhí a, ba mẹ nó rất có tiền. Những người có tiền đó nhiều tiền cũng không biết dùng vào đâu, chạy tới quyên tiền, xây cho thôn chúng ta một ngôi trường. Chậc chậc."

Ánh sáng trong mắt gã đàn ông lóe lên, gã phun ra một vòng khói, ném tàn thuốc cháy đến phần cuối xuống đất, đạp lên một cước, dập tắt ngúm.

Lận Diễm Trần bởi vì bận công việc nên không đi cùng bọn họ.

Chờ sau khi Thu Thu về nhà, hắn hỏi Thu Thu cảm thấy như thế nào.

Thu Thu nói chuyện làm mất cặp sách, do dự nói: "Có vui, cũng có không vui, có những bạn nhỏ rất tốt, cũng có những bạn nhỏ không tốt."

Bé than thở: "Trên thế giới này có đủ loại bạn nhỏ."

Cúi đầu: "Đúng không? Mập mạp."

Sở Tiểu Béo: "Gâu gâu gâu."

Sở Tiểu Béo bây giờ đã mười tuổi, bắt đầu bước vào tuổi già, không còn hoạt bát hiếu động như trước đây nữa, chơi một lát rất nhanh đã mệt mỏi.

Nhưng mỗi ngày nó vẫn không biết mệt mà chơi cùng Thu Thu như trước, ngược lại Thu Thu cũng không phải một bé trai nghịch ngợm, sau khi về nhà thì ngồi yên chơi cờ, nó nằm ở bên cạnh nhìn, không cẩn thận lại ngủ.

Ngoài ra, cũng giống như lúc Thu Thu đi nhà trẻ trước đây, mỗi ngày nó đều đưa Thu Thu đi học, tan học cũng muốn đi đến đón Thu Thu cùng về.

Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ.

Sở Tấn và Lận Diễm Trần đều có chuyện, nên để cho thư ký Hoài và bảo tiêu đón con trai giúp, dẫn theo Sở Tiểu Béo, chờ ở cửa trường học.

Rất nhiều bạn nhỏ biết Sở Tiểu Béo, còn chào hỏi Sở Tiểu Béo: "Mập mạp, mày lại tới đón Thu Thu về nhà a?"

Sở Tiểu Béo đắc ý kêu gâu gâu.

Thư ký Hoài nhận được một cuộc điện thoại từ công việc

Lúc này, Sở Tiểu Béo như nhận ra được điều gì, quay đầu, nghi hoặc nhìn chằm chằm một chiếc xe cách đó không xa.

Chiếc xe vẫn cứ lái đi.

Sở Tiểu Béo nhìn về hướng đó sủa inh ỏi.

Thư ký Hoài cảm thấy kỳ quái, Sở Tiểu Béo không phải một con chó hung bạo như thế a, tính khí của nó rất dịu ngoan, anh kéo dây dắt chó.

Có lẽ lần đầu tiên trong đời này Sở Tiểu Béo hung mãnh như vậy, nó đột ngột tránh khỏi trói buộc, chạy theo chiếc xe kia, thư ký Hoài căn bản không đuổi kịp.

Cuối cùng thư ký Hoài cũng nhận ra có gì đó không đúng, anh liếc mắt nhìn chiếc xe kia, không có biển số xe, anh vội vàng ghi lại tên chiếc xe và màu sắc.

Chó của ông chủ không biết đã chạy đi đâu, con trai ông chủ cũng không có đón được.

Thu Thu bị bắt cóc.

Nửa giờ sau, lực lượng cảnh sát tìm được Sở Tiểu Béo ở một bờ sông cách đó ba cây số, nó ngã trong vũng máu, nằm thoi thóp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play