Lạc Kim Vũ nghe Cảnh Tư Hàn nói những lời này, đầu tiên là không biết nên khóc hay nên cười, tiếp theo sau mới chú ý tới đứa trẻ to xác này là chống gậy đến, nét mặt còn giả vờ đúng lý hợp tình, tuy dáng đứng thẳng tắp nhưng lại không nghĩ tới ánh mắt hơi tránh né đã bại lộ sự khẩn trương, cô nở nụ cười.
Cảnh Tư Hàn thấy cô cười, khóe miệng độ cung cũng nhịn không được giơ lên, nhưng cũng chưa quên mục đích bản thân đến đây, anh hơi hạ bả vai xuống, giả vờ thở dài nói: "Chỉ có một đêm mà con trai đã bị nói thành của người khác"
Lạc Kim Vũ "À" một tiếng, trong mắt chứa đựng ý cười: "Thì ra là lo lắng cái này sao? Yên tâm, Dương Dương chỉ nhận một người cha là anh thôi, khẳng định sẽ không tin tưởng những lời đồn đó"
Cảnh Tư Hàn bất đắc dĩ mà rũ mắt nhìn cô: "Em biết anh không phải thật sự vì cái này......"
"Ửm? Phải không? Vật rốt cuộc là vì cái gì?" Lạc Kim Vũ nhìn anh chớp chớp mắt, vẻ mặt "Em cái gì cũng không biết".
Hai người nhìn nhau ba giây, thực mau anh đã bị bại trận tới, anh đi về phía trước hai bước tới gần Lạc Kim Vũ, thương lượng: "Nhà cũng trở về, lòng cũng đã tỏ, người ta cũng học theo đuổi ai đó hơn một tháng, không nói một bước thành công, nhưng điều cơ sở nhất chính là danh phận, em có phải cũng nên cho anh hay không?"
Lạc Kim Vũ mỉm cười nhìn anh không nói chuyện.
Cảnh Tư Hàn thấy thế, đơn giản vô lại nắm tay cô, nói thẳng: "Bằng không lại xuất hiện cái gì mà Yến thiếu rồi Dịch thiếu, thật sự là anh một mình nằm ở bệnh viện nghẹn khuất đã chết" Nói đến cuối câu, còn nghiến răng nghiến lợi.
"Ha ha ha ——" Lạc Kim Vũ rốt cuộc phá cười ra tiếng, để mặc Cảnh Tư Hàn nắm tay, hơi ngửa đầu nói với anh: "Em quen thằng nhóc Dịch gia kia lúc đóng bộ điện ảnh 《Trận động đất Ung thành》, chỉ là một câu em nhỏ bé thôi, hôm qua thấy trên mạng chửi em quá trời, nên cố ý ra mặt chống lưng giúp em"
Cảnh Tư Hàn không nặng không nhẹ mà nhéo lòng bàn tay của cô, chỉ cảm thấy bàn tay giống như không có xương, mềm mại ấm áp, làm người không đành buông ra.
Thấy Lạc Kim Vũ cũng không có tránh ra, trong lòng tổng giám đốc Cảnh lâng lâng, lập tức có chút được một tấc lại muốn tiến một thước, hơi "Cậy sủng mà kiêu" tiếp tục truy vấn: "Vậy tam thiếu gia của Yến gia thì sao? Năm trước em mang theo Dương Dương ra ngoài ăn cơm chung với anh ta đó thôi, anh cũng không biết khi nào hai người còn đi cô nhi viện chung nữa kìa"
"Chỉ có hai lần này thôi, thời gian còn lại chưa từng liên lạc qua" Lạc Kim Vũ thấy anh ủy ủy khuất khuất, còn mang theo một chút ghen tuông cảm thấy anh quá đáng yêu cũng thấy buồn cười, đang muốn giải thích, thì di động lại không biết điều mà vang lên.
"Anh vào ngồi đi, có thể là chị Nam gọi, em đi tiếp điện thoại rồi quay lại ngay" Cô xoay người đi hai bước, lại quay đầu nhìn chân anh, hỏi: "Một mình anh có thể tự vào được không?"
Cảnh Tư Hàn thật sự muốn giả bộ đi không nổi, nhưng lòng tự trọng của đàn ông ngăn anh lại. Huống chi là lần đầu tới cửa "muốn danh phận", tổng giám đốc Cảnh nhớ lại bản thân từng lấy cớ "không cử" để vào ở, rốt cuộc cũng cảm thấy ngượng ngùng, tai đỏ rực, vun bàn tay lên, nói: "Không thành vấn đề, vốn dĩ cũng đã bắt đầu luyện tập cơ bắp, em đi tiếp điện thoại đi."
Lạc Kim Vũ trở lại phòng ngủ cầm lấy di động, vừa thấy, phát hiện người gọi đến không phải Thịnh Nam, mà là Yến Thanh.
Mới từ miệng Dịch Thiên Hữu biết được tin, Lạc Kim Vũ do dự một chút, vẫn là nhấn nghe, đi ra ngoài phòng khách, nói: "Đạo diễn Yến, tôi còn chưa kịp gọi điện thoại cảm ơn anh về chuyện tối hôm qua, Thiên Hựu đã nói với tôi rồi, là anh dạy thằng bé làm như vậy để làm rối loạn sự chú ý của mọi người."
Cảnh Tư Hàn đã tới sô pha, đang muốn ngồi xuống, nghe thấy "đạo diễn Yến" ;ỗ tai không khỏi nhễnh lên, giống như một chú cún biết chủ nhân sắp cho ăn, lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Lạc Kim Vũ, ánh mắt không tiếng động lên án.
Nói tốt không có liên lạc đâu?
Lạc Kim Vũ trong lòng thấy ngọt ngào, dùng ánh mắt ý bảo anh ngồi xuống trước, sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
"Không liên lạc trước với em đã tự chủ trương, em không trách anh đã tốt rồi." Giọng Yến Thanh trước sau như một vẫn thanh lãnh, giọng điệu rất hòa hoãn, còn mang theo một chút dịu dàng.
"Hai người cũng là muốn giải vây dùm tôi, làm sao tôi dám trách?" Lạc Kim Vũ khách sáo một câu, tiếp theo nói chuyện phiếm, nói: "Nhưng thật ra lại dọa quản lý của tôi phát khóc, bộ phận PR phải xé bỏ hai ba bản thảo, mới vừa rồi còn quản lý của tôi còn gọi điện oán giận, nói sau này có muốn làm cái gì thì phải thương lượng trước với chị ấy, đỡ phải nhọc lòng suy nghĩ kế sách này lại lòi ra chuyện khác."
Cô không nói dối, Trì Việt có đội ngũ PR giải quyết mấy vấn đề này, ngay cả chị Nam cũng đã có đối sách, nếu người khác lén can thiệp quá nhiều, ngược lại sẽ làm công việc của bộ phận PR càng rắc rối phức tạp hơn. Chỉ là nói là nói như vậy, chủ yếu là nói làm sao để đối phương thấy cô không có tình ý gì với người ta.
Đồng thời cô còn riêng đặc biệt tới đã liên lạc với Dịch Thiên Hựu, nhiêu đó cũng đủ nói rõ cho anh ta biết, thật ra cũng coi như là uyển chuyển từ chối Yến Thanh thôi.
Yến Thanh đương nhiên nghe rõ ý của cô, bên kia truyền đến một trận im lặng ngắn ngủi.
Lạc Kim Vũ thầm nghĩ, nói chuyện cùng người thông minh chính là tốt ở điểm này, dù cô nói vòng vo tam quốc, người ta cũng là nghe xong sẽ hiểu ngay, hai bên đều không cần quá xấu hổ.
Nhưng cô đã quá xem nhẹ thái độ cùng kiên trì của Yến Thanh.
"Là anh không nghĩ tới chuyện này, ngượng ngùng, cho em thêm phiền toái." Yến Thanh cũng không có bởi vì cô uyển chuyển từ chối mà lựa chọn tự động rút lui, rất nhanh, anh đã điều chỉnh giọng nói: "Vậy lần tới nếu em gặp được vấn đề gì, hay có cái gì yêu cầu giúp đỡ, cứ việc liên lạc với anh, anh hy vọng bản thân sẽ có cơ hội giúp em"
"......" Lạc Kim Vũ im lặng chớp mắt, giương mắt nhìn Cảnh Tư Hàn ghen tuông, nhíu mày, miệng lại nói: "Đạo diễn Yến, thật ra......"
Nhưng Yến Thanh lại kết thúc cuộc nói chuyện này trước, chỉ là lời nói mười phần ám chỉ: "Kim Vũ, hiện tại đừng vội cự tuyệt anh, có một số việc không cần quyết định quá sớm, có lẽ qua không bao lâu em sẽ cần tới thì sao?"
"Ai biết tương lai rốt cuộc sẽ thế nào đâu? Lựa chọn càng nhiều, khả năng có được mới càng nhiều, không phải sao? Hiện tại anh có chút việc, tạm thời không nói chuyện với em được nữa, chờ em có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm, kêu luôn thằng nhóc Thiên Hựu."
Lạc Kim Vũ muốn nói đều bị đổ trở về, chỉ có thể theo đối phương nói "Tạm biệt".
Cắt đứt điện thoại, cô quay đầu đã nhìn thấy ánh mắt "Ai oán" của Cảnh Tư Hàn.
"Giúp cái gì mà giúp? Chỉ kém không nói trắng ra là không muốn buông tay theo đuổi em thôi."
Bởi vì khoảng cách khá gần, Cảnh Tư Hàn vãnh tai cũng nghe thấy, cũng nghe rõ câu cuối cùng của Yến Thanh.
"Tổng cộng chỉ gặp mặt hai lần, mùng hai tại cô nhi viện lần đó, em chỉ là đi thăm mấy đứa nhỏ ở đó thôi, làm một vài chuyện cho bọn nhỏ....."
Lạc Kim Vũ khó mà nói nguyên nhân tại sao bản thân cô lại quan tâm đến cô nhi viện, đành dùng thân thế của nguyên chủ, nói: "Vân Tú Mẫn nói, người kia ở Lạc gia đổi em rồi vứt bỏ con gái bà ta, nói em là một đứa nhỏ vừa sinh ra đã bị ba mẹ vứt bỏ ở trước cửa bệnh viện, thế con gái bà ta hưởng thụ cuộc sống vốn không nên thuộc về em......"
"Bà ta nói láo" Cảnh Tư Hàn tức giận đánh gãy lời nói của cô: "Em không có cướp đoạt cuộc sống hay hạnh phúc của ai hết, bà ta còn không biết xấu hổ mà nói ra? Nếu không phải bà ta, năm đó sao em lại phải......"
Lạc Kim Vũ vội vàng giơ tay ngăn lại anh, tiếp tục nói tiếp, đỡ phải anh càng nói càng giận, tiếp theo giải thích, nói: "Em chỉ nói một chút thôi mà, cũng đâu có đồng ý với bà ta. Em chỉ là muốn nói cho anh biết nguyên nhân em đến cô nhi viện, là vì giúp mấy đứa nhỏ có hoàn cảnh tương tự với em. Có thể ở bên cạnh cha mẹ khỏe mạnh vui sướng lớn lên càng tốt, nhưng nếu bất hạnh, không có cơ hội này, ít nhất ở trong phạm vi năng lực của mình, em hy vọng làm một chút việc để cho bọn nhỏ có thể trải qua cuộc sống này tốt hơn một chút."
Cảnh Tư Hàn nhìn đôi mắt chân thành cùng khóe miệng hơi hơi nhêch lên của cô, mím môi, cầm tay Lạc Kim Vũ, nhẹ giọng hỏi: "Em...... Muốn tìm cha mẹ của mình không?"
Nói xong, anh nhìn chăm chú vào gương mặt Lạc Kim Vũ, không muốn bỏ qua bất luận một biểu tình rất nhỏ của cô.
Lạc Kim Vũ nghĩ nghĩ, trả lời: "Nói thật, không nghĩ tới. Nếu năm đó bọn họ không phải nguyện ý từ bỏ em, hẳn là vẫn sẽ đi tìm kiếm em? Một thành phố nhỏ như vậy, thật sự muốn tìm muốn hỏi, cũng có thể được đến một chút tin tức. Nếu không phải, đã trôi qua nhiều năm như vậy, em tùy tiện tìm đến cửa chẳng phải là quấy rầy cuộc sống yên ổn hiện tại của bọn họ sao?"
"Bọn họ không nhất định không đi tìm em, có lẽ chỉ là do năng lực có hạn, lại có lẽ còn có nguyên nhân khác" Cảnh Tư Hàn nhìn cô, dịu dàng nói: "Nếu em muốn, anh có thể......"
"Em thật sự không để ý mà" Lạc Kim Vũ cười đánh gãy lời anh: "Hiện tại em sống rất tốt, chuyện quá khứ em thật sự không để ý lắm"
Lạc Kim Vũ nói những lời này xác thật là xuất phát từ bản tâm, cô cảm thấy cha mẹ nguyên chủ đại khái là chủ động từ bỏ, bằng không nhiều năm như vậy một chút tin tức đều không có?
Nguyên chủ đã hoàn toàn tiêu tán khỏi thế gian này, cô chỉ là một người ngoài, không có tư cách xen vào những chuyện đó, cho dù tìm được thì sao, là lỗi của bọn họ nên cuộc đời nguyên chủ mới thảm như vậy.
Cảnh Tư Hàn không quá tự tin có thể phân biệt những lời này của Lạc Kim Vũ là thật hay giả, rốt cuộc cô là một diễn viên, còn là một diễn viên chuyên về kỹ thuật diễn.
Anh chỉ là nhớ tới lúc ấy, thời điểm anh nói với cô Vân Tú Mẫn không phải là mẹ ruột của cô, gương mặt cô đầy nước mắt. Còn có sân thượng, lúc cô ngửi được mùi thuốc lá của anh, vừa rơi lệ vừa mông lung vì men say mà ôm chầm anh khóc kêu "Ba ba". Cho nên anh cảm thấy Lạc Kim Vũ rất tha thiết hai chữ " cha mẹ" này, không giống biểu hiện không quan tâm như giờ phút này của cô. Anh có lén lút điều tra, tuy rằng còn chưa có tin tức chính xác, nhưng cũng có một chút tin vụn vặt, vừa rồi cũng là nhân tiện thử thái độ của Lạc Kim Vũ một chút.
"Ba mẹ anh hiện tại thương em còn nhiều hơn so với anh" Cảnh Tư Hàn vui đùa nói một câu, tiếp theo sau nắm chặt tay cô hơn, anh nhìn thẳng vào trong ánh mắt Lạc Kim Vũ, nghiêm túc nói: "Hơn nữa, em còn có anh."
Anh thầm nghĩ, nếu kết quả điều tra tốt đẹp, thì sẽ nói cho Lạc Kim Vũ, muốn làm như thế nào thì tùy vào quyết định của bản thân cô. Nếu không tốt, thì coi như giải đáp sự tò mò của bản thân.
Em còn có anh.
Những lời này dừng ở trong tai, cũng dừng ở trong lòng Lạc Kim Vũ.
Lạc Kim Vũ nhớ tới cái ngày Dương Dương xảy ra chuyện, người đàn ông này chật vật mà đứng ở trước mặt cô nói "Đừng sợ, anh ở đây", nhớ tới lúc anh đõ ỗ tai tỏ tình với cô, cũng nhớ tới lúc nửa đêm giao thừa, anh mạo hiểm gió tuyết đến đưa nhân sủi cảo, sau đó kéo tay áo nhào vào phòng bếp bận rộn nấu nướng......
Cô không phủ nhận, trải qua từng đó thời gian mà cô nói không động lòng là nói dối, nguyên nhân không phải xuất phát từ tình huống Cảnh Tư Hàn là ba của Dương Dương, mà là vì hành động của anh làm rung động trái tim cô, trái tim cô là bằng máu bằng thịt, cũng có lúc yếu đuối muốn dựa vào bờ vai ai đó.
Cô muốn có một mối tình nghiêm túc lâu dài, muốn nếm thử ở chung với người mình yêu.
"Không phải anh nói anh tới đây là muốn danh phận sao?" Lạc Kim Vũ đột nhiên đánh vỡ sự im lặng, không ra dự kiến, cảm giác được cơ thể của người nào đó đột nhiên cứng đờ.
"A, cái này......" Đề tài đột nhiên chuyển biến, Cảnh Tư Hàn chưa có chuẩn bị tốt tâm lý, trong lòng căng thẳng bồn chồn, lập tức nói lắp.
Lạc Kim Vũ nhìn anh, nghiêm túc nói: "Ở lòng em, địa vị của anh hoàn toàn khác với Yến Thanh, cùng Thiên Hựu."
"Khác, khác chỗ nào?" Cảnh Tư Hàn ngơ ngẩn mà hỏi lại một câu, hỏi xong mới cảm thấy bản thân có chút ngốc.
Lạc Kim Vũ giống như rất thích nhìn thấy anh như vậy, cong lên khóe môi xinh đẹp cười, tay phải đột nhiên ấn ở trên đùi anh, dùng sức hướng lên trên, ngửa đầu ở hôn nhẹ một cái lên đôi môi của người nào đó.
"Khác như vầy." Cô nói xong, tự cười, sau đó nói tiếp: "Em không biết anh có phải là người vẫn luôn ở cạnh em hay không? Em cũng không biết tương lai anh có còn giữ mãi tình cảm này với am hay không? Nhưng em nghĩ, chúng ta có thể thử một lần."
Cảnh Tư Hàn ngơ ngác mà nhìn đôi môi đang khẽ nhúc nhích của Lạc Kim Vũ, thẳng đến khi cô nàng nói cho hết lời, hai giây sau mới phản ứng, thứ mềm mềm ấm ấm mới vừa chạm vào môi mình là cái gì, lại đại biểu cái gì.
Thỏa mãn cùng mừng như điên nháy mắt lấp đầy trái tim anh.
Lạc Kim Vũ nói xong cũng hơi đỏ mặt, hơi rũ mí mắt, tầm mắt dừng ở giữa cằm cùng cổ của anh. Cô đang muốn lấy cớ rót nước đứng dậy rời đi trong chốc lát, giây tiếp theo đã bị một bàn tay ấm áp ôm lấy eo.
Hơi thở giống đực nháy mắt đoạt lấy hô hấp của cô, cô có chút không thích ứng, muốn cử động cơ thể, nhưng cổ cùng eo đã bị bàn tay to kiềm chặt, kéo cô lại gần cơ thể của chủ nhân nó.
Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước kia của cô so sánh với hiện tại quả thực chính là trò trẻ con, sau đó dưới sự uy mãnh cùng những đòn tấn công liên tiếp của đối phương, cuối cùng bại trận rút lui ý nghĩ giẫy dụa, rồi cô cũng thuận theo mà mở ra miệng chào đón sự xâm lược đầy dã man của ai đó.
Rõ ràng cách quần áo, Lạc Kim Vũ lại cảm giác lòng bàn tay của Cảnh Tư Hàn nóng bỏng da, như là muốn để lại vết bỏng ở trên người cô. Toàn thân cô mềm oạt, hai tay chậm rãi hướng về phía trước, câu lấy cổ Cảnh Tư Hàn, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm bản thân không bị trượt ngã.
Hơi thở đầy lửa nóng bao trùm ở môi lưỡi đang dây dưa đan xoắn vào nhau, Lạc Kim Vũ cảm thấy bản thân dường như có thể nghe được tiếng tim đập cổ động vang lên giữa hai người, nhất thời thế nhưng không phân biệt rõ rốt cuộc là của cô hay là Cảnh Tư Hàn.
Đầu lưỡi của anh đảo khắp vòm miệng cô, thậm chí đầu lưỡi của cô anh cũng không tha, anh quấn quýt đầu lưỡi của cô, rồi thả ra, mut cánh môi trên, rồi mut cánh môi dưới, chưa đã thèm mà tiếp tục cu0n lấy đầu lu0i của Lạc Kim Vũ, cùng nhay nhảy múa, anh mang cho cô từng đợt tê dại, không cách nào hình dung được, cô bị hôn đến mơ mơ màng màng, lại nghe được Cảnh Tư Hàn nỉ non lời thề ở giữa cánh môi:
"Anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh em, vĩnh viễn."
Hết chương 98
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT