Thật ra Lạc Kim Vũ đã nghĩ kỹ,《 Về nhà 》 qua không bao lâu sẽ khởi động máy, trước khi tiến vào đoàn phim, cô sẽ nói chuyện rõ ràng nghiêm túc với Cảnh mẹ việc mang theo Cảnh Gia Dịch cùng rời khỏi Cảnh gia.
Trong thời gian qua cô trốn tránh tốn quá nhiều thời gian, cảm thấy nói hết mọi chuyện sau đó yên tâm tiến vào giai đoạn đóng phim, để hai bên có một đoạn thời gian giảm xóc, đợi quay xong, cô có thể chính thức dọn khỏi Cảnh gia.
Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy hành động của Vân Tú Mẫn, cô quyết định tốc chiến tốc thắng, để tránh đêm dài lắm mộng, kéo dài thời gian.
"Con nói đi" Cảnh mẹ nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Lạc Kim Vũ, cổ vũ cô nói tiếp.
Lạc Kim Vũ nhìn thoáng qua Cảnh Gia Dịch đang ngồi chơi xe điều khiển ở khu vui chơi của bé, giọng nói theo bản năng nhỏ hon bình thường: "Mẹ, mấy năm gần đây....., thật sự vô cùng cảm ơn sự bao dung chăm sóc của mẹ cùng ba cho tới nay. Mặc dù năm đó con xác thật đã làm chuyện sai trái, ba mẹ cũngkhông có bởi vì vậy mà xem thường con, ngược lại cho con rất nhiều ấm áp."
"Thiệt tình đổi thiệt tình, con đối với chúng ta ra sao, chúng ta đều xem ở trong mắt hiểu ở trong lòng. Chuyện của mấy người trẻ tuổi tụi con, ba mẹ quản không được, nhưng tình cảm giữa mẹ và con cũng sẽ không bởi vì vậy mà thay đổi, đây là hai chuyện khác nhau." Cảnh mẹ trước sau như một vẫn luôn ôn hòa.
Lạc Kim Vũ cũng nghĩ như vậy, cô đối xử khách sáo với Cảnh Tư Hàn, nhưng lại nguyện ý dùng thiệt tình đối đãi hai vị người lớn lương thiện này. Cô hít sâu một hơi, nhìn Cảnh mẹ, trong mắt tràn ngập tình cảm chân thành, nói:
"Chỉ cần mẹ không chê, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, con đều nguyện ý ~ vĩnh viễn kêu mẹ một tiếng mẹ. Con đã từng làm quá nhiều chuyện sai trái, làm ba mẹ buồn lòng, cũng từ bỏ quá nhiều cơ hội chuộc lỗi. Suốt một đoạn thời gian dài con cũng không phát hiện ra sai lầm của mình"
"Nhưng, hiện tại con rốt cuộc cũng đã suy nghĩ cẩn thận, trước kia nhìn nhận mọi chuyện quá mức ngây thơ, theo đuổi quá mức cuồng loạn, dần dần cũng quên mất mục đích ban đầu. Con cố chấp muốn đem bản thân mạnh mẽ nhét vào trong cuộc đời người khác, lại không có suy xét đối phương có nghĩ muốn hay không......????"
Cảnh mẹ ngẩn ra, nghe đến đó bà đã đoán được tám chín phần Lạc Kim Vũ muốn nói cái gì. Thật ra, trong khoảng thời gian này, bà đã sớm có dự cảm, chỉ là không nghĩ cái ngày này lại đến nhanh như vậy, trong lòng bà có chút hụt hẫng: "Kim Vũ, con......"
"Mẹ, trước hết hãy nghe con nói xong."
Lạc Kim Vũ đánh gãy Cảnh mẹ, tiếp tục nói:
"Thật ra, con vẫn luôn biết thân phận của con ở Cảnh gia rất xấu hổ, trước kia con cho rằng chỉ cần nhịn một chút, chờ một chút, chờ anh ấy quên đi chuyện không vui lúc ban đầu, nhìn thấy mặt tốt trong con, có lẽ có thể tiếp thu con thì sao? Đến lúc đó con thật sự sẽ trở thành một phần tử trong gia đình ấm áp này"
"Nhưng con quên mất, trên đời này, luôn có những việc vĩnh viễn đều đợi không được. Nhưng cũng may, con cũng chờ tới một lễ vật khác, một sinh mạng bé bổng đã đến trong đời con."
Nói tới đây, Lạc Kim Vũ lại nhìn thoáng qua Cảnh Gia Dịch, bé giống như tâm linh tương thông, cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô, giòn thanh hô một câu "Mommy", Cô nhìn con trai cười cười: "Ừm, con hãy ngoan ngoãn chơi trước đi, đợi một lát mommy đến chơi với con."
"Dạ" Cảnh Gia Dịch cười tủm tỉm trả lời.
Lạc Kim Vũ thu hồi tầm mắt, khóe miệng ngậm ý cười tất cả đều rút đi, cô thấp giọng nói:
"Lần trước, mẹ có còn nhớ con đi chung với mẹ tham dự tiệc tối tại Lý gia? Dương Dương giữa đường xảy ra chuyện..... Bởi vì thân phận của con, nên bé bị người ta chỉ thẳng vào mũi mắng hai tiếng "con hoang". Suốt đêm hôm đó, con không thể nào đi vào giấc ngủ"
"Năm đó...... Con không biết tự ái..... Hiện tại lại trở thành cái tiếng để sỉ nhục Dương Dương. Bây giờ tuổi của bé còn nhỏ, chỉ biết ngây thơ hỏi con, " mommy, con riêng ngoài giá thú là cái gì?" Thằng bé còn chưa hiểu rõ sự nhục nhã cùng ác ý sau những câu chữ đó, nhưng một ngày nào đó thằng bé sẽ hiểu, sẽ trách con....."
"Con không muốn thằng bé treo cái danh tiếng đầy sỉ nhục đó ở trên lưng cả đời, bị các bạn cùng trang lứa khi dễ, xa lánh mà lớn lên. Nếu tiếp tục ở lại Cảnh gia, đây là đều không thể tránh khỏi"
Cảnh mẹ nhìn cô gái gương mặt đầy nước mắt ủy khuất trước mắt mình, trong lòng cũng chua xót. Bà muốn nói, sẽ không, Dương Dương là trưởng tôn của Cảnh gia, mọi người đều thừa nhận. Chỉ cần Cảnh gia còn ở, tại Du Thành này, sẽ không có một ai dám làm trò nói như vậy.
Nhưng nói ra thì lại như thế nào? Chỉ cần ở trong cái giai cấp này, dù trước mặt mình giả vờ cười nói lấy lòng, thì sau lưng đồn đãi vớ vẩn là đều không tránh được.
"Con tự hỏi rất lâu....., chỉ có mang theo Dương Dương rời đi, bé mới có thể rời khỏi những lời thị phi, bình bình an an, vui sướng hạnh phúc lớn lên đi" Lạc Kim Vũ lảng tránh tầm mắt của Cảnh mẹ, rũ xuống đôi mắt.
Cảnh mẹ từng cho rằng, mặc dù Lạc Kim Vũ muốn rời khỏi, cũng sẽ để Dương Dương lại. Rốt cuộc cô mới có hai mươi mấy tuổi, còn trẻ như vậy, cho dù cô muốn phát triển sự nghiệp của bản thân, hay là một lần nữa tìm một người sống hạnh phúc về sau, mang theo một đứa trẻ không phải là gánh nặng hay sao?
"Kim Vũ, con đã suy nghĩ thật cẩn thận chưa? Con còn trẻ như vậy, tương lai nếu gặp đúng người, bọn con rất có khả năng sẽ có thêm nhiều con cái, đến lúc đó...... Dương Dương......"
Cảnh mẹ cũng lo lắng cho tình cảnh của Cảnh Gia Dịch, nếu tương lai Lạc Kim Vũ có những đứa con khác, người chồng trong tuong lai của con bé thật sự có thể đối xử bình đẳng với con riêng của vợ sao? Bà nhất thời sốt ruột, lại không nghĩ đến, thật ra Cảnh Gia Dịch ở lại Cảnh gia, cũng sẽ gặp phải tình huống tương tự như vậy.
Lạc Kim Vũ lắc đầu, hỏi lại: "Ba của Dương Dương trong tương lai khẳng định sẽ gặp được tình cảm chân thành, đến lúc đó bọn họ sẽ có tình yêu kết tinh, là đứa con được cha mẹ mong đợi. Nếu Dương Dương ở lại, tới lúc đó....., bé nên làm cái gì bây giờ đâu? Lúc đó, tình cảnh của bé mới thật sự khó khăn"
Cảnh mẹ nhất thời nghẹn lời, không nói đến suy nghĩ của Cảnh Tư Hàn, bà vẫn luôn hy vọng Cảnh Tư Hàn có thể sớm ngày lập gia đình, nhưng theo như lời Lạc Kim Vũ nói. Nếu tương lai bà có những đứa cháu khác, liệu bà có thể bảo đảm bản thân sẽ không thiên vị, nhưng những người khác thì sao? Con trai của bà cùng con dâu tương lai có thể làm được sao?
Lạc Kim Vũ thấy bà hốt hoảng, biết bà cũng đã nghĩ đến, lại bò củi vào đống lửa, nói: "Mà con....., đã quá thất vọng chờ mong vào chuyện tình cảm, cả đời này con có Dương Dương là đủ rồi, con sẽ đem tất cả tình yêu đều dành cho bé, tuyệt đối sẽ không làm bé chịu ủy khuất"
Cô nói như vậy, kỳ thật cũng là ẩn ý muốn tranh thủ đồng tình mà thôi.
Tuy rằng năm đó con tiếp cận con trai của mẹ vi mục đích không tốt đẹp cho mấy, nhưng mấy năm nay con chịu lạnh nhạt cũng nếm tới rồi khổ sở. Bởi vì con trai của mẹ, đã làm tim con xé rách đau đớn, cũng hoàn toàn mất đi sự chờ mong về tình yêu. Con sẽ một thân một mình nuôi thằng bé đến lúc trưởng thành, mong mẹ hiểu và thông cảm cho con, xin mẹ hãy chấp nhận yêu cầu ích kỷ này của con đi.
Lạc Kim Vũ biết, cô như vậy thật ra là đem lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Rốt cuộc trải qua khoảng thời gian ở chung này, cô hiểu biết phẩm tính cùng cách làm người của Cảnh mẹ. Mặc dù cô không ám chỉ bản thân là người bị hại trong đoạn tình cảm này, Cảnh mẹ cũng sẽ thận trọng suy xét. Nhưng cô vẫn nắm chắc 100% là đã nói động đến đối phương.
Cảnh mẹ đương nhiên có thể nghe hiểu ý ngầm của cô, bà sống đến từng tuổi này, sao lại không biết ai đúng ai sai. Tình yêu nam nữ không có đúng sai, Lạc Kim Vũ sai chỉ là dùng sai phương pháp. Cho nên con bé cũng đã vì sự lựa chọn đó mà trả giá khá đắt, yêu mà không thể, cầu mà không được.
"Haizzzz....."
Cảnh mẹ thở dài thật mạnh, thật dài mà than ra một hơi, bà dịu dàng nói:
"Thật ra, cho dù tương lai như thế nào, mẹ bảo đảm sẽ đối xử với Dương Dương giống như hiện tại, thằng bé là ta cháu đích tôn của mẹ, ai cũng không thể thay thế được địa vị của thằng bé trong lòng mẹ. Nhưng mẹ cũng là một người mẹ, mẹ có thể lý giải suy nghĩ của con"
"Con cái luôn mang theo ở bên cạnh mới có thể yên tâm. Nếu đây là quyết định sau khi đã suy nghĩ thật cẩn thận của con, mẹ sẽ không nói thêm điều gì nữa. Chỉ là....., con đã sắp xếp tốt hết mọi chuyện chưa? Dọn ra ngoài ở chỗ nào? Khi con đi đóng phim Dương Dương làm sao? Mẹ con giữ hay là đem đến cho mẹ giữ? Còn nữa chuyển nhà có yêu cầu hỗ trợ gì không? Mẹ...... Sau này ba mẹ còn có thể tới thăm thằng bé được không?"
Lạc Kim Vũ không ngờ Cảnh mẹ có thể thông cảm cho cô nhanh đến như vậy, mà thậm chí còn suy nghĩ dùm cô những chuyện vặt như vậy, nghe câu cuối cùng của bà....., cô đau đớn chạnh lòng.
Nếu Lạc Kim Vũ cho rằng rời xa Cảnh gia mới là lựa chọn tốt nhất, bà cũng nguyện ý tôn trọng.
Lạc Kim Vũ vì sự quan tâm vô tư từ trưởng bối cùng sự bao dung, nhượng bộ của Cảnh mẹ làm cảm động, trong tíc tắc, nước mắt đã rớt xuống. Nếu nói từ lúc ban đầu, những lời này đã nghĩ sẵn trong đầu, nhưng những lời kế tiếp lại đều phát ra từ sâu tận trong lòng:
"Mẹ, con biết mẹ rất thương yêu Dương Dương, mẹ yên tâm, cho dù con mang Dương Dương rời khỏi Cảnh gia, mẹ vĩnh viễn là bà nội của Dương Dương. Mẹ xem con là con gái, con cũng là thật lòng xem mẹ như mẹ ruột, chỉ cần mẹ không chê....., con nguyện ý trở thành con gái của hai người, sẻ tận hiếu ~ kính trọng mẹ và ba"
Hốc mắt của Cảnh mẹ cũng cay xè, bà mở ra đôi tay kéo Lạc Kim Vũ vào trong lòng, mềm nhẹ vỗ vỗ sau lưng cô, giọng nghẹn ngào, nói: "Được, mẹ bằng lòng, cả đời này mẹ chỉ có một đứa con trai là Tư Hàn, hiện giờ nhân duyên đan xen lại thêm một cô con gái, rất tốt nha......"
Qua một hồi lâu, hai người mới bình phục tâm tình, Cảnh mẹ lại hỏi kỹ càng chuyện sau khi rời khỏi Cảnh gia.
Lạc Kim Vũ tính quay xon 《 Về nhà 》mới đi, hiện tại bởi vì Vân Tú Mẫn nên nhanh chóng thúc đẩy kế hoạch, mọi chuyện chỉ trong kế hoạch còn chưa bắt tay vào làm, trước mắt cô cứ đem kế hoạch cùng tính toán của mình nói ra với Cảnh mẹ:
"Gần đây con có quay mấy bộ phim, cũng để dành được một ít tiền, sau khi ký hợp đồng với công ty quản lý cũng sẽ có một chút kinh phí sinh hoạt hằng ngày, chắc trong hai tuần này..... sẽ dọn đi"
"Nhanh như vậy sao......???" Cảnh mẹ nghe xong, lại thở dài một tiếng.
Lạc Kim Vũ cũng biết bản thân đột nhiên nói như vậy sẽ làm Cảnh mẹ bới rối, có chút áy náy, nói: "Sau này con sẽ thường xuyên dẫn Dương Dương trở về thăm ba mẹ, hơn nữa công việc của con cũng khá đặc biệt, không chừng trong tương lai còn nhờ mẹ giúp con chăm sóc thằng bé dài dài nữa là, mẹ không chê con làm phiền mẹ chứ?."
Cảnh mẹ miễn cưỡng tươi cười, tuy rằng bà có thể lý giải cũng tôn trọng quyết định của Lạc Kim Vũ, nhưng Cảnh Gia Dịch chung quy là bà từ nhỏ nhìn đến lớn là đứa cháu ngoan, khó tránh vẫn có chút mất mát. Bà gật đầu "Ừ" một tiếng, dùng khăn giấy lau đi nước mắt, đứng lên nói: "Mẹ đi coi Dương Dương đang làm gì."
Lạc Kim Vũ nhìn bóng dáng Cảnh mẹ mệt mỏi, trong lòng cũng cảm thấy khó chịu. Nhưng cô biết, rời đi mới có thể thay đổi tương lai cùng vận mệnh của Cảnh Gia Dịch, mà đối với cha mẹ Cảnh..... Cô cũng chỉ có thể hiếu kính nhiều một chút để hồi báo tấm lòng hai người dành cho cô với con trai.
Nếu đã nói rõ, Lạc Kim Vũ lập tức hành động bước tiếp theo, trước tiên phải mua di động, mấy ngày nay không có liên lạc với ai, cũng không biết có bỏ cuộc gọi quan trọng nào không, chuyện người quản lý cao cấp không biết có thỏa mãn điều kiện cô đưa ra hay không?
Vốn dĩ Lạc Kim Vũ tính toán ăn xong cơm trưa dỗ Cảnh Gia Dịch ngủ, sau đó ra cửa làm ngoài mua đồ, thì chuyển phát nhanh đưa tới một bộ di động, tên người gửi bưu kiện là ~~~ Cảnh Tư Hàn.
Lạc Kim Vũ quả thực hoài nghi nhân viên đưa sai địa chỉ, trước khi ký còn luôn miệng hỏi xác nhận nhân viên chuyển phát nhanh: "Cậu xác định là gửi cho tôi?"
Anh chàng chuyển phát nhanh cười nói: "Đúng vậy, cô xem, phần người nhận điền tên Lạc Kim Vũ, địa chỉ cũng chính xác, chính là gửi cho Lạc tiểu thư đây, sẽ không sai"
Lạc Kim Vũ ký tên, tiễn nhân viên chuyển phát nhanh đi, mở hộp lấy di động ra xem, phát hiện giống y chang điện thoại mà cô từng mượn Cảnh Tư Hàn, là mã hiệu sản phẩm mới nhất trong đợi phát hành sáu tháng cuối năm, chỉ là màu sắc không giống nhau.
Của cô là màu hồng nhạt, còn anh ta là màu đen.
{*Chu choa, má ơi! Điện thoại cặp kìa ~(≧▽≦)/~ }
Nàng ấn lượng di động, nhìn đến tín hiệu biểu hiện đã trang bị SIM tạp, không khỏi giơ giơ lên mi.
Bị cho rằng uống lộn thuốc Cảnh tổng giám đốc đang tận sức khai quật tin bát quái từ thằng ban tốt Quân Trì ~ thông điện thoại.
*Bát quái: tin vịt, tin lề đường, nói chung là nhiều chuyện ngồi lê đôi mách.
"Công ty sắp phá sản rồi hả? Cho nên mới nhàn nhã như vậy?"
"Miệng quạ đen. Bởi vì công ty hoạt động suông sẽ êm đẹp, tao mới có thời gian nhàn nha mậy"
Quân Trì khoe khoang, nói: "Hơn nữa tao tìm mày không phải cũng là bàn chuyện công việc sao? Chuyện có liên quan đến Lạc tiểu thư, tao liên lạc với người ta không được, đương nhiên cũng chỉ có thể hỏi thông qua mày"
"Rốt cuộc mày chính là anh hùng thời nay nha, vun tay ném bạc triệu, mở miệng kêu xe cảnh sát mở đường, nhảy xuống biển cứu mỹ nhân, chặc chặc chặc, tao quen mày lâu rồi mà không biết mày có máu anh hùng đó"
Cảnh Tư Hàn khóe mắt nhảy dựng, biết Tô Kiệt đã tám chuyện cùng thứ này rồi, anh hỏi: "Mày không biết số điện thoại nhà tao hả?"
"Mày nghĩ sao vậy? Lạc tiểu thư chỉ để lại số di động để liên lạc, tao mò sang Cảnh trạch không phải sẽ bại lộ mọi việc sao? Nghĩ đến biểu tình sau này Lạc tiểu thư phát hiện tao chính là Boss thì..... Hehehe, mày không cảm thấy rất thú vị sao?"
"Không cảm thấy." Cảnh Tư Hàn vô tình mà nói thẳng đáp án, nghĩ nghĩ lại nói: "Mày chờ hai ngày đi, cô ấy còn bệnh trong người"
Quân Trì nghe xong, ở bên kia miệng thiếu điều chửi thề.
Cảnh Tư Hàn nói xong cũng cảm thấy những lời này hơi thân mật, nhất thời có chút xấu hổ, ngược lại Quân Trì bắt đầu nói đến chính sự: "Cũng không phải không được, chỉ là tao đã sắp xếp quản lý cho cô ấy, hai ngày nay vừa vặn có thời gian, nếu bỏ lỡ, chắc lại phải chờ đến nửa tháng sau"
"Tao đang xử lý một chút việc, tối nay mày gọi lại cho tao rồi bàn tiếp" Cảnh Tư Hàn cắt đứt điện thoại, ấn nút nội tuyến......
Vì thế, hai tiếng sau, Lạc Kim Vũ nhận được một smart phone mới nhất thị trường.
Cô kết nối mạng, nhập lại số điện thoại liên lạc của mọi người, lại download phần mềm thường dùng, đang chuẩn bị liên lạc với Trì Việt hỏi tình huống quản lý, thì đã nhận được điện thoại trừ đối phương trước.
Đối phương khách khí, tỏ vẻ công ty sau khi biết yêu cầu của cô, cố ý giúp cô liên hệ với một quản lý cấp A, nhưng người quản lý đó tạm thời vẫn chưa gật đầu, chỉ đồng ý gặp mặt cô mới quyết định sau. Nhưng hai ngày sau sẽ mang theo nghệ sĩ ra nước ngoại tham gia triển lãm phim, cho nên hỏi cô hai ngày này có thời gian gặp mặt hay không?
Lạc Kim Vũ đang nghe tin người quản lỳ này còn mang một nghệ sĩ thì nhíu nhíu mày, nhưng cô cũng rõ ràng, lấy địa vị hiện tại của cô, cho dù cô nguyện ý nhượng lại tỉ lệ phần trăm, tiền cũng sẽ không cao bao nhiêu. Đương nhiên so ra kém với những nghệ sĩ đã có tên tuổi khác.
Một quản lý có đắng cấp cao sẽ không phí thời gian giúp một người không có năng lực, còn tài nguyên như thế nào phân phối, thì phải xem ánh mắt của quản lý cùng với con đường phát triển trong tương lai của bản thân cô.
Đã ước định thời gian gặp mặt vào ngày mai, Lạc Kim Vũ cắt đứt điện thoại, cô ngẩng đầu nhìn hai bà cháu đang ngồi chơi cách đó không xa, trong lòng cảm giác khó thở, vừa hy vọng thời gian có thể trôi qua chậm một chút, cũng hy vọng có thể mau một chút.
Đồng thời, cô cũng không biết phải giải thích như thế nào cho bé hiểu. Những lời nói sử dụng trước mặt Cảnh mẹ không thể nói cho thằng bé nghe, vì có nói bé cũng không hiểu.
Bởi vì bé không phải người lớn, bé không có tư duy đề hiểu hết nghĩa. Tất nhiên bé cũng không thể lý giải, tại sao bản thân rõ ràng có ba ba, cũng có mommy, nhưng tại sao lại không thể sống chung với nhau?
Lạc Kim Vũ hiếm khi do dự, lần này cũng phải lùi bước, cô suy nghĩ một lúc lâu không cũng không nghĩ ra được phương pháp nào, rốt cuộc quyết định làm rùa đen một phen, đợi sau khi gặp quản lý xong rồi nghĩ tiếp.
Trưa hôm đó, Cảnh cha hiếm khi không ra cửa chơi cùng bạn bè hay đi dạo đồ cổ, mà lấy giấy và bút mực, ở nhà dạy Cảnh Gia Dịch viết chữ. Con nít ba tuổi còn chưa thuộc bản chữ cái, sao có thể cầm chắc bút lông, cho dù có viết thì có thể học được cái gì? Cho nên từ đầu đến đuôi, Cảnh cha viết, Cảnh Gia Dịch nhìn.
Lạc Kim Vũ biết, khẳng định là Cảnh mẹ đã nói cho Cảnh cha biết, cho nên Cảnh cha mới muốn dùng chút thời gian này ở nhà chơi với cháu trai.
Cảnh mẹ đứng cùng Lạc Kim Vũ cách đó không xa nhìn hai ông cháu, cười dỗi nói: "Nhìn cái lão già này, rốt cuộc là dạy thằng bé vẽ tranh hay là dạy hóa trang nữa? Nhìn gương mặt nhỏ của Dương Dương xem, quá bẩn rồi, chút nữa cọ không biết có đau không?"
Lạc Kim Vũ cũng cười nói: "Chút nữa để con rữa mặt cho bé, ông nội dạy vẽ tranh, Dương Dương đang rất vui nha, nhìn xem thằng bé hưng phấn quá kìa. Chữ viết cùng vẽ tranh của ba quá tuyệt, sau này nếu Dương Dương có thể học được một phần tài hoa từ ba, con nằm mơ đều tươi cười hạnh phúc."
Cảnh mẹ thuận miệng nói tiếp: "Kêu lão già đó cầm tay dạy từ nhỏ là được, Tư Hàn cũng là ông ta tự mình dạy ra, Dương Dương thông minh như vậy, sau này nha......" Nói đến đây, bà lại nghĩ tới chuyện Lạc Kim Vũ sẽ mang đứa cháu này rời khỏi đây, không khỏi ngừng lại.
Lạc Kim Vũ lập tức ôm bà, nói: "Mẹ, con sẽ thường xuyên dẫn Dương Dương trở về, ba có thời gian rảnh thì dạy bé, không chê phiền thì tốt rồi."
Cảnh mẹ nghe được liên tục gật đầu: "Được, tốt. Con xem ông ta xem thằng bé như bảo bối thế kia, nào còn ngại phiền"
Không khí trong Cảnh trạch tràn ngập hơi thở ly biệt, mà cha của thằng bé bị mọi người quên đi, lại đang ngồi ở trong phòng họp hơi có chút thất thần.
Lạc Kim Vũ có nhận được điện thoại chưa?
Sao lâu vậy mà còn chưa thấy cô ta nhăn tin nói một tiếng cảm ơn?
Lúc ở thành phố N cũng là như thế này, rõ ràng người liên hệ cứu viện cùng bệnh viện đều là anh, cô ấy lại chỉ luôn miệng nói lời cảm ơn với Tô Kiệt. Chẳng lẽ cô cũng không nhớ rõ rốt cuộc là ai nhảy xuống biển đem cứu cô lên sao?
"Tổng tài, Cảnh tổng.....?"
Bên tai truyền đến giọng nói nho nhỏ của trợ lý, Cảnh Tư Hàn lấy lại tinh thần, nghe được giọng nói đầy xấu hổ của trưởng phòng marketing, lặp lại lời hồi nãy: "Tổng tài, đây là kế hoạch marketing dành cho năm sau, ngài cảm thấy nội dung còn cần điều chỉnh gì thêm không?"
Cảnh Tư Hàn cũng không biết vừa rồi rốt cuộc anh ta đã nói cái gì, ho nhẹ một tiếng, nói bâng quơ: "Đại thể phương hướng không có vấn đề, phương diện chi tiết lại điều chỉnh một chút, sửa xong đóng dấu đem đến văn phòng cho tôi"
Hết chương 50
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT