Lạc Kim Vũ vừa xuống máy bay, ra ngoài đại sảnh thì nhìn thấy nhân viên đoàn phim giơ bản thông báo, là một cậu nhóc khá trẻ có làn da ngâm đen, mặc một chiếc áo thun màu trắng nửa cũ nửa mới, rất thích cười.

Khi cười lên lộ ra một hàm răng trắng, nhưng ánh mắt không tốt lắm, Lạc Kim Vũ đi ngang qua trước mắt cậu, còn đi vòng vòng hai vòng xung quanh, nhìn cậu chằm chằm, mà cậu nhóc còn không hay biết, chỉ lo nhìn vào cửa ra của sân bay.

"Chào cậu, tôi là Lạc Kim Vũ, cậu là Vương Mãnh?" nhân viên đoàn phim đã gửi cho cô ảnh của người đến đón.

"A" Cậu nhóc bị cô làm hoảng sợ, ngượng ngùng mà sờ sờ cái ót, dùng tiếng phổ thông câu được câu không nói: "Thực xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi đến đón người tại sân bay, có quá nhiều người, nên không biết ai là ai."

Lạc Kim Vũ nghe xong buồn cười: "Không sao, đúng là có rất nhiều người"

Thành phố N là thành phố nổi tiếng về mảng du lịch biển, mỗi mùa đều có rất nhiều du khách đến từ trong nước. Cho nên Lạc Kim Vũ đương nhiên cho rằng, một làng chài cách thành phố không tính quá xa, dù điều kiện kém, cũng sẽ không đến mức thiếu thốn mọi thứ, chính là, kết quả đã chứng minh cô nghĩ sai rồi.

Tính cách cùng tên của Vương Mãnh hoàn toàn ngược lại, dù sao Lạc Kim Vũ cũng không nhận thấy cậu nhóc mạnh mẽ hung dữ chỗ nào, chỉ cảm thấy là một cậu nhóc dịu dàng khá giống Dịch Thiên Hữu hở chút liền đỏ mặt.

Thôi được rồi, cũng không giống lắm, vì màu da của cậu nhóc quá đen nên cho dù đỏ mặt cũng nhìn không ra. Nhưng nhìn thấy cảnh cậu nhóc chỉ lo kéo hành lý cắm đầu đi nhanh về phía trước, không dám quay đầu lại nhìn thẳng vào cô. Lạc Kim Vũ tự động bổ não ra cảnh cậu nhóc đỏ mặt lan đến tận tai.

"Từ nơi này đến vùng biển cách tám tiếng, cơm trưa chúng ta ăn ở trên đường, có khả năng cơm chiều phải chờ vào làng mới ăn. Lạc tiểu thư có thể mua chút bánh trái ở cửa hàng, đến lúc đó có đói bụng cũng có thể dằn bụng."

Vương Mãnh nhẹ nhàng nhắc vali bỏ vào cốp xe, nói.

"Ok, cảm ơn." Lạc Kim Vũ nhìn cậu nhóc cười.

Vương Mãnh lập tức quay đầu, lấy chìa khóa xe ra, chui vào ghế điều khiển: "Lên xe, phải xuất phát rồi"

Còn chưa đến tháng 11 nhưng nhiệt độ ở đây còn khá nóng bức, vì thành phố N nằm ở phía nam, nên nhiệt độ không khí rất cao so với thành phố Du.

Lạc Kim Vũ dựa vào ghế chỉ chốc lát sau liền có chút mơ màng sắp ngủ, tối hôm qua cô không ngủ được, buổi sáng vì chuyến bay nên dậy thật sớm. Hơn nữa kỹ thuật lái xe của Vương Mãnh không tồi, lái rất vững vàng, vì thế cô vừa nghe nhạc vừa mơ mơ màng màng, hai mắt cứ híp lại.

"Lạc tiểu thư, cô ngủ một lát đi, đợi đến lúc ăn cơm tôi sẽ kêu cô dậy."

Nghe Vương Mãnh nói như vậy, Lạc Kim Vũ cũng thật sự thấy buồn ngủ, nói một tiếng cảm ơn đã ngủ thiếp đi. Lúc tỉnh lại thì bên ngoài vẫn nắng chói chang, cô còn tưởng rằng bản thân đã ngủ mấy tiếng, nhưng khi nhìn thời gian thì thấy còn không đến một tiếng.

"Đã tỉnh rồi sao?" Vương Mãnh nhìn cô, nói tiếp: "Lập tức sẽ đến trạm dừng chân, tôi còn tính đến nơi sẽ kêu cô dậy, không ngờ cô đã tỉnh"

Lạc Kim Vũ duỗi cái eo, lười biếng nói: "Chợp mắt một chút đã tỉnh hẳn người rồi."

Thức ăn ở trạm dừng chân thường không được ngon, Lạc Kim Vũ ăn một miếng thì đã ăn không nổi quá khô.

Vương Mãnh ngồi đối diện cô vò đầu không biết tính sao, ngày hôm qua anh tấp vô đây ăn thấy cũng bình thường. Vì Vương Mãnh không kén ăn, ăn món gì cũng được miễn sao no bụng, cho nên không cảm thấy có gì khác thường.

Lúc này nhìn Lạc Kim Vũ đã buông đũa, mới đột nhiên phát hiện nhà ăn nơi này cấp bậc quá thấp, rốt cuộc người ta là nữ minh tinh, ăn không quen là chuyện thường.

"Lạc tiểu thư, có phải thức ăn ở đây không hợp khẩu vị?" Vương Mãnh cũng ngừng ăn, ngượng ngùng hỏi.

Lạc Kim Vũ từ trước đến nay hiểu xem mặt đoán ý, biết anh áy náy, vội nuốt một ngụm nước, vừa vặn nắp bình vừa nói: "Ở trên máy bay đã ăn qua rồi, nên bây giờ cũng không thấy đói. Cậu cứ ăn tiếp đi, tôi đi mua chút đồ, cậu có cái gì muốn mua không?"

Vương Mãnh liên tục xua tay, nói: "Không cần không cần, lái xe không thể ăn cái gì."

"Vậy anh phải ăn no nha."

Lạc Kim Vũ cũng không nhiều lời, chỉ nghĩ mua nhiều đồ ăn vặt, đến lúc đó hai người đều có thể ăn. Ai ngờ cho đến tận làng chài, Vương Mãnh đúng như lời nói, cẩn thận tuân theo quy tắc giao thông, chuyên tâm lái xe, một miếng đồ ăn vặt cũng không ăn.

Làng chài chính là địa điểm quay bộ《Mỹ nhân ngư 》, cách trấn nhỏ khoảng 2 tiếng đồng hồ đi xe, trấn trên đồng dạng với thành phố phải đi năm sáu tiếng đồng hồ.

Nghe nói Lý Hiền Tề đi tìm qua rất nhiều địa phương cuối cùng mới xác định quay ở nơi này.

Lạc Kim Vũ quan sát thấy làng chài này giống như ngăn cách với thế giối bên ngoài, rốt cuộc phát hiện Lý Hiền Tề cũng không có nói quá. Điều kiện nơi này xác thật rất kém, ngay cả tín hiệu di động cũng có khi có có khi không.

Muốn bắt được sóng tín hiệu tốt phải bắt thang trèo lên cây ở giữa làng, cũng không biết làm cách nào mà Lý Hiền Tề có thể tìm được vị trí có tín hiệu tốt này.

Tổng quát tất cả, Lạc Kim Vũ cảm thấy chỉ có một từ có thể hình dung đoàn phim《Mỹ nhân ngư 》, đó chính là ~ nghèo.

Thật sự rất rất rất nghèo, toàn bộ nhân viên đoàn phim không nhiều lắm, trừ bỏ những nhân viên cần thiết bên ngoài, cơ bản là có thể bỏ thì bỏ, phần lớn đều là part - time.

Giống như Vương Mãnh, thật ra khi đoàn phim tới làng chài, từng ở trấn trên thông báo tuyển nhân viên part – time, biết rõ hoàn cảnh, biết lái xe, hiểu tiếng địa phương, khi cần thiết có thể phiên dịch giúp đoàn phim, còn phải có sức khỏe, một người có thể làm công việc của ba người, tiền lương còn không cao.

Nhưng nghèo thì nghèo, Lý Hiền Tề lại rất chịu chi cho mấy cảnh quay, giống như tạo hình mỹ nhân ngư của Lạc Kim Vũ.

Đoàn phim còn mời riêng một bậc thầy hóa trang từ nước ngoài về, nghe nói tiền lương còn muốn cao hơn mấy bậc so với thù lao đóng phim của Lạc Kim Vũ.

Kỳ thật phần đông đạo diễn đều sẽ lựa chọn lợi dụng hiệu ứng công nghệ can thiệp vào, khá tiện lợi cũng tốn ít chi phí. Nhưng tính cách của Lý Hiền Tề quá xoi mói, không hài lòng, muốn hình ảnh chân thật.

Anh hy vọng mọi cảnh xuất hiện trong phim của anh đều là cảnh thật người thật, hy vọng truyền đạt cho người xem một câu chuyện đầy sống động giữa một làng chài bình thường.

Quả nhiên chịu bỏ tiền ra tiêu phí hiệu quả mang lại rất rõ ràng, một đuôi cá màu xanh lam như thật, Lạc Kim Vũ phải hoá trang trong suốt sáu tiếng đồng hồ, vì phải bắt kịp cảnh mặt trời mọc.

Cô make –up từ nửa đêm đến rạng sáng, sau đó không nghỉ ngơi mà kéo theo đuôi cá chạy vội tới chỗ quay.

Sáng sớm tinh mơ, chân trời màu xanh lam dần dần bị ánh nắng thắp sáng, mặt trời đỏ ấm áp còn chưa kịp từ dâng lên từ nơi chân trời biển xa xa kia, sương mù cùng mây đã lơ lững tách ra hai bên giữa không trung chuẩn bị chào đón ngày mới.

Trên phiến đá ngầm lẻ loi giữa biển, mỹ nhân ngư đang ngồi đợi mặt trời mọc, đón chào một ngày mới, tóc dài màu rong biển rối tung trên tấm lưng tr4n trụi, từ phần eo xuống phía dưới được che phủ bởi những vảy cá lấp lánh như đá quý.

Giống như những ngôi sao sáng lấp lánh giữa ở đêm tối, đuôi cá màu xanh lam nằm ở trong nước, nhẹ nhàng bơi qua lại giữa mặt nước.

Rốt cuộc, thời gian chờ đợi khá lâu cũng chờ được giây phút mặt trời ló dạng từ giữa biển khơi, mặt biển nháy mắt giống như bị bao phủ một lớp phấn hồng, những làn sóng nhỏ lăn tăn lóe sáng.

Cùng lúc đó, mỹ nhân ngư trong truyền thuyết chỉ có thể nhìn đến bóng dáng phảng phất nghe được có người kêu gọi từ phía sau, thong thả xoay đầu, đôi mắt màu xanh lam giống màu đuôi cá, trong sáng lại lạnh nhạt, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo hơi phát sáng theo tia nắng ban mai.

Cô không cười, thậm chí không có bất kỳ biểu tình gì, hai mắt bình tĩnh không gợn sóng, một chút dao động cũng không có, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, bạn sẽ biết, trên đời này sẽ không có một sinh vật tốt đẹp giống như vậy.

Cô ấy....., cũng là ước mơ theo đuổi cho tới cuối đời của một ai đó.

"Cut! Ok, quá tuyệt vời"

Lý Hiền Tề từ phía sau đống thiết bị đứng lên, khóe miệng mỉm cười, nhìn sắc mặt vô cùng vừa lòng: "Tôi vốn dĩ cho rằng còn phải đợi quay thêm một ngày, không nghĩ tới chỉ cần một lần là qua, quá hoàn mỹ."

Bởi vì cảnh ánh sáng mặt trời mới mọc giữa biển khơi vô cùng khó nắm bắt, một khi NG, phải chờ đến sáng sớm ngày hôm sau quay lại tiếp.

Lạc Kim Vũ nhấp môi cười, Lý Hiền Tề lợi dụng thời tiết khá tốt tiếp tục quay những cảnh còn lại. Lúc này, nhân viên lấy áo choàng khoác lên người cô, đỡ xuống dưới.

Gỡ xuống đuôi cá, Lạc Kim Vũ đi đến bên cạnh máy theo dõi, Lý Hiền Tề cho cô xem lại cảnh quay vừa rồi: "Tôi chưa từng gặp qua nữ diễn viên nào có kỹ thuật diễn cùng năng lực khống chế màn ảnh như cô."

"Ngài khen quá lời rồi." Lạc Kim Vũ khiêm tốn nói.

"Không, Kim Vũ. Nếu không phải Chu Thừa Đông nói rõ tình hình của cô với tôi, tôi cũng sẽ không tin cô chỉ là một diễn viên mới vào nghề. Có người trời sinh chính là ăn chén cơm này, cô bé à....., tiền đồ vô lượng nha"

Lạc Kim Vũ cười lắc đầu, có lẽ cô là có vài phần thiên phú, nhưng phần còn lại là kinh nghiệm đóng phim nhiều năm tích lũy mà thành.

Vẫn luôn ngồi ở bên cạnh Lý Hiền Tề, Cảnh Tân người đóng vai nam chính, là sinh viên năm 3, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Lạc Kim Vũ: "Chị Kim Vũ thật sự quá lợi hại!"

"Cậu mới lợi hại, còn chưa có tốt nghiệp mà cũng đã diễn vai chính trong phim điện ảnh rồi." Lạc Kim Vũ nhìn cậu ta chớp chớp mắt.

Cảnh Tân ngượng ngùng sờ sờ cổ, nhìn Lý Hiền Tề một cái, nói: "Ít nhiều nhờ đạo diễn Lý để mắt đến em thôi."

Tâm trạng hiện tại của Lý Hiền Tề rất tốt, tính cách xưa nay cẩn thận, anh khó được khi cười vang khích lệ hai diễn viên tuổi trẻ ngồi gần mình:

"Đều giỏi! Kỹ thuật diễn của hai người đều có linh hồn, nhưng năng lực của Kim Vũ cao hơn tiểu Tân. Cậu cũng không cần nhụt chí, dù sao Kim Vũ cũng ăn muốn nhiều hơn cậu mấy năm"

Nói, anh giơ tay vỗ lưng Cảnh Tân: "Chuẩn bị đi, hiện tại đến phiên cậu"

Lạc Kim Vũ đã ở đoàn phim được 5 ngày, bởi vì đạo diễn Lý theo đuổi sự hoàn mỹ, nên đáng lẽ cảnh đó chỉ cần quay một ngày là có thể xong, đằng này càng quay càng kéo dài.

Quay xong cảnh mặt trời mọc, cô rốt cuộc chỉ còn lại có hai suất diễn, nếu thuận lợi, sẽ hoàn thành ngay trong ngày mai.

Cô cảm thấy may mắn khi bản thân nghĩ ra cách đưa tập vẽ cho bé, vốn là tính toán sẽ quay xong sớm, sớm trở về cho bé một kinh hỉ, kết quả ở đây đã gần một tuần mà chưa đâu vào đâu.

Tối hôm qua, tín hiệu trong làng xảy ra vấn đề, cô không thể liên lạc về nhà được, tính toán sau khi tẩy trang sẽ leo lên cây gọi điện nói chuyện với con trai.

Bởi vì địa điểm quay cách làng chài nửa tiếng đi xe, theo thường lệ là Vương Mãnh lái xe đưa Lạc Kim Vũ trở về.

Trên đường, Vương Mãnh lặng lẽ nhìn cô rất nhiều lần, cuối cùng Lạc Kim Vũ nhịn không được, hỏi: "Nhìn cái gì vậy hả?"

Vương Mãnh thẳng lưng, ngượng ngùng cộc lốc trả lời: "Chị Kim Vũ, hôm nay chị cũng rất đẹp nha"

"Bộ ngày thường nhìn chị khó coi lắm sao?" Lạc Kim Vũ nhướng mày, hỏi.

"Không không, ý của em không phải như vậy, em......" Vương Mãnh không am hiểu giao tiếp với người khác phái mà còn là người đẹp, nên hiện tại không biết nói gì cho đúng.

Lạc Kim Vũ "phì" cười ra tiếng, nói: "Từ từ, đừng căng thẳng như vậy. Chị chỉ đùa với em thôi"

Vương Mãnh s0 soạng cái ót, nói: "Mỗi ngày đều rất đẹp, chỉ là hôm nay đặc biệt đặc biệt xinh đẹp."

"Cảm ơn."

Lạc Kim Vũ biết cậu chàng là người chân thật, thấy đẹp thì khen một tiếng chứ không có ý gì khác, mấy ngày ở chung cô cũng đã hiểu tính cách của Vương Mãnh, cậu chàng là một cậu thanh niên chân chất, hiền lành.

Thật ra Vương Mãnh là trẻ mổ côi, mẹ nuôi của cậu phát hiện một đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi ở trong đống rác, bà thấy thương nên nhặt về nuôi, bà là một người khiếm khuyết, không thể nói cũng không thể nghe.

Bản thân còn lo không xong, giờ lại nhặt một đứa trẻ về nuôi, bà con hàng xóm mai mối mấy người cũng không thành công, vì thế liền từ bỏ ý định lấy chồng, một thân một mình nuôi cậu khôn lớn tới ngày hôm nay.

Vương Mãnh không thích học tập, tốt nghiệp xong cấp ba thì ra đời lăn lộn kiếm sống, chờ đến 20 tuổi liền nhanh chân đi thi lấy bằng lái xe tải.

Sau đó đi cùng người quen chạy xe tải đường dài, để dành từng đồng từng cắt mua cho mẹ nuôi một căn chung cư 80 mét vuông ở trấn trên, có thang máy, có máy lạnh, hưởng phúc về già.

Hai ngày trước, trong lúc nói chuyện phiếm, cô còn nghe Vương Mãnh nói:

"Tốt nhất là có thể để dành đủ tiền cưới được vợ trước năm 40 tuổi, mẹ của em có thể ôm cháu trai mập mạp đi khoe hàng xóm, nhưng bản thân em thích con gái hơn, con gái ngoan hơn con trai, là áo bông nhỏ tri kỷ của cha nha"

"Chị Kim Vũ, đã tới rồi, không tiễn. Vì đoàn phim còn có rất nhiều việc chờ em nữa" Vương Mãnh đánh gãy suy nghĩ của Lạc Kim Vũ, cô hơi giật mình, ngẩn người một giây, nói câu cảm ơn với Vương Mãnh rồi xuống xe.

Thật ra, đợi đến lúc Trì Việt tìm đủ người, tập hợp thành một đoàn đội dành riêng cho cô, đến lúc đó cô sẽ chừa ra vị trí tài xế cho cậu. Cô có ấn tượng rất tốt với cậu, thật lòng muốn giúp đỡ cậu một chút.

Đi theo đoàn đội của cô, đãi ngộ tuyệt sẽ tốt hơn so với tài xế xe tải cũng ít nguy hiểm hơn, nhưng khoảng cách địa lý giữa cô với cậu là trời nam đất bắc, quen biết cũng không bao lâu, tạm thời không đề cập đến chuyện này với cậu, để từ từ, xem tình hình rồi nói sau.

Trở về nhà trọ, Lạc Kim Vũ tháo trang sức, tắm rửa thay quần, một hồi lâu mới đi đến giữa làng, leo thang gỗ lên cây cao gọi điện thoại về nhà.

"Mommy" Má Trương biết cô gọi nên trực tiếp đưa cho Cảnh Gia Dịch, vừa bắt máy, Lạc Kim Vũ đã nghe được giọng nói đầy vui sướng của con trai.

"Ăn sáng xong chưa?" Lạc Kim Vũ cười hỏi.

"Ăn rồi! Ăn thật nhiều, còn uống sữa." Cảnh Gia Dịch trả lời xong, lại dò hỏi: "Mommy, hôm nay mommy không thể quay về với con được phải không?"

"Hôm nay còn chưa được nha, chẳng phải mommy đưa quyển tập vẽ cho còn còn lại mấy trang sao? Chờ con vẽ xong thì mommy đã về rồi"

Cảnh Gia Dịch ở đầu bên kia ấp úng nhỏ giọng nói hai câu gì đó, Lạc Kim Vũ còn tưởng rằng là tín hiệu không tốt, lại xoay người thay đổi vị trí, truy vấn hỏi: "Con nói cái gì?"

"Nhưng con đã vẽ xong rồi nha." Cảnh Gia Dịch rốt cuộc lớn tiếng nói ra.

Ngay từ đầu, bé còn nghe lời mommy nói, rằng chỉ được vẽ một tờ một ngày, nhưng đến ngày thứ ba đã không thể nhịn được nữa, nhìn xung quanh thấy không có ai, nên bé vẽ nhiều hơn mấy trang.

Kết quả mới 5 ngày bé cũng đã vẽ hết quyển tập vẽ rồi, hôm nay nhận được điện thoại của mommny, đã nhanh miệng hỏi.

"Cho nên Dương Dương không có nghe lời mommy nói?" Lạc Kim Vũ giả vờ tức giận.

Cảnh Gia Dịch ủy khuất, ngập ngừng nói: "Nhưng con thật sự rất nhớ, rất nhớ mommy nha"

Lạc Kim Vũ rốt cuộc giả vờ không nổi nữa, cô dịu dàng nói: "Bé ngoan, mommy cũng nhớ con nha, đợi ngày mai mommy quay xong, ngày mốt mommy nhất định sẽ bay về với con ngay được không?"

Cảnh Gia Dịch khụt khịt một tiếng, trả lời: "Dạ được"

Lạc Kim Vũ tan chảy với giọng điệu trả lời của bé, nhưng tín hiệu trong làng chài thật sự không tốt, nói không được bao lâu đã bắt đầu đứt quãng nghe không rõ, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể nhịn đau cắt đứt điện thoại.

Một ông lão trong làng nhìn thấy cô cầm di động thở dài, an ủi:

"Nghe nói hai ngày này tín hiệu không tốt, trước kia cũng không kém đến như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng đừng nóng vội, tối nay lại đến thử xem xem"

Lạc Kim Vũ nhìn tín hiệu trên màn hình di động cứ quay mãi, cũng chỉ có thể gật đầu, cười chào từ biệt cùng ông lão.

Ai cũng không thể ngờ đến, có lẽ nguyên nhân tín hiệu thất thường đến từ sự thay đổi của thời tiết, tai nạn xảy ra đột ngột làm mọi người không kịp đề phòng.

Ngày hôm sau, chụp xong hai cảnh cuối cùng, Lạc Kim Vũ nhanh chân nhanh tay sắp xếp dọn dẹp hành lý, cùng một vài nhân viên của đoàn phim leo lên ca nô đi đường biển vào thành phố.

Không ngờ giữa đường gặp phải bão lớn, sóng biển cao hơn tòa nhà năm tầng vùi dập chiếc ca nô, làm nó chao đảo qua lại dữ dội, cũng may là toàn bộ người trên ca nô đã mặc vào phao cứu sinh.

Mỗi ngày nhân viên đoàn phim đều sẽ xem trước dự báo thời tiết ở địa phương, cũng xác nhận không có gió mưa to gió lớn hay biển động mới đi đường biển.

Nhưng trận bão này tới một cách thầm lặng, không ai hay biết, bầu trời nhanh chóng kéo mây đen kịt, tất cả mọi người đều chưa kịp phản ứng, đã bị cuốn vào tâm bão.

Lạc Kim Vũ bị sặc nước, thật vất vả mới ló đầu ra nhìn mặt biển, phao cứu sinh bị trục trặc không hoạt động, tự động tuột khỏi người cô, cô duỗi tay muốn giật trở về, thì bị một làn sóng cao đánh úp lại, nháy mắt đẩy phao cứu sinh ra xa hàng kilomet.

Cô hoảng hốt nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn nước là nước, bên cạnh một bóng người cũng đều nhìn không thấy. Từng trận sóng dồn dập đập vào thân trên khiến mặt cô đau buốt.

Cô cố gắng hết sức lực khống chế tứ chi ổn định thân thể, nhưng thật sự sóng biển quá mạnh, Lạc Kim Vũ cảm thấy bản thân biến thành một chiếc lá, chỉ có thể bất lực cuốn trôi theo dòng nước.

Sống chết chỉ trong một cái chớp mắt, điều đầu tiên Lạc Kim Vũ nghĩ đến trong đầu là về cha mẹ của cô, cô nhớ lại tai nạn xe làm cô trở thành trẻ mồ côi.

Lúc đó, cha mẹ cô có phải cũng giống như cô bây giờ, ký ức trong đầu giống như một cuốn phim quay nhanh. Sau đó cô nghĩ tới Cảnh Gia Dịch, tuy rằng cô không có trải qua nỗi đau sinh sản, nhưng thông qua khoảng thời gian ở chung này, cô đã hoàn toàn đem bé trở thành con ruột của mình.

Cô còn nhớ rõ bộ dáng ngốc nghếch đáng yêu của bé khi phủ nhận bản thân không đái dầm, nhớ rõ bức tranh kỳ quái bé vẽ tặng cô, nhớ rõ nụ cười của bé, nhớ rõ ánh mắt sáng lấp lánh khi bé lớn tiếng nói "Mommy thật là xinh đẹp".

Nhớ rõ hình ảnh bé dán mặt vào bể cá nói "Mommy càng ngày càng xinh đẹp"

Lại thêm một con sóng lớn đánh úp vào người Lạc Kim Vũ, sức mạnh của dòng nước vùi đầu cô vào trong biển, hai mắt đau đớn không thể mở ra được, tay chân vô lực hoạt động giãy giụa, ý đồ bơi lên trên mặt nước để thở.

Số cô đã tận? Lạc Kim Vũ nghĩ như vậy, cũng không biết có thể trở lại thế giới cũ của cô hay không? Nếu thật sự có thể trở về, vậy sau này không thể nhìn thấy Dương Dương nữa.

Cô thật hối hận, biết vậy lúc rời đi cô quay đầu nhìn bé mấy lần thì tốt rồi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như cô nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ đang ra sức bơi lại chỗ cô.....

Du Thành, Cảnh trạch.

Lạc Kim Vũ không ở nhà, Cảnh Gia Dịch cả ngày buồn bực không vui, Cảnh Tư Hàn nhìn con trai không vui, hiếm lắm mới dành ra thời gian trở về nhà chơi với bé một ngày.

Lúc này chuông đồng hồ đổ đúng bốn giờ, ánh nắng buổi chiều cuối ngày mùa thu vừa ấm áp lại khô ráo, len lỏi xuyên qua cửa kính chiếu sáng khắp phòng, ánh sáng chiếu vào bể cá thủy tinh tạo ra quầng sáng xinh đẹp.

Cảnh Gia Dịch ngồi ở bên cạnh nhìn ba con cá tung tăng bơi lội, Cảnh Tư Hàn đứng dậy muốn rót ly nước uống, nào ngờ đi được vài bước thì nghe được phía sau truyền đến "Bùm" một tiếng giòn vang.

Ngay sau đó chính là tiếng khóc đầy đau lòng của Cảnh Gia Dịch: "Cá nhỏ..... Mommy..... Mommy.....!!!!! Oa ô......"

Cảnh Tư Hàn vội vàng xoay người lại, thì thấy bể cá thủy tinh đổ ngã, vỡ tan nát, cá nhỏ thiếu nước nằm giãy giụa tuyệt vọng trên mặt đất ẩm ướt.

Mà con cá được bé cho là mommy bị mảnh vỡ thủy tinh cắt trúng bụng, giờ phút này đang nằm im trên mặt đất, nhờ hai bên má phồng lên xẹp xuống, mới chứng minh nó vẫn còn sống.

Cảnh Tư Hàn lập tức đi nhanh lại, muốn duỗi tay tách con cá ra khỏi tay con trai, má Trương cũng bị tiếng động làm hoảng sợ, lật đật chạy lại, bỏ cá vào ly nước, tốt xấu gì nó cũng còn sống.

Nhưng Cảnh Gia Dịch vẫn khóc, khàn cả giọng mà khóc lóc, trong miệng hàm hồ mà kêu "Mommy", khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, khuyên như thế nào cũng không nín.

Cảnh mẹ nghe được tiếng động cũng chạy lại, nhìn cháu trai ngoan của bà khóc đến dừng không được, đau lòng vô cùng, nhìn Cảnh Tư Hàn nói: "Nhanh, gọi cho Kim Vũ đi, con bé có biện pháp dỗ thằng bé, bằng không không biết thằng bé sẽ khóc tới khi nào nữa?"

Cảnh Tư Hàn không còn cách nào khác, ôm con trai đưa cho Cảnh mẹ, lấy điện thoại ra bấm số gọi cho Lạc Kim Vũ.

"Xin lỗi, số máy quý khách đang gọi tạm thời không liên lạc được......" Lần thứ ba nghe được giọng nữ máy móc thông báo từ trong tai nghe truyền ra ngoài, Cảnh Tư Hàn nhìn Cảnh mẹ lắc đầu, cắt đứt điện thoại. Lúc này, âm thanh thông báo tin tức từ weibo đột nhiên nhảy tin thời sự Hot News.

【Khoảng 15 giờ 35 phút chiều ngày hôm nay, khu vực Đông Hải của thành phố N bị một cơn bão bất ngờ tấn công, theo tin báo từ người dân làng chài, một đoàn phim hôm nay ra biển từ sáng sớm, trước mắt đã mất liên lạc. Được biết, chính quyền thành phố N đã trước tiên thành lập công tác cứu viện......】

Cảnh Tư Hàn cầm di động ngón tay nháy mắt buộc chặt, đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá độ đều trắng bệch, anh ngẩng đầu nhìn Cảnh mẹ, cổ họng không tự giác căng chặt: "Mẹ, lần này Lạc Kim Vũ đóng phim ở đâu?"

Hết chương 45.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play