Thời gian hôm nay hình như trôi qua đặc biệt mau, ở công viên giải trí chơi một chút, chơi còn chưa đã trời đã đen thui, ánh đèn đường trong công viên đã dần dần mở lên, tức khắc trở thành một tòa lâu đài lung linh dưới ánh đèn đầy màu sắc.

Lạc Kim Vũ nhìn công viên giải trí vào ban đêm càng thêm xinh đẹp, đặc biệt hối hận ban ngày lo chụp hình đến hết pin, ngay cả sạc dự phòng cũng không còn chút điện nào.

Nhiều lần nhìn khung cảnh quá đẹp, quên mất điện thoại đã hết pin, cứ lấy máy ra chụp, khi nhìn màn hình đen như mực mới nhớ, thất vọng nhét trở vào túi quần.

Khi đi ngang qua dàn đèn treo xung quanh cổng hoa hồng xen lẫn hoa hải đường, Lạc Kim Vũ thật sự là nhịn không được, cô li3m li3m môi, thử hỏi Cảnh Tư Hàn một câu: "Ừm....., tôi có thể mượn di động của anh chụp mấy tấm được không?"

Cảnh Tư Hàn mới vừa giật giật môi, còn chưa có phát ra tiếng, Lạc Kim Vũ lại nói lời bảo đảm ngay sau đó: "Tôi chỉ chụp mấy tấm thôi, thật sự....., nhiều nhất chỉ chụp thêm mấy tấm nữa cho Dương Dương".

Nói với vẻ mặt sợ anh sẽ cự tuyệt.

"Chụp hình?" Chơi một ngày đã mệt mỏi, Cảnh Gia Dịch ôm cổ Cảnh Tư Hàn, mơ màng sắp ngủ, nhưng vừa nghe mommy nói chuyện cố gắng mở to mắt, lập tức tỏ vẻ duy trì vô điều kiện.

Mommy nói vĩnh viễn là đúng ~ Mommy muốn làm nhất định phải làm theo.

Nhìn hai gương mặt một lớn một nhỏ có biểu tình y chang nhau, hai cặp mắt sáng ngời trông mong nhìn chằm chằm anh, Cảnh Tư Hàn không thể thốt ra từ "Không". Anh im lặng không tiếng động lấy điện thoại di động ra đưa cho Lạc Kim Vũ.

Bóng lưng ngay ngắn phẳng phiu lộ ra một chút kiêu căng.

Lạc Kim Vũ nói " cảm ơn ", nhảy nhót tiếp nhận di động, lại ôm Cảnh Gia Dịch qua, hai mẹ con hoặc ngồi xổm hoặc đứng, chụp vô cùng vui vẻ.

Lạc Kim Vũ vừa lòng mà lật xem ảnh chụp, phát hiện con trai của cô rất ăn ảnh, lập tức có loại cảm giác " quả nhiên là di truyền từ mình", hoàn toàn đã quên cô mới xuyên vào trong thế giới này không bao lâu.

Lại dây dưa trong chốc lát, chờ trở lại trên xe, Cảnh Gia Dịch đã ghé vào vai Lạc Kim Vũ ngủ rồi.

Lạc Kim Vũ đôi tay ôm con trai không còn tay mở cửa xe, chỉ có thể buông ra một bàn tay để mở, giật cửa hai lần cũng không thể mở ra, ngược lại thiếu chút nữa đánh thức bé.

Cảnh Tư Hàn đi qua mở cửa giúp cô, sẵn tiện vươn bàn tay để ở trên khung cửa.

Lạc Kim Vũ cẩn thận ôm cái gáy của bé, khom lưng vươn người đưa bé ngồi nằm vào ghế an toàn của mình, tay chân nhẹ nhàng thắt kỹ đai an toàn, một lần nữa đứng thẳng cơ thể, Cảnh Tư Hàn cũng thu hồi tay, nhẹ nhàng đóng lại cửa xe.

Nghe tiếng cửa đóng, hai người đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi. Bởi vì vừa rồi phối hợp ăn ý, bọn họ nhìn lẫn nhau, trong ánh mắt dân lên một chút ý cười, nhưng hiển nhiên, hai bên đều phản ứng thực mau, ý cười đã biến mất trong vài giây tiếp theo.

Nghiêm túc tới nói, Lạc Kim Vũ cũng không có ân oán tình thù gì với Cảnh Tư Hàn, có lẽ là do đứng ở góc độ người đọc, nên cô mới có thể tỉnh táo mà phân tích.

Thích sao? Đừng nói chuyện cười, cô biết trong lòng người ta có chân mệnh thiên nữ, cho dù không có, thì với loại thẳng nam, mặt cùng giọng nói lạnh như băng ở Bắc Cực như Cảnh Tư Hàn cũng không phải là đồ ăn của cô.

Hơn nữa với mối quan hệ phức tạp với nguyên chủ, Lạc Kim Vũ cảm thấy hai người bọn họ làm bạn còn không được, huống chi làm.....

Xã giao thật ra rất mệt mỏi, mà không biết xã giao chính là lãng phí tài nguyên.

Vâng theo nguyên tắc, Lạc Kim Vũ khách sáo nói một tiếng cảm ơn, từ đuôi xe vòng đến bên kia, nhanh chóng chui vào trong xe.

Cảnh Tư Hàn đứng yên tại chỗ vài giây, anh khẳng định, Lạc Kim Vũ gần đây đối xử xa cách với anh cũng không phải là ảo giác. Anh nghĩ thầm: Đây là chuyện tốt, phiền toái rốt cuộc đã giải quyết.

Chỉ là ngay cả chính bản thân anh cũng không phát giác, mãi cho đến khi anh ngồi vào xe khởi động ô tô, nhíu lại mày cũng không có buông ra tới.

Bổng nhiên Lạc Kim Vũ giật mình tỉnh giấc, phát hiện bản thân ngủ quên ở trong xe. Cô quay sang nhìn Cảnh Gia Dịch, thấy bé vẫn ngủ ngon lành cũng yên lòng, tiếp theo mới chú ý tới xe đã ngừng, mà Cảnh Tư Hàn cũng không có ở trên xe.

Cô mở cửa xe đi xuống, nhìn xung quanh, phía trước cách đó không xa, cô thấy được một bóng dáng người đàn ông cao lớn đứng ở cạnh một cái thùng rác, một chút ánh sáng đỏ phát ra giữa hai ngón tay, có chút bắt mắt trong bóng đêm.

Một tay cắm ở trong túi quần, một tay khác để ngang giữa bụng, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, đôi chân vừa dài, vừa thẳng tắp, nhìn ra được đó là một người rất nghiêm cẩn, có tính khống chế dục cao.

Cảnh Tư Hàn nghe được động tĩnh phát ra từ phía sau, quay đầu lại thì nhìn thấy Lạc Kim Vũ đã xuống xe đang nhìn anh, lung lay điếu thuốc trong tay, nói: "Hút hết điếu này rồi đi"

"Ừ."

Lạc Kim Vũ gật đầu, phát hiện xe đã đi vào khu biệt thự, còn một khoảng cách nữa là đến nhà.

Cô nghĩ chắc Cảnh Tư Hàn nghiện thuốc lá nặng, hôm nay chơi nguyên ngày ở công viên giải trí, chưa chạm vào điếu nào, thấy cô cùng con ngủ, nhịn không được mới ngừng xe hút một điếu.

Nhìn Lạc Kim Vũ quay trở vào xe, Cảnh Tư Hàn lập tức dập nửa điếu thuốc vào cạnh thùng rác. Nhanh chân vào xe, lái chừng mười phút đã về nhà, Cảnh Tư Hàn đậu xe trước sân.

Lạc Kim Vũ lấy hết đồ của hai mẹ con xuống, sau đó thật cẩn thận ôm bé xuống xe.

Cảnh mẹ vẫn luôn ngồi chờ ở trong phòng khách, nghe được động tĩnh ngoài sân cũng ra tới đón, nhìn thấy cháu nội đang nằm ngủ ngon trong lòng Lạc Kim Vũ, đè thấp âm thanh: "Chơi mệt ngủ rồi sao?"

Lạc Kim Vũ cười gật đầu, nhẹ giọng trả lời: "Hôm nay quậy lắm, chơi cả ngày luôn."

Cảnh mẹ nghe xong cười, liên tục nói: "Chơi vui vẻ thì tốt rồi."

"Con ôm Dương Dương đi vào trước"

Lạc Kim Vũ đang muốn đi lên bậc thang, đột nhiên nhớ tới mấy tấm ảnh trong máy Cảnh Tư Hàn, lại xoay người nhìn Cảnh Tư Hàn nói: "Mấy tấm ảnh kia phiền toái anh gửi qua WeChat, số WeChat chính là số di động của tôi"

Cô nói xong, đột nhiên chợt nhận ra, lời này nghe tới giống như là muốn lấy số di động của anh ta, vì thế lập tức nói: "Hay gửi qua địa chỉ Email của tôi đi, tối nay tôi gửi tin nhắn địa chỉ cho anh biết, nếu anh ngại phiền cũng có thể gửi cho mẹ, sau đó mẹ chuyển cho tôi cũng được"

"Ừ." Cảnh Tư Hàn chỉ trả lời cực đơn giản một chữ.

Lạc Kim Vũ cũng không biết anh dùng loại phương pháp nào, nhịn không được ngẩng đầu nhìn anh, chỉ nhìn đến ánh mắt thật sâu, không có biểu tình của anh.

Cô nghĩ thầm: Gửi qua Email là tốt nhất, chút nữa gửi địa chỉ qua cho anh ta.

Cô nhanh chóng nói một câu " cảm ơn" rồi trở về phòng.

Thấy hai người nói xong, Cảnh mẹ lúc này mới đi xuống cầu thang, vỗ vỗ cánh tay con trai, cười nói: "Không tồi. Hôm nay cũng mệt mỏi cả ngày rồi, ngủ ở nhà một đêm đi?"

Cảnh Tư Hàn lắc đầu cự tuyệt: "Không được, thời gian cũng không còn sớm, mẹ đi ngủ sớm đi, con trở về chung cư"

Cảnh mẹ cảm thấy hôm nay anh có thể làm được đến trình độ này đã tính có rất lớn tiến bộ, không nghĩ miễn cưỡng, đứng ở cửa nhìn theo bước chân anh rời đi.

Cảnh ba lấy một cái áo choàng đi tới, giũ ra khoác ở trên vai Cảnh mẹ, lắc đầu nói: "Bà đó nha, nhọc lòng quá nhiều, con cháu đều có phúc của con cháu, còn cần bà lo lắng sao?"

Chạy ra khỏi khu biệt thự, Cảnh Tư Hàn lái xe trên đường lớn, anh tự hỏi, bản thân không phải một người nghiện thuốc lá, nhưng khi anh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn đến hai mẹ con đang ngủ ở ghế sau, lại không biết nên đánh thức hay không, vì thế dứt khoát ngừng lại.

Nghĩ xong, Cảnh Tư Hàn theo bản năng lại nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, tầm mắt nhìn thấy bịch nước nilon, Lạc Kim Vũ không để ý nên quên ở trên xe. Bịch nước theo xe chuyển động nhẹ nhàng đong đưa, hai con cá lớn cùng một con cá nhỏ đang vui vẻ bơi qua lại.

Anh nhất thời nói không rõ cảm giác hiện tại trong lòng anh là cái gì.

Không xa phía trước chính là ngã tư đường, Cảnh Tư Hàn ngón tay thon dài nóng nảy gõ gõ ở trên tay lái, cuối cùng lựa chọn quay đầu xe lại.

Khi người hầu mặc áo khoác ngủ ra mở cửa, thì nhìn thấy Cảnh Tư Hàn, giật mình ngẩn người, không biết tại sao anh đã đi rồi hiện tại còn quay trở lại.

Cảnh Tư Hàn lái xe vào gara, cầm theo bịch cá đi vào phòng, mọi người đã ngủ hết, anh cũng không muốn làm mọi người thức giấc, dựa vào ký ức, mò tìm được một bể cá thủy tinh loại trung, mở bịch nilon thả vào bể.

Ba con cá ba đuôi đột nhiên từ không gian chật hẹp trong túi đổi sang bể cá rộng rãi, tức khắc hoạt bát hơn nhiều, bơi qua bơi lại trong bể. Cảnh Tư Hàn rinh bể cá đến phòng khách, đặt ở trên bàn trà.

Mấy hộp đồ chơi mà hồi sáng anh mang cho Gia Dịch còn nằm ở khu vui chơi của bé. Anh đi qua, ngồi xếp bằng ở trên thảm, mở hộp đồ chơi ra.

Đây là một chiếc xe đua, yêu cầu tự lắp ráp, bên trong hộp có rất nhiều linh kiện nhỏ, lúc Cảnh Tư Hàn chọn mua đã suy tính, biết Gia Dịch thích xe, đồng thời cũng đã hỏi người mua, thích hợp cho trẻ từ 2 đến 6 tuổi.

Khi anh thật sự dụng tâm chọn lựa đồ chơi cho con, mới phát hiện, thì ra mua đồ chơi cho con cũng có nhiều điều tự hỏi đến vậy, liệu Gia Dịch thích hay ghét, cái này là cho bé trai hay bé gái, mấy tuổi mới được chơi, trong nhà hay ngoài sân.....

Anh cũng nhớ tới trước kia bản thân tùy ý giao cho cấp dưới chuẩn bị, hành vi có lệ với ba mẹ....., cảm giác....., có chút khó chịu.

Lạc Kim Vũ sáng sớm hôm sau đã tỉnh, cô chỉ được nghỉ ngày hôm qua, hôn nay phải quay trở lại phim trường.

Hôn lên trán bé một cái thật vang, tuy bé đang ngủ nhưng cũng có cảm giác, giật giật chân tay giống như muốn tỉnh, Lạc Kim Vũ vội vàng vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tay bé, thanh âm thực nhẹ, nói:

"Không có gì không có gì, Dương Dương ngủ ngoan đi ha, mommy phải đi làm, mỗi ngày đều sẽ đúng giờ gọi Face time với con, yên tâm ngủ tiếp đi ha"

Cảnh Gia Dịch nghe giọng nói dịu dàng ấm áp của mommy, ngập ngừng một tiếng, run run lông mi lại ngoan ngoãn ngủ tiếp.

Lúc này, Lạc Kim Vũ mới nhẹ nhàng mà xuống giường, vì không đánh thức bé, nên đi phòng tắm bên ngoài rửa mặt, vệ sinh cá nhân cùng trang điểm xong, cô đi xuống lầu, liếc mắt liền nhìn đến món đồ chơi mới nằm ngay ngắn trong khu vui chơi của bé, đó là một chiếc xe đua khá bắt mắt.

"Lạc tiểu thư đã tỉnh? Phu nhân biết hôm nay cô muốn ra ngoài sớm, nên tối hôm qua dặn tôi phải chuẩn bị bữa sáng cho cô." Má Trương kêu cô xuống ăn điểm tâm sáng.

"Đó là..... " Lạc Kim Vũ kinh ngạc chỉ chỉ món đồ chơi mới nằm trong khu trò chơi, cô nhớ rõ tối hôm qua khi trở về không có nhìn thấy.

Má Trương bừng tỉnh, cười nói: "A, cô hỏi cái xe đồ chơi điều khiển kia đúng không? Là quà thiếu gia mang về ngày hôm qua, đặc biệt mua tặng cho Dương Dương"

"Vì mọi người đi công viên giải trí nên đặt tạm ở đàng kia, không ngờ tối hôm qua thiếu gia rõ ràng đã rời khỏi, bổng dưng giữa đường quay trở về, còn ngồi lại suốt đêm lắp ráp, nghe nói đèn ở phòng khách còn mở đến một hai giờ sáng lận....."

Bà dành những lời nói có cánh cho Cảnh Tư Hàn, ý muốn nói anh ta đã nghiêm túc thay đổi thái độ với Dương Dương, nguyên tưởng rằng Lạc Kim Vũ nghe xong khẳng định sẽ vui vẻ, kết quả bà lại nhìn thấy cô nhăn mày, mặt xụ xuống.

Lạc Kim Vũ xác thật không hề cảm thấy vui vẻ, ngược lại bởi vì thái độ của Cảnh Tư Hàn không giống như lúc trước mà âm thầm bất an.

Không phải ở trong sách từng nói qua Cảnh Tư Hàn đối với Cảnh Gia Dịch từ nhỏ đến lớn không nóng không lạnh, không hề quan tâm sao? Chẳng lẽ từng có ý muốn làm một người cha tốt khi Cảnh Gia Dịch còn nhỏ sao, cô nhớ là đâu có chi tiết nào nhắc đến.

Nếu thật sự là như vậy....., vậy kế hoạch kia của cô liệu có thể thuận lợi như trong tưởng tượng hay không?

Để tránh đêm dài lắm mộng, Lạc Kim Vũ âm thầm quyết định, phải thúc đẩy kế hoạch trước tiến độ, ở trong lòng tính toán một chút.

Thù lao đóng ba bộ phim của cô cũng kha khá, chờ bộ《 Về nhà 》 đóng máy, ước chừng có thể kiếm được bốn trăm năm mươi ngàn nhân dân tệ.

Nếu tạm thời không mua phòng ở, cũng coi như có chút tiền phòng thân, bảo đảm nuôi sống nổi Cảnh Gia Dịch, ăn uống hằng ngày cũng không thành vấn đề. Xem ra cô phải nhanh nhanh tìm một công ty quản lý, sớm chút nào hay chút đó.

Hết chương 41

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play