Lạc Kim Vũ chạy xe khỏi bãi đỗ xe, gọi điện thoại về nhà ‘Đô …..’ hai tiếng đã có người tiếp, là giọng của má Trương: “Xin chào! Xin hỏi ai vậy ạ?”

“Má Trương, con là Kim Vũ, Dương Dương đang làm gì ……” Lạc Kim Vũ nói còn chưa xong, đã nghe bên kia truyền đến giọng nói ngọng nghịu đáng yêu của Cảnh Gia Dịch.

“Là Mommy? Mommy gọi điện thoại cho con sao?”

Lạc Kim Vũ vừa nghe giọng nói của bé, khóe miệng không tự chủ được mà dương lên.

Giọng nói của má Trương cũng mang theo ý cười: “Là Lạc tiểu thư, Dương Dương đang ngồi chơi nặn đất dẻo cao su, tôi đem điện thoại đưa cho bé đây”

“Mommy” Cảnh Gia Dịch giòn tan hô to một câu.

Lạc Kim Vũ cười, hỏi: “Buổi sáng có ngoan ngoãn hay không?”

“Rất ngoan.” Cảnh Gia Dịch trịnh trọng trả lời cô, lại đặt tiếp câu hỏi: “Mommy, mommy chừng nào mới trở về nha? Con xây cho mommy một đóa hoa.”

Lạc Kim Vũ không sửa đúng cách dùng từ của bé, vui vẻ nói: 

“Thật sao? Vậy mommy phải chạy nhanh nhanh về thôi, Dương Dương có thể nặn thêm mấy đóa hoa cho mommy nữa được không, đợi con nặn xong thì mommy đã về đến nhà rồi nha”

“Ok, con chờ mommy về nha, chụt chụt!” Cảnh Gia Dịch hôn Lạc Kim Vũ thông qua ống nghe.

Lạc Kim Vũ cách không nhận được cái hôn từ con trai, cảm thấy mỹ mãn, lại nói vài câu với bé, lúc này mới cắt điện thoại, mở ra GPS hướng dẫn đường, tìm tiệm bánh ngọt ngon mua cho Cảnh Gia Dịch một cái bánh kem.

Trước kia cô chỉ nuôi qua động vật nhỏ, chưa từng có người nói ở nhà chờ cô trở về. Hiện tại tưởng tượng về đến nhà còn có một cái bánh bao trắng trẻo đáng yêu đang chờ cô về nhà ăn cơm, tâm tình bổng chốc vui vẻ.

Chạy xe vào gara, Lạc Kim Vũ dưới sự trợ giúp của người giúp việc, lấy ra bao đồ Cảnh Tư Hàn tặng cho bé kéo vô nhà.

Cảnh Gia Dịch đã sớm đứng ở trước cửa nhón chân chờ, nếu không phải Cảnh mẹ nắm cổ áo, chắc đã lao ra ngay đầu xe Lạc Kim Vũ.

“Cái gì đây?” Cảnh mẹ nhìn cái túi to đùng nằm dưới chân Lạc Kim Vũ, tò mò hỏi.

Lạc Kim Vũ vừa đổi giày vừa trả lời: “Con đi thử kính vô tình gặp Cảnh…… Dương Dương ba ba, đây là đồ anh ấy mua cho Dương Dương, thấy con thuận đường nên để con mang về nhà.”

Cảnh mẹ nghe, vui mừng ra mặt, gật gật đầu.

Cảnh Gia Dịch nghe xong hạnh phúc hét to, bé bước từng bước chân ngắn nhỏ, chạy vòng quanh cái túi còn to cao hơn bé, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vui sướng cùng tò mò: “Cái này là quà ba ba mua cho con sao? Tất cả đều là của con phải không?”

Lạc Kim Vũ nhìn bộ dáng này của bé, lại nghĩ đến tả giấy bên trong đủ cho bé dùng hơn nửa năm, nhịn không được muốn chọc ghẹo bé, cố nén ý cười trả lời: “Đúng vậy, tất cả đều là ba ba mua cho con nha! Dương Dương thích không?”

Cảnh Gia Dịch không kịp nhìn bên trong cái túi to đùng kia là cái gì, đã hạnh phúc gật đầu nói: “Dạ thích”

“Ai da! Thật đúng là tốt quá, con xem, đây đều là tả giấy cao cấp ba ba mua cho Dương Dương nè” 

Lạc Kim Vũ ngồi xổm xuống, mở cái túi to ra, từ bên trong lấy ra hai bao tả giấy quơ quơ trước mặt Cảnh Gia Dịch: “Nếu Dương Dương thích đến như vậy, sau này mỗi buổi tối đều phải mặc tả đi ngủ nha”

Cảnh Gia Dịch đang hạnh phúc nhảy múa quây cuồng, nghe xong lời mommy nói, quả thực như bị sét đánh ngang tai, nháy mắt sững sờ đứng yên tại chỗ.

Lạc Kim Vũ nhìn con trai ngẩn người như gà con, cười bụng đều đau.

Sau khi thử kính, Lạc Kim Vũ nghĩ chắc phải chờ thêm hai đến ba tháng mới chính thức cắt băng khai máy. Bởi vậy hiện tại cô cứ thanh thản ở nhà đùa chơi cùng Cảnh Gia Dịch, thuận tiện chờ thông báo.

Ai ngờ không đợi đến thông báo từ đoàn phim, nhưng lại đợi được một tin tốt.

“Chị Kim Vũ, em là Thiên Hữu, Dịch Thiên Hữu, chị còn nhớ em không?” Ống nghe truyền ra một giọng nam sang sảng tuổi trẻ.

Lạc Kim Vũ đương nhiên nhớ chàng trai trẻ đặc biệt dễ dàng đỏ mặt này, cô cười nói: “Đương nhiên, chị còn lưu tên em trong điện thoại mà, sao em lại đột nhiên nhớ mà gọi cho chị vậy? Đoàn phim xảy ra chuyện gì sao?”

“Xác thật là đoàn phim có chuyện, nhưng không phải đoàn phim của đạo diễn Trương”

Dịch Thiên Hữu nói chuyện rõ ràng dứt khoát, không dễ dàng thẹn thùng như ngoài đời, thậm chí còn có thể nói đùa với cô: “Chị Kim Vũ, em có tin tức tốt muốn nói cho chị biết. Nếu thành, chị phải mời em ăn cơm nha”

Lạc Kim Vũ trả lời: “Vậy em phải nói cho chị biết, là tin gì tốt, chị xem xem có đáng giá đãi em một bữa cơm hay không?”

“Rất đáng giá nha, là tin tức nội bộ mới nhất” 

Dịch Thiên Hữu có hơi kích động:

“Chị biết đạo diễn Chu Thừa Đông của tiết mục mừng năm mới không? Hôm nay, trong quá trình quay, diễn viên nữ phụ số 3 ngoài ý muốn bị thương, hiện tại đang khẩn cấp thông báo tuyển diễn viên đóng thay”

Chu Thừa Đông cũng nằm trong số những đạo diễn nổi tiếng nhất trong nước, nhưng không giống Trương Triệt, ông ta không chú trọng có đoạt được giải thưởng hay không, chỉ một lòng một dạ thích quay phim thương mại. 

Là loại người thực tế, cái nào kiếm được tiền, có lợi thì quay cái đó.

Lạc Kim Vũ từng nghe đạo diễn Trương nói với phó đạo diễn rằng phim tết 《 Năm mới tết đến 》của Chu Thừa Đông đã quay gần xong, không ngờ lại xảy ra sự cố.

《 Năm mới tết đến 》là một bộ hài kịch được chiếu trong mùa tết. Loại phim điện ảnh này, ít coi trọng kỹ thuật diễn, chủ yếu chỉ cần người xem vui vẻ là thành công.

Mà Chu Thừa Đông lại là đạo diễn đứng đầu trong thể loại phin hài.

Lạc Kim Vũ xác thật vô cùng động lòng, cô muốn ký hợp đồng với một công ty quản lý hàng đầu. Điều đầu tiên, cô cần thiết phải có mức độ nổi tiếng nhất định.

Nhưng mà cô chỉ tham gia hai bộ điện ảnh, một bộ phải đợi sang tháng sáu năm sau mới chính thức công chiếu, một bộ khác còn chưa bắt đầu khai máy, lấy cái gì đi nói điều kiện cùng người ta?

Nếu có thể nhận được nhân vật này, phim tết đầu năm là công chiếu, chỉ cần xuất hiện trên màn ảnh là ok, khi nói điều kiện ký hợp đồng cô cũng coi như có lợi thế nhất định.

“Vậy đạo diễn Chu khi nào bắt đầu tuyển? Thời gian gấp như vậy, công khai tuyển khẳng định là không còn kịp rồi, chẳng lẽ là điều động nội bộ bên trong?” Lạc Kim Vũ hỏi.

“Chính xác! Còn phải đuổi kịp hậu kỳ nữa, nội bộ đề cử thử diễn sẽ nhanh hơn, hiện tại đã xác định điều động hai người, ngày mai sẽ lập tức thử diễn.”

Lạc Kim Vũ vừa nghe, cảm thấy cơ hội tham gia thử diễn quá mong manh: “Vậy ……”

“Chị đừng lo lắng, em có sư huynh công tác ở đoàn phim bên đó ….., rất có tiếng nói ….., em nhờ anh ấy vớt cho chị một vị trí rồi. Bằng không sao em có thể tự tin gọi điện báo tin tức tốt ….., cho chị biết?” Dịch Thiên Hữu đột nhiên nói lắp.

Lạc Kim Vũ biết, khẳng định không có đơn giản như lời cậu ta nói như vậy. 

Rất nhiều diễn viên ước gì có thể xuất hiện trong Phim tết của Chu Thừa Đông, chỉ cần lộ mặt không cần nói một lời kịch đều được. Nếu không có quan hệ bên trong, sao có thể đến lượt một diễn viên mới ba mươi tám tuyến đi thử kính?

Lạc Kim Vũ cảm thấy Dịch Thiên Hữu không giống một thực tập sinh bình thường đơn giản như vậy. 

Tuy nói Trần Tử Cát đối xử không tính thực khách khí với cậu ta, nhưng cô chú ý thấy cách Trương Triệt đối xử với cậu ta rất bao dung, vẻ mặt dịu dàng, nhìn liền biết quan hệ không bình thường. 

Nhưng nếu cậu ta không nói, Lạc Kim Vũ cũng không hỏi làm gì, chỉ xem cậu giống như một đứa em trai.

“Cảm ơn cậu, Thiên Hữu. Chị thật sự không biết nên cảm ơn cậu như thế nào cho phải.” 

Dịch Thiên Hữu cười hai tiếng, nói: “Cảm ơn cái gì mà cảm ơn? Diễn viên có thực lực như chị Kim Vũ nên có cơ hội như vậy! Nếu thành, đừng quên mời em ăn bữa tiệc lớn là được”

Lạc Kim Vũ cũng cười: “Đó là đương nhiên, cần thiết phải mời!”

“Ok, em lập tức gửi thời gian cùng địa điểm thử kính cho chị, ngày mai em chờ tin tức tốt từ chị”

Cắt đứt điện thoại không bao lâu, Dịch Thiên Hữu đã gửi tin nhắn đến.

Lạc Kim Vũ nhìn nhìn nội dung, biết được lần thử kính này không có chuyển kịch bản, chỉ kêu diễn viên đúng giờ tới địa điểm thử kính, nội dung cụ thể đến lúc đó mới công bố.

Thật thú vị. 

Lạc Kim Vũ đọc kỹ nội dung tin nhắn thêm một lần, lập tức thấy hứng thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play